Nghe thấy là Lục Chấn Minh tới, Trịnh Cẩn Dư liền không tiện đi thẳng vào. Cô đợi ở bên ngoài phòng làm việc một lúc, gửi cho Lục Tư Sâm một tin nhắn, nói với anh là cô muốn tới.

Nếu Lục Tư Sâm không tiện nhất định sẽ nói với cô.

Nếu như không có cái gì không tiện thì cô lại vào vậy.

Dù gì Lục Chấn Minh cũng là cha của Lục Tư Sâm, cô coi như là con dâu lần đầu tiên gặp mặt, tóm lại trong lòng không được tự nhiên.

Tin nhắn gửi đi năm phút vẫn chưa nhận được hồi âm, xem ra bề bộn nhiều việc, Trịnh Cẩn Dư định về.

Nhưng mà cô vừa mới đi tới cửa thì nhận được điện thoại của Lục Tư Sâm.

Trong lòng Trịnh Cẩn Dư khẽ biến đổi, cô đứng ở một bên nghe điện thoại.

“Tư Sâm…”

Giọng Lục Tư Sâm ngậm cười: “Nhớ anh?”

Lúc này còn có tâm trạng trêu đùa, Trịnh Cẩn Dư sẵng giọng: “Ai nhớ anh chứ, anh bận lắm à?”

“Không vội.” Lục Tư Sâm nói: “Anh kêu tài xế đi đón em.”

“Không cần.” Trịnh Cẩn Dư muốn nói cô đã đến rồi.

Lục Tư Sâm: “Không cần cái gì, kêu quản gia đưa em tới cũng được.”

Trịnh Cẩn Dư có chút nhăn nhó: “Em đã đến rồi.”

“Ở cửa?” Giọng của Lục Tư Sâm vừa dứt, Trịnh Cẩn Dư đã nhìn thấy cửa phòng làm việc của tổng giám đốc mở ra, mặt người đàn ông xuất hiện ở cửa.

Trịnh Cẩn Dư nhanh chóng đi tới, Lục Tư Sâm thuận thế ôm bả vai cô, nhìn thấy hộp giữ nhiệt trong tay cô thì hỏi: “Đưa bữa trưa tình yêu cho anh à?”

Trịnh Cẩn Dư cười: “Đáng tiếc không phải em làm.”

Lục Tư Sâm cưng chiều nói: “Do em đưa tới là được rồi.”

Bởi vì Lục Tư Sâm tự mình ra tiếp, Trịnh Cẩn Dư liền bỏ quên chuyện Lục Chấn Minh tới, chờ tới khi cô vào phòng nhìn thấy Lục Chấn Minh ngồi trên xe lăn nhìn cô mới chợt nhớ ra.

Cô ngẩn ra, nhìn Lục Tư Sâm biết rồi còn hỏi: “Vị này là…”

“Cháu chính là nha đầu của thế gia nước hoa nhà họ Trịnh?” Lục Chấn Minh lăn xe đi về trước một chút, nhìn cô cười bằng lòng hỏi.

Lục Chấn Minh hơn sáu mươi tuổi, theo lý với thân phận này của ông, tuổi sáu mươi cũng sẽ không lộ vẻ già.

Nhưng mà bởi vì ông bị bệnh, hằng năm ngồi trên xe lăn, thân thể gầy khô, da trên mặt cũng bắt đầu nhăn nheo, trông dáng vẻ như tuổi đã cao.

Trịnh Cẩn Dư cung kính trả lời: “Là cháu, bác là cha của Tư Sâm đúng không ạ?”

Lúc này tinh thần Lục Chấn Minh rất tốt, nghe vậy thì cười sang sảng: “Đúng thế, không ngờ Tư Sâm lại kết hôn nhanh như thế.” Ông nhìn Lục Tư Sâm một cái: “Còn tưởng rằng phải mấy năm nữa, không ngờ lại nhanh như vậy.”

Đối mặt với trưởng bối, Trịnh Cẩn Dư có chút ngượng ngùng, do dự một hồi thì gọi một tiếng: “Cha.”

Lại nói: “Mặc dù bình thường Tư Sâm không thích nói chuyện, lạnh lùng như băng, nhưng đối xử với người khác rất tốt.”

Lục Chấn Minh không quá tin tưởng Trịnh Cẩn Dư nói: “Ha ha, phải không? Vậy thì đúng là không dễ dàng.”

