Trịnh Cẩn Dư đỡ Lục Tư Sâm lên trên giường, duỗi tay muốn cởi quần anh, nhưng bị Lục Tư Sâm ngăn lại: “Em làm gì vậy?”

Ánh mắt người đàn ông nặng nề nhìn cô. Trịnh Cẩn Dư nghiêm mặt, giọng điệu không vui: “Anh muốn nói với em là nam nữ thụ thụ bất tương thân à?”

Cô thật sự muốn biết chuyện về chân của anh ra sao.

Lần đầu tiên thấy Trịnh Cẩn Dư nghiêm túc như vậy. Đôi mắt cô tỏa ra ánh sáng lạnh lùng dọa người. Lục Tư Sâm sợ mình hành động không cẩn thận chọc đến cô, nên bàn tay chậm rãi rụt về.

Sau khi cởi quần, hai chân dài trắng nõn của Lục Tư Sâm lộ ra.

Trịnh Cẩn Dư nhíu nhíu mày, cẩn thận kiểm tra một lần, sự nghi hoặc trong lòng càng sâu: “Tại sao như thế này?”

Vừa rồi thấy dáng vẻ đau đớn khó nhịn của anh giống như bị chặt đứt, nhưng rõ ràng hai cái đùi này hoàn hảo không hao tổn gì.

Vừa rồi đau lên xác thật muốn mạng, nhưng sau khi cơn đau qua, cũng không khác gì người thường cho lắm. Lục Tư Sâm nhìn Trịnh Cẩn Dư, trong lòng nảy ra ý tưởng nào đó.

“Cẩn Dư.” Anh kéo Trịnh Cẩn Dư ôm vào trong lòng ngực: “Anh nói không sao mà, em nhìn thấy xác thật không có sao đúng không?”

Nếu thật sự có nơi nào đó chạm vào bị thương, đổ máu thì Trịnh Cẩn Dư không có lo lắng. Nhưng cái gì cũng không nhìn ra mới khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Bây giờ Trịnh Cẩn Dư ngồi trên đùi anh: “Anh thành thật nói cho em, cuối cùng sao bị như thế này?”

Lục Tư Sâm không chịu nói, chỉ kéo cô vào trong lòng ngực.

Trịnh Cẩn Dư bực bội đẩy tay anh ra: “Có phải anh muốn khiến em chết không?”

Giọng nói của cô mang theo khóc nức nở: “Anh biết rõ bây giờ em mang thai, có chuyện gì cũng không nói. Có phải anh muốn làm em sợ hãi một lần không?”

“Lục Tư Sâm, nếu anh dám làm em sợ, về sau em sẽ mang con đi và không bao giờ gặp lại anh.”

Lúc trước sư phụ cũng không thể hiểu được sinh bệnh, cuối cùng không biết đi đâu. Cuối cùng cô không về giới Tu Chân được, tất nhiên không thể biết nơi sư phụ đến.

Nếu về sau Lục Tư Sâm cũng xuất hiện chuyện gì, vậy làm sao cô sống sót?

Lục Tư Sâm nhìn cô không nói lời nào.

Trịnh Cẩn Dư không ngừng thút tha thút thít.

Hai người giằng co như vậy một lúc lâu, cuối cùng Trịnh Cẩn Dư mở lời trước: “Anh uống thuốc gì, em lấy giúp anh.”

Lục Tư Sâm thấy cô sốt ruột, thật ra muốn nói tất cả mọi chuyện cho cô, chỉ lo lắng cô không chịu tiếp thu.

Dù sao Minh Tốc cũng là người nuôi cô từ nhỏ đến lớn, ở trong lòng cô chắc hẳn giống như người cha.

Vậy mà anh lại sinh ra loại tình cảm này với cô. Ở giới Tu Chân là hậu thế bất dung. Đi vào trong truyện, thân phận bọn họ đã chuyển biến, không bao giờ cần lo lắng những trở ngại đó. Nhưng mà…

Rốt cuộc Trịnh Cẩn Dư có thể tiếp thu sư phụ mình và chồng mình là một người không, trong lòng Lục Tư Sâm không chắc chắn chút nào.