Lục Tư Sâm không nói cùng chủ đề với bọn họ, chỉ đơn giản giới thiệu một câu: “Đây là Cẩn Dư, chúng con đã lĩnh giấy chứng nhận rồi, một khoảng thời gian nữa sẽ cử hành hôn lễ.” Rồi đi tới bàn làm việc.

Trái lại Trịnh Cẩn Dư và Lục Chấn Minh trò chuyện rất nhiều.

Hai người trò chuyện một hồi thì dần dần quen thuộc, Lục Chấn Minh chợt nhớ ra chút gì: “Cha nhớ là lão Trịnh chỉ có một cô cháu gái, đôi mắt…”

Ông cẩn thận quan sát mắt Trịnh Cẩn Dư một chút: “Tốt rồi à?”

Trịnh Cẩn Dư cười trả lời: “Tốt lắm ạ, mới tốt lên dạo gần đây.”

“Ồ.” Lục Chấn Minh như có điều suy nghĩ gật đầu một cái: “Tốt là được rồi, tốt là được rồi.”

Sau khi Lục Chấn Minh đi, Lục Tư Sâm mới bắt đầu ăn cơm.

Trịnh Cẩn Dư ngồi ở bên bàn làm việc của anh cùng ăn chung với anh.

Luôn cảm thấy một mình ăn cơm ở nhà không ý nghĩa, chi bằng ngồi trước mặt một anh đẹp trai mới thích.

Trịnh Cẩn Dư lấy thức ăn ra, khóe mắt rơi trên xấp thỏa thuận bên cạnh.

… Thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần.

Cô đang muốn hỏi đó là cái thì, Lục Tư Sâm lại trả lời trước một bước: “Lúc nãy cha anh tới ký thỏa thuận, sau này tập đoàn Lục thị không còn cổ phần của ông nữa.”

Nghĩ tới sự kiện dừng hoạt động ngày hôm nay, còn thêm mấy hôm trước xưởng thuốc xuất hiện vấn đề về chất lượng, Trịnh Cẩn Dư cảm giác mình nghĩ hơi nhiều: “Có liên quan gì đến dừng hoạt động hôm nay à?”

Lục Tư Sâm gật đầu một cái: “Là anh buộc ông ấy chuyển ra ngoài.”

Trịnh Cẩn Dư biết quan hệ của Lục Tư Sâm và cha vẫn luôn không ra gì, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.

Nhưng mà đây là chuyện nhà họ Lục, cô cũng không tiện nhúng tay, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.

Lục Tư Sâm lại không có ý định cứ bỏ qua như thế, anh giải thích: “Nhiều năm như thế, quan hệ của anh với ông với vẫn luôn không tốt.”

“Ngay cả đợt trước anh xảy ra tai nạn xe cộ, nói cho ông ấy là do mẹ kế gây nên, ông cũng không tin.”

“Cho nên anh cảm thấy cũng không cần thiết để cho ông ấy quản lý công ty nữa.”

“Mấy ngày trước công ty xảy ra chuyện, nếu không phải em phát hiện kịp thời, bây giờ công ty có thể đã bị đình chỉ rồi, đừng nói tới đình chỉ, không chừng còn phải rời khỏi thành phố.”

“Anh dẫn người tới trước mặt ông ấy, tiền căn hậu quả đã giải thích xong, chứng cứ cũng cho ông ấy xem rồi, ông ấy mới tin là do Bạch Thu Bình gây nên.”



Lục Tư Sâm chưa ăn được mấy miếng cơm đã nói rất nhiều.

Trong đó còn bao gồm của trận hỏa hoạn rất nhiều năm về trước, sau đó anh liền biến cuộc sống của mình thành một người trong suốt.

Lúc nãy nhìn phản ứng của Lục Chấn Minh, ông cảm thấy nhiều năm như thế mình quan tâm quá ít tới Lục Tư Sâm.

Nếu không cũng không thể nào cho cô một vẻ mặt tốt đẹp.

Trịnh Cẩn Dư đau lòng nhìn Lục Tư Sâm, cuối cùng buông chén đũa, đi tới bên cạnh Lục Tư Sâm ôm lấy anh, vừa nhẹ nhàng vỗ sau lưng anh vừa trấn an nói: “Không sao, sau này không ai có thể tổn thương anh nữa.”

“Thật không?” Lục Tư Sâm không quá đồng ý với câu nói của cô: “Còn có em, trên đời này em là người duy nhất của thể khiến anh tổn thương.”

Dạo này cuộc sống gia đình của Trịnh Cẩn Dư và Lục Tư Sâm quá đỗi ngọt ngào.