“Anh uống rồi.” Lục Tư Sâm kéo tay cô, không cho cô cử động: “Cẩn Dư, để anh ôm một lát. Từ khi em khỏe chúng ta không có…”

Thấy Trịnh Cẩn Dư không có giãy giụa, Lục Tư Sâm kéo cô từng chút một vào trong lòng ngực, thẳng đến khi cô vững chắc dựa vào ngực anh.

Hai người đã lâu rồi chưa thân mật đến vậy, đều có cảm giác sống sót sau tai nạn.

Cuối cùng hai người cứ ôm nhau như vậy mà ngủ.

Sáng hôm sau, khi Trịnh Cẩn Dư tỉnh thì Lục Tư Sâm không còn ở bên cạnh.

Cô đi xuống tầng tìm người, phòng ăn tràn đầy một bàn bữa sáng, trông cực kỳ phong phú.

Lục Tư Sâm ngồi ở trên xe lăn bận rộn di chuyển giữa phòng bếp và nhà ăn.

Trịnh Cẩn Dư quẹt miệng, trong lòng xuy một tiếng. Người này!

Sau khi ăn cơm sáng xong, Trịnh Cẩn Dư tính toán đến công ty: “Em còn phải đến công ty, anh tiện đường đưa em qua đó đi.”

Lời này của Trịnh Cẩn Dư biểu lộ thái độ của cô đối với Lục Tư Sâm.

Lục Tư Sâm ngẩn ra một chút, cười nói: “Được.”

“Nhưng nếu em muốn điều tra về hạng mục phố buôn bán, anh có thể nói với em một chút.”

Trịnh Cẩn Dư kinh ngạc nhìn anh: “Anh biết à?”

Tối hôm qua trợ lý điều tra suốt đêm, sáng nay đã đưa thông tinh cho anh: “Cái phố buôn bán kia chỉ là vỏ rỗng. Trong khoảng thời gian ngắn không mở được. Đừng nói là thế gia nước hoa đậu khấu, dù là xí nghiệp ngành địa ốc to lớn, muốn làm cũng không phải dễ dàng.”

Trịnh Cẩn Dư nhíu nhíu mày: “Thật sao?”

Lục Tư Sâm gật đầu: “Đương nhiên.”

Trịnh Cẩn Dư không rõ: “Vậy cuối cùng bọn họ muốn làm gì?”

Lục Tư Sâm: “Rất đơn giản, chính là muốn dời tài chính mà thôi.”

“Không dùng được bao lâu, Đậu Khấu Beauty sẽ bởi vì đầu tư thất bại mà dẫn đến việc tài chính khủng hoảng. Đến lúc đó không cách phá sản bao xa.”

Không biết ai tàn nhẫn như thế, Trịnh Cẩn Dư thổn thức không thôi: “Vậy anh có biết là ai làm không?”

Lục Tư Sâm: “Rất đơn giản, anh nghe nói gần đây có một công ty nước hoa mới mở, làm nước hoa và Đậu Khấu Beauty hơi giống nhau. Anh cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản là việc di dời tài sản.”

Trịnh Cẩn Dư không thể hiểu được ý của Lục Tư Sâm: “Anh nói là Đậu Khấu thất bại, có thể rất nhanh sẽ xuất hiện một công ty giống y hệt công ty Đậu Khấu?”

Lục Tư Sâm nhấp môi, gật gật đầu: “Rất có thể.”

Trịnh Cẩn Dư cắn môi, khó nén phẫn nộ: “Thật quá đáng. Bọn họ đang bắt nạt cô gái cái gì cũng không hiểu như em, muốn em dọn khỏi công ty đây mà.”

“Cho nên…” Lục Tư Sâm khuyên nhủ: “Việc này không thể để một cô gái như em quản lý. Anh sẽ phái người đi xử lý, em ở nhà chờ tin tức đi.”

Trịnh Cẩn Dư không chịu: “Không được, em cần phải biết con chuột đó là ai. Sau đó một lưới bắt hết bọn họ.”

Lục Tư Sâm bất đắc dĩ nói: “Vậy để trợ lý của anh đi theo em. Em một mình đơn thương độc mã, còn không hiểu việc quản lý, muốn thăm dò chi tiết không biết tốn bao nhiêu thời gian.”

Trịnh Cẩn Dư không đồng ý: “Người anh vừa qua, sẽ rút dây động rừng. Một người cái gì cũng không biết như em, bọn họ mới không phòng bị. Chờ em lấy được chứng cứ rồi nói sau.”