Lần đầu tiên Trịnh Cẩn Dư nếm được mùi vị tình yêu, đã sớm nhìn thấy những dấu vết mập mờ trên người mình trong gương, nghĩ tới tối hôm qua hai người thề non hẹn biển, phiên vân phúc vũ, trong lòng ngọt ngào vẫn luôn nổi bong bóng màu hồng.

Cô phát hiện cảm giác khi ở chung với Lục Tư Sâm như rượu cất giấu trong hầm ngầm lâu năm, thời gian càng lâu dài, mùi vị càng thuần khiết, cũng khiến cô càng mê luyến.

Cho dù là tinh thần hay là thân thể cũng không ai có thể khiến cô có cảm giác tốt hơn Lục Tư Sâm.

Cô thích Lục Tư Sâm, thích đến tận xương tủy.

Cũng không biết có chuyện gì, trước kia khi chưa chắc chắn lòng mình, cảm giác mỗi ngày Lục Tư Sâm đều vút qua trước mặt cô.

Nhưng mà từ sau khi hai người phát sinh quan hệ, cũng không biết có phải trùng hợp hay không, luôn cảm thấy Lục Tư Sâm toàn đi làm việc.

Mỗi ngày một mình Trịnh Cẩn Dư đối mặt với phòng ngủ lớn trống không, cô ngồi trên giường tổ chim ngoài ban công, hai tay chống cằm, ai oán nhìn bầu trời bên ngoài, dáng vẻ tràn đầy ưu sầu mất mát.

Điện thoại để ở bên cạnh, đèn trên màn hình vẫn sáng, nơi đó có tin nhắn Lục Tư Sâm vừa mới gửi qua cho cô.

“Lát nữa phải ra ngoài, khoảng bốn năm ngày mới về, chờ anh.”

Ai thèm chờ anh chứ, Trịnh Cẩn Dư không đếm xỉa tới liếc điện thoại một cái rồi thu hồi ánh mắt.

Màn hình lại nhanh chóng sáng lên một cái tin nhắn: “Nếu không thì đi cùng anh đi. Đúng lúc thành phố G có triển lãm thời trang, chắc em cũng thích nhỉ?”

Trịnh Cẩn Dư cầm lấy điện thoại lạch cạch gõ hai chữ: “Không đi.”

Lần trước đi ra ngoài cùng anh, đã nói là sẽ luôn ở bên cô.

Kết quả ba bốn ngày, người đàn ông bận bịu chân không chạm đất, có một hôm cả đêm chỉ mình cô ở trong khách sạn.

Cũng không đi ra ngoài cùng anh nữa.

Lục Tư Sâm: “Vậy anh mua về cho em, chờ anh.”

Trịnh Cẩn Dư nhìn tin nhắn được gửi cuối cùng mà tim loạn nhịp, cũng may đúng lúc nào Triệu Lỵ Lỵ hẹn cô ra ngoài, cô liền thoát ra từ trong mất mát khi Lục Tư Sâm đi công tác, cùng bạn thân ra ngoài.

Hôm nay Triệu Lỵ Lỵ đi một đôi giày trắng đế bằng, quần áo cũng mặc rất bình thường, bớt đi khí chất của nữ cường nhân ở tầng lớp trên của xã hội, bây giờ rất giống một người phụ nữ của gia đình bình thường.

Tóc cô ấy được kẹp một chiếc kẹp xinh xinh, ngay cả trang điểm cũng không.

Trịnh Cẩn Dư kinh ngạc nhìn cô, kỳ quái nói: “Lỵ Lỵ, cậu thế này là thế nào?”

Sao dáng vẻ giống như thất tình vậy?

Không đúng, cô ấy lại chẳng có bạn trai có định, quan hệ với Lê Mặc Dương nghe cũng không thuyết phục lắm, nói rằng nhà họ Triệu phá sản còn có khả năng hơn.

Triệu Lỵ Lỵ đi vòng một vòng trước mặt cô, cười tủm tỉm hỏi: “Sao thế, cả người mình như thế nào?”

Trịnh Cẩn Dư xoa cằm gật đầu một cái: “Ừm, có chút cảm giác của phụ nữ nhà lành.”

Triệu Lỵ Lỵ cười ngả nghiêng, sau đó nhớ ra cái gì lại nhịn được cười, kéo Trịnh Cẩn Dư nói: “Mình nghe nói ở phía đông mới mở một quán cơm, ăn cũng được, đi nếm thử chút đi.”

Trịnh Cẩn Dư nheo mắt liếc nhìn mặt trời, chỉ mới hơn mười giờ mà: “Có phải hơi sớm không?”

Triệu Lỵ Lỵ một bộ không ăn cơm sẽ chết đói ngay, nói: “Không được, mình đói, chúng ta mau đi thôi.”

Trịnh Cẩn Dư gần như bị lôi tới quán cơm.

Dù gì Triệu Lỵ Lỵ cũng là thiên kim nhà giàu, trước kia ăn gì mà không tinh tế kia chứ, nhưng cho tới giờ chưa từng ăn như hổ đói thế này.

Trịnh Cẩn Dư thật sự không dám tin vào mắt mình: “Lỵ Lỵ.” Cô thử dò hỏi: “Không phải là mấy ngày rồi cậu chưa ăn gì chứ?”

Triệu Lỵ Lỵ gặm một miếng xương lớn, ăn đến nỗi môi bóng nhẫy: “Bà đây muốn từ hôn, tâm trạng tốt.”

“Từ hôn?” Nghi vấn trong lòng Trịnh Cẩn Dư lớn hơn: “Nhưng mà trước đó các cậu…”

Quan hệ hai người quả thật không tốt lắm, nhưng từ trước tới giờ Triệu Lỵ Lỵ chưa từng chủ động đề cập tới chuyện từ hôn.

“Sao bỗng nhiên lại quyết định thế?”

Triệu Lỵ Lỵ vừa ăn vừa nói: “Cũng chẳng có nguyên nhân gì, chỉ là không muốn tạm bợ thôi.”

Trịnh Cẩn Dư: “Vậy người nhà cậu đều đồng ý chứ?”

Hôn sự của hai người bọn họ là do người nhà ra quyết định.

Triệu Lỵ Lỵ vô cùng sảng khoái nói: “Có gì mà đồng ý hay không chứ, mẹ mình khóc một hồi rồi cuối cùng chẳng nói gì.”

Cho dù bọn họ có tình cảm hay không, Trịnh Cẩn Dư nghe tin này trong lòng cũng không quá thoải mái.

Hai người cũng coi như thanh mai trúc mã, sau đó định cưới, tình cảm không phát triển đến đâu, trái lại là mạnh ai nấy chơi, đi tới bước đường ngày hôm nay cũng là hai người đều có trách nhiệm.

Nhưng mà tình cảm như thế, tách ra cũng bình thường.

Trịnh Cẩn Dư im lặng mấy giây rồi an ủi: “Không sao, hôn nhân không thể tạm bợ, tìm một người thích hợp mới được.”

Triệu Lỵ Lỵ gặm xong miếng xương, lau lau ngón tay trắng nõn, vô cùng tự nhiên nói: “Bây giờ bà đây không phải chỉ có một mình, không muốn tạm bợ, càng không muốn để đứa trẻ có một người cha không chịu trách nhiệm như thế.”

“Không phải chỉ có một mình?” Trịnh Cẩn Dư nghi ngờ tai mình có vấn đề, cô bắt đầu không hiểu gì, mờ mịt mấy giây mới phản ứng lại, mắt rơi lên bụng cô ấy: “Cậu có em bé?’

Triệu Lỵ Lỵ cười, rõ ràng tâm trạng cực kỳ tốt: “Đúng thế, cũng hơn bốn tháng rồi, cậu không phát ra bụng mình lớn hơn à?”

Khoảng thời gian trước vừa mới biết khi mang thai, phản ứng nôn nghén vô cùng dữ, chẳng ăn được cái gì.

Mấy hôm nay nôn nghén qua đi, cái gì cũng muốn ăn, hơn nữa ăn rất nhiều.

Trực giác cho biết trong bụng là một bé cưng tham ăn.

“Chúc mừng cậu.” Trịnh Cẩn Dư cười không kìm chế được, nhìn bụng cô như nhìn bảo bối gì đó: “Thật đó.”

“Vậy cậu mau nói cho mình biết bây giờ có cảm giác thế nào đi?”

“Nghe nói người mang thai rất khổ cực, cậu thế nào?”

“Sao lại không nói với mình? Khoảng thời gian trước mình còn tưởng cậu bận cái gì, gọi chẳng được.”



Trịnh Cẩn Dư hỏi liên tiếp rất nhiều vấn đề, Triệu Lỵ Lỵ vẫn luôn nghe cô nói xong mới mở miệng: “Khoảng thời gian trước nôn nghén dữ lắm, chủ yếu là mình chưa nghĩ ra rốt cuộc nên làm gì, vậy nên không đi tìm cậu.”