Lục Tư Sâm không còn cách nào: “Vậy em không thể cứng rắn, có việc gì cần thiết kịp thời nói cho anh.”

Trịnh Cẩn Dư ghét bỏ anh dong dài: “Được rồi, em biết rồi. Em không phải người dễ nắn bóp. Anh quên lúc trước em đối phó người nhà họ Tôn ra sao à?”

Cứ như vậy, Trịnh Cẩn Dư đi đến công ty dưới tình trạng cực kỳ không yên tâm của Lục Tư Sâm.

Thông tin Lục Tư Sâm nói cho cô rất quan trọng. Cô dựa theo phương hướng này, khẳng định sẽ rất nhanh điều tra rõ sự thật.

Đúng rồi, công ty mới mở đó cũng rất quan trọng. Pháp nhân là ai, cần thiết nhanh chóng điều tra xong.

Cô gọi điện thoại cho Lục Tư Sâm, nói ra việc này.

Quả nhiên Lục Tư Sâm là người hành động nhanh chóng. Anh đã sớm nghĩ trước cô, phái người đi tra xét.

Sau khi Trịnh Cẩn Dư đến công ty sẽ uống nước trước rồi ăn điểm tâm sáng. Cô muốn ăn trái cây, nhưng gọi một lúc lâu vẫn chưa thấy bóng dáng Lưu Tĩnh Ngọc đâu cả.

Trong lòng thấy kỳ lạ, người đi đâu mất rồi?

Khoảng hơn mười phút, Lưu Tĩnh Ngọc mới trở về, thở hổn hển chạy đến: “Chủ tịch Trịnh, cô gọi tôi sao?”

Trịnh Cẩn Dư: “Cũng không có việc gì. Tôi chỉ muốn nhờ cô rửa giúp tôi ít trái cây.”

Lưu Tĩnh Ngọc không dám chậm trễ, rất nhanh rửa sạch một mâm trái cây rồi đặt lên trên bàn.

“Được rồi. Cô muốn ăn gì, tôi giúp cô.”

Trịnh Cẩn Dư nói cô ngồi xuống sô pha, giống như bạn bè nói chuyện: “Vừa rồi cô đi đâu thế?”

Lưu Tĩnh Ngọc cười nói: “Giúp phòng pháp lý xử lý tài liệu.”

Cô ta vừa nói vừa quan sát sắc mặt Trịnh Cẩn Dư, nói tiếp: “Chủ tịch Trịnh, tôi nghe được một tin đồn rất thú vị, không biết cô có thích nghe hay không?”

“Tin đồn?” Đáy lòng Trịnh Cẩn Dư cảm thấy khẳng định đây không phải tin đồn đơn giản: “Tất nhiên thích rồi.”

Lưu Tĩnh Ngọc nhìn thoáng qua cửa văn phòng, phát hiện đóng lại mới yên tâm lớn mật nói: “Cô biết luật sư Lưu công ty chúng ta chứ?”

“Luật sư Lưu?” Trịnh Cẩn Dư suy nghĩ một chút: “Chính là người có hai chòm râu ở khóe miệng à?”

Lưu Tĩnh Ngọc gật đầu: “Vâng.”

Trịnh Cẩn Dư: “Đương nhiên là biết, có rất nhiều tài liệu tôi để hắn hỗ trợ làm.”

Trước kia cô chỉ cảm thấy luật sư Lưu rất khéo đưa đẩy, nhưng tiếp xúc không nhiều lắm. Trịnh Cẩn Dư cũng không nghĩ nhiều.

Bây giờ Lưu Tĩnh Ngọc nhắc đến, thật ra cô nhớ ra rất nhiều chi tiết.

Lưu Tĩnh Ngọc nhỏ giọng nói: “Chị gái trước của cô, lên hot search phát sóng trực tiếp, cô có biết không?”

“Tôn Cẩn Tình?” Trịnh Cẩn Dư vô thức hỏi. Không biết tại sao Lưu Tĩnh Ngọc lại nói về Tôn Cẩn Tình.

Lưu Tĩnh Ngọc nói tiếp: “Có một ngày tôi thấy hai người bọn họ vào cùng một phòng ở một khu dân cư.”