“Từ sau khi quyết định từ hôn, tâm trạng mình cực kỳ tốt, bây giờ mới nhớ ra.”

Sau đó Triệu Lỵ Lỵ phổ cập hết chuyện liên quan đến mang thai với cô, cuối cùng còn nói với cô: “Cẩn Dư, cậu và lão Lục nhà cậu cảm tình tốt như thế, nắm vững cơ hội, chúng ta cùng nhau sinh?”

“Cùng nhau sinh?” Trịnh Cẩn Dư đúng là chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Tình cảm của cô và Lục Tư Sâm rất tốt, nhưng mà người đàn ông mỗi ngày trừ bận bịu chính là bận bịu, trong lòng cô càng ngày càng không chắc, chuyện sinh con lại chẳng nghĩ tới tí gì.

Bây giờ người đàn ông ở bên ngoài, mỗi ngày đối mặt với nhiều cám dỗ như thế, ai biết ngày nào đó anh có thể chán ghét mình hay không, tới lúc đó cô phải làm thế nào?

Mặc dù Trịnh Cẩn Dư có tính cách vui vẻ tích cực, nhưng mà dù sao thì trên thế giới này cô cũng không có người thân gì, cái loại cảm giác thân tình và an toàn tận trong xương đều thiếu sót.

Cho nên cô và Triệu Lỵ Lỵ cũng không giống nhau.

Cô không có sự dũng cảm như Triệu Lỵ Lỵ.

Triệu Lỵ Lỵ gật đầu: “Đúng thế, chẳng lẽ cho tới bây giờ cậu chưa từng nghĩ tới việc có con?”

Trịnh Cẩn Dư cười gượng ha ha hai tiếng: “Quả thật chưa từng nghĩ tới.”

Hai người trò chuyện một hồi, đề tài quay đến cha ruột của đứa bé.

Trịnh Cẩn Dư thuận theo tự nhiên nói: “Lỵ Lỵ, sau khi các cậu từ hôn, cậu liền có thể kết hôn với cha của đứa nhỏ rồi, cha của đứa bé kia là ai?”

Triệu Lỵ Lỵ dừng một chút rồi trả lời: “Lê Mặc Dương.”

“Ồ, vậy chắc là hôn lễ các cậu phải nhanh một chút, nếu không bụng lớn… Không đúng.” Trịnh Cẩn Dư nhất thời chưa bắt được tần sóng: “Ai cơ?”

“Cậu nói cha của đứa bé là ai?”

Triệu Lỵ Lỵ: “Lê Mặc Dương đó, sao thế?”

Trịnh Cẩn Dư nuốt nước miếng: “Không phải, cha của đứa bé là Lê Mặc Dương, tại sao cậu phải từ hôn?”

“Vậy sau này cậu muốn kết hôn với ai?”

“Không phải cậu muốn chơi trò lãng mạn gì đó, từ hôn rồi lại kết hôn chứ?”

Triệu Lỵ Lỵ khinh thường nói: “Ai thèm chơi trò lãng mạn với anh ta chứ, tự bà đây nuôi đứa bé không được à?”

“Bây giờ đàn ông có hay không cũng thế, ngoại trừ lên giường thì chẳng khác gì poodle, cần làm gì chứ!”

Trịnh Cẩn Dư: “…”

Triệu Lỵ Lỵ tự nói cho một tràng lợi ích của sinh con một mình, Trịnh Cẩn Dư nghe mà trợn mắt há hốc mồm.

Có thể là liên quan tới việc cô xuyên tới từ giới Tu Tiên, suy nghĩ vẫn chưa hoàn toàn thay đổi, luôn cảm thấy trẻ con phải do cha mẹ cùng nhau nuôi mới tốt, thiếu một người cũng không hoàn mỹ.

“Vậy Lê Mặc Dương đồng ý không?”

Triệu Lỵ Lỵ vừa ăn vừa nói: “Tất nhiên anh ta không đồng ý rồi, nhưng mà anh ta vẫn chưa biết chuyện đứa bé. Mình nói với anh ta là của người khác thì ban đầu anh ta đồng ý từ hôn, sau đó lại không đồng ý, còn gọi phụ huynh hai bên lại.”

“Cho nên chuyện mới kéo dài tới bây giờ, nếu không đã trót lọt lâu rồi.”

Thì ra Lê Mặc Dương không đồng ý từ hôn, vậy hẳn là có tình cảm với Triệu Lỵ Lỵ. Trịnh Cẩn Dư không biết cô gặp phải chuyện như thế này sẽ làm gì.

Nhưng mà trước đó hai người Triệu Lỵ Lỵ và Lê Mặc Dương đều rất thích chơi, cũng không thể đơn thuần nói ai đúng ai sai.

Cô vẫn hy vọng Triệu Lỵ Lỵ có một chốn nương thân tốt đẹp.

“Vậy cậu chưa từng nghĩ cho anh ấy một cơ hội à?”

“Cho anh ta cơ hội?” Cho tới giờ Triệu Lỵ Lỵ chưa từng nghĩ tới chuyện này.

Sau khi cô ấy biết mình mang thai đã định bỏ đứa bé, sau đó thật sự không bỏ được liền quyết định từ hôn, một mình nuôi dưỡng đứa bé.

“Cậu cảm thấy loại đàn ông như anh ta đáng để cho cơ hội à?”

“Chẳng lẽ ngày nào cũng để mình thấy anh ta ôm đứa bé đi dan díu với ngôi sao nào đó à?”

Có vẻ như cũng đúng, Trịnh Cẩn Dư yên lặng thở dài, tâm trạng càng nặng nề.

Sau khi hai người ăn cơm thì đi dạo phố, Triệu Lỵ Lỵ nhìn thấy tất cả những gì liên quan tới trẻ sơ sinh đều lan tràn tình thương của mẹ, cái gì cũng muốn mua.

Ban đầu Trịnh Cẩn Dư không cảm thấy gì, tới khi cô nhìn thấy một đôi giày nhỏ nhắn với một bộ quần áo còn điên cuồng hơn Triệu Lỵ Lỵ, cuối cùng còn mua nhiều hơn cô ấy.

Cuối cùng Triệu Lỵ Lỵ nhìn một đống đồ lớn: “Sinh đôi cũng không dùng hết.”

Vừa nghĩ tới Triệu Lỵ Lỵ mang thai, Trịnh Cẩn Dư liền cực kỳ hưng phấn: “Lỡ đâu thật sự sinh đôi thì sao.”

Triệu Lỵ Lỵ: “Ngốc quá, người ta tới bệnh viện đã kiểm tra ra rồi, chỉ có một đứa, bốn tháng ngay cả giới tính cũng biết được.”

“Vậy cậu xem rồi chứ? Là con trai hay con gái?” Trịnh Cẩn Dư hiếu kỳ hỏi.

Triệu Lỵ Lỵ lắc đầu một cái: “Mình không xem, con trai hay con gái mình đều thích.”

Hai người đang nói chuyện, Triệu Lỵ Lỵ bỗng cảm giác trong tay nhẹ đi, ngẩng đầu đã nhìn thấy Lê Mặc Dương đứng ở bên cạnh.

Người đàn ông rất tự nhiên cầm đồ trong tay cô ấy qua, vẻ mặt trên mặt nhàn nhạt, không có dáng vẻ công tử đào hoa như trước nữa: “Anh tới rồi.”

Triệu Lỵ Lỵ lúng túng nhìn anh ta một cái: “Không cần, Cẩn Dư đưa tôi về.”

Lê Mặc Dương cứ như không nghe thấy: “Anh đi ngang qua, tiện đường.”

Nhìn ra được, Lê Mặc Dương thích Triệu Lỵ Lỵ, không biết trước kia tại sao quan hệ hai người lại đi tới nước này?

Trịnh Cẩn Dư quyết định cho cha đứa nhóc một cơ hội, cô để đồ vào tay Lê Mặc Dương, nói: “Tôi chợt nhớ ra sắp tới sinh nhật Tư Sâm rồi, tôi đi chọn quà cho anh ấy chút.”

“Cẩn Dư…” Triệu Lỵ Lỵ trơ mắt nhìn Trịnh Cẩn Dư đi mất, có ý không cần những thứ này, nhưng đều là một tay mình chọn, lại cực kỳ không bỏ được, cuối cùng trừng mắt lườm Lê Mặc Dương một cái, đi về phía trước.

Lê Mặc Dương xách đồ sải bước đuổi theo cô gái ở phía trước.

Sau khi lên xe, Triệu Lỵ Lỵ ngồi ở ghế phụ lái, liếc mắt nhìn tư thế ngồi của người đàn ông, giọng châm chọc hỏi: “Tôi nói hết rồi, đứa bé không phải của anh, anh cũng muốn?”

Lê Mặc Dương khởi động xe, hai mắt nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt nhàn nhạt: “Ừ.” Một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play