“Vốn dĩ tôi cũng không quen biết Tôn Cẩn Tình, nhưng chuyện lên hot search lần đó, cô biết chuyện này nháo rất lớn. Lúc ấy Tôn tổng còn ở, không có ai trong công ty không biết, còn truyền việc này làm trò cười rất lâu. Sau đó thì tôi mới biết.”

“Bây giờ tôi thuê nhà ở bên ngoài. Có một lần cuối tuần đi ra ngoài dạo phố, vừa lúc thấy Tôn Cẩn Tình đi xuống từ trên xe hắn. Sau đó hai người cùng nhau bước vào siêu thị bên ngoài khu dân cư. Tôi tò mò nên vẫn luôn đi theo hai người đó. Cuối cùng tôi chính mắt mình nhìn thấy bọn họ đi vào một căn hộ.”

“Lúc sau tôi đợi ở dưới tầng rất lâu nhưng không hề thấy người đi xuống.”

***

Trịnh Cẩn Dư lẳng lặng nghe. Cô đã nhanh chóng quên mất Tôn Cẩn Tình, không nghĩ nơi này còn có chuyện của cô ta.

Khó trách sau khi nguyên chủ chết ngoài ý muốn ở trong sách, nhà họ Tôn có thể không hề gặp chướng ngại mà tiếp quản công ty và nhà họ Trịnh. Hóa ra Tôn Cẩn Tình và luật sư cùng một thuyền.

Thật là nhân tâm hiểm ác, không thể không phòng.

Xem ra người luật sư này rất có vấn đề, cũng không biết việc tài chính công ty bị dời đi có liên quan đến hắn hay không?

Nghe nói là do một giám đốc dẫn đầu. Cô đã nói Lục Tư Sâm đi điều tra, có khi có thể điều tra ra được thứ gì đó.

“Đúng rồi.” Trịnh Cẩn Dư nghe Lưu Tĩnh Ngọc nói tin đồn xong, hỏi tiếp: “Vậy cô có nghe tin đồn gì về Hạ Dư Sinh không?”

Lưu Tĩnh Ngọc ngẫm nghĩ một lúc, lắc lắc đầu: “Chưa từng nghe qua.”

“Anh ta rất lạnh lùng, tương đối khó tiếp xúc. Mọi người không dám nói về chuyện của anh ta, cho nên không rõ chuyện của anh ta lắm.”

Trịnh Cẩn Dư: “Được rồi, vậy cô đi đi.”

Sau khi Lưu Tĩnh Ngọc ra ngoài, Trịnh Cẩn Dư một mình đi ăn nên giữa trưa gọi Điền Dĩnh Hòa cùng nhau đi ra ngoài ăn.

Hai người đều là trộm ra ngoài. Chủ yếu do Trịnh Cẩn Dư không muốn để mọi người biết quan hệ giữa cô và Điền Dĩnh Hòa.

Nếu không Điền Dĩnh Hòa muốn điều tra cái gì, mọi người sẽ lừa cô.

Hai người tách nhau đi ra từ công ty, đến một phòng bao ở nhà hàng mới gặp nhau.

“Cẩn Dư, chị điều tra ra được gì không?” Điền Dĩnh Hòa tiến vào phòng đã hỏi cô.

Trịnh Cẩn Dư lắc lắc đầu: “Không có gì tiến triển lớn, nhưng mà chị nghe được một tin đồn.”

Điền Dĩnh Hòa cười nói: “Tin đồn gì thế, chị nói em nghe với.”

Trịnh Cẩn Dư lập tức nói tin đồn về Tôn Cẩn Tình và luật sư Lưu cho cô ấy. Điền Dĩnh Hòa suy nghĩ gì đó, lắc lắc đầu: “Thật đúng là em không hề nghe nói hai người này thông đồng với nhau.”

Trịnh Cẩn Dư nói: “Chủ yếu là bọn họ không gặp mặt ở công ty. Sao em có thể biết rõ được.”

Điền Dĩnh Hòa im lặng một lúc, hỏi: “Việc này chị nghe Lưu Tĩnh Ngọc nói à?”

Trịnh Cẩn Dư gật đầu: “Đúng thế.”

Điền Dĩnh Hòa suy nghĩ về dáng vẻ của Lưu Tĩnh Ngọc một lúc, cười: “Nói về tin đồn của người ta, nhưng tất nhiên bản thân cũng có tin đồn.”

Trịnh Cẩn Dư hứng thú: “Cô ta có tin đồn gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play