Lại còn lên núi đao xuống biển lửa, tưởng đang quay phim kiếm hiệp sao?

Lục Tư Sâm chăm chú nhìn cô một lát, Trịnh Cẩn Dư bị anh nhìn đến mức chột dạ lùi về sau.

Nhưng nghĩ đến sắp sửa được nhìn thấy bộ dạng tìm đường chết của Dương Lan Hoa, cô lại dừng bước.

“Lục thiếu, rốt cuộc được không vậy?” Cô bắt đầu làm nũng.

Lục Tư Sâm nhắc nhở một câu: “Đừng có nói lời mà không giữ lời đấy.”

Lại nhận được sự cam đoan của Trịnh Cẩn Dư: “Tôi chắc chắn sẽ giữ lời.” Anh mới mở miệng nói: “Hôn tôi một cái đi.”

“Cái gì?” Trịnh Cẩn Dư cảm thấy chắc chắn Lục Tư Sâm có chấp niệm gì đó hoặc là từng chịu tổn thương trong lòng, nếu không sao cứ liên tục bảo người ta phải hôn mình?

Chẳng lẽ vì trước đây không có mẹ nên thiếu tình thương của mẹ sao?

Nghĩ vậy, Trịnh Cẩn Dư bỗng cúi đầu nhìn từ trên xuống dưới mình, cô trông trẻ tuổi xinh đẹp thế kia, không đến mức là bậc trưởng bối của anh đấy chứ?

“Thái độ của em là gì vậy?” Lục Tư Sâm không biết Trịnh Cẩn Dư đang nghĩ gì, nhưng nhìn sắc mặt liền biết chắc chắn không phải chuyện gì tốt.

Nếu anh biết trong lòng cô đang nghĩ anh xem mình như mẹ thì có lẽ anh sẽ bóp chết cô.

“Không!” Trịnh Cẩn Dư vội vàng xua hai tay.

Lục Tư Sâm lại ở phía sau nói: “Không được thì thôi!” Anh cũng định lên giường đi ngủ rồi.

“Đừng!” Trịnh Cẩn Dư vội ngăn cản anh, con mắt xoay xoay, lại thêm một điều kiện nhỏ: “Việc này, đây là nụ hôn đầu đời của người ta, anh phải đồng ý với tôi thêm một việc mới được.”

Nụ hôn đầu đời?

Lục Tư Sâm không quá tin lời cô nói.

Đính hôn với Triệu Minh Viễn một thời gian rồi, chẳng lẽ hai người chưa từng hôn môi nhau?

Nghĩ đến Triệu Minh Viễn, không biết tại sao trong lòng anh bỗng có cảm giác vô cùng ghét bỏ.

“Chuyện gì?” Lục Tư Sâm vẫn bình tĩnh, sắc mặt nhàn nhạt.

Dù sao cũng phải hôn một lần, nhất định phải kiếm đủ mới được.

Trịnh Cẩn Dư đến gần anh, hai tay vắt chéo sau lưng, nâng chân lên, trông rất vui tươi.

“Uhm, anh phải giúp tôi diễn một vở kịch vui.”

“Kịch gì?” Trong long Lục Tư Sâm cảm thấy vô cùng hứng thú không biết cô nhóc này lại có quỷ kế gì, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh không chút sóng gió.

Trịnh Cẩn Dư khom lưng ghé sát vào tai anh nói suy nghĩ của mình, cuối cùng hỏi: “Thế nào?”

Lục Tư Sâm không trả lời.

Trịnh Cẩn Dư nắm lấy cánh tay anh bắt đầu làm nũng: “Được không vậy hả?”

“Hôn đấy, chỉ cần đồng ý, anh có thể có được một cái hôn cơ đấy!”

Dáng vẻ cô tinh nghịch quá đáng yêu, Lục Tư Sâm thực sự không thể bỏ qua.

Lúc này anh chỉ muốn ôm ghì lấy người kia vào lòng hung hăng bắt nạt, gì mà chỉ hôn một cái, vậy sao có thể đủ để dịu đi cơn khát vọng lúc này.

Nhưng anh nhìn Trịnh Cẩn Dư một lát, cảm thấy có những chuyện vẫn nên tiến hành theo thứ tự thì tốt hơn.

“Chỉ có một cái?”

Trịnh Cẩn Dư dừng lại, lập tức bổ sung: “Nếu tập hợp được đủ năm cái thì sẽ có ngạc nhiên bất ngờ nha.”

“Ngạc nhiên bất ngờ gì?” Ánh mắt Lục Tư Sâm qua lại đánh giá cô gái.

Da thịt bóng loáng nhẵn nhụi, giống như Bạch Tuyết ba tháng mùa xuân.

Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người yểu điệu thướt tha, nhã nhặn lịch sự như danh viện thục nữ được đào tạo từ một gia đình quyền quý.

Lúc có việc cần thì nhảy ra, cười khẽ đáng yêu như chú thỏ con.

Lúc này cô gái nhón chân, bàn tay phải vươn ra, ngón tay nghịch ngợm đưa trước đưa sau, trong miệng phát ra giọng nói ngọt ngào, hơn nữa âm sau cùng kéo dài vào chữ cuối, như muốn kéo theo cả tâm hồn người ta.

Cổ họng Lục Tư Sâm thắt lại, ánh mắt chăm chú nhìn cô.

Trịnh Cẩn Dư mím môi nghĩ một lát, ra vẻ thần bí nói: “Không nói với anh được.”

“Dù sao cũng sẽ là một bất ngờ lớn là được rồi.”

Lục Tư Sâm không thể nhịn được cong khóe môi: “Chẳng lẽ là nghĩa vụ vợ chồng?”

Trịnh Cẩn Dư ngẩn ra, nhanh chóng xấu hổ đỏ mặt, quay lưng lại, nói: “Mặc kệ anh đấy.”

Lục Tư Sâm cũng không gấp, anh càng có thời gian chơi đùa với cô: “Vậy không cần tôi giúp chuyện kia nữa à?”

Trịnh Cẩn Dư im lặng vài giây, bỗng vô cùng bất ngờ xoay người: “Vậy là anh đồng ý rồi phải không?”

Lục Tư Sâm nhếch môi mỏng, trong mắt nhàn nhạt ý cười, gật đầu: “Uhm.”

Người đàn ông đẹp trai như vậy, hôn một cái cũng không thiệt thòi gì chứ?

Nhưng ánh mắt người đàn ông quá sâu, lúc nhìn cô giống như sao trong đêm tối, khiến cô mặt đỏ tim đập, cảm giác như sắp sửa chết đuối trong đó rồi.

Cô ghé sát vào Lục Tư Sâm, lúc cách anh chưa đến một thước thì dừng lại, dù thế nào cũng không tiến hành nổi nữa.

Cô thậm chí còn nghe rõ được tiếng hô hấp tăng lên của anh ở khoảng cách gần như vậy.

Hay là quên nó đi?

Trịnh Cẩn Dư cảm thấy nếu mình cứ như vậy mà hôn thì có khi nhịp tim của cô sẽ lên đến ba trăm nhịp trong một phút.

Nhưng nếu Lục Tư Sâm không giúp cô thì cô không có cách nào khiến Dương Lan Hoa mắc mưu.

Hôn hay không hôn đây?

Cô gái đưa mặt đến gần lại bỗng nhiên bất động, Lục Tư Sâm lẳng lặng chờ.

Đôi môi mềm mại thế kia nếu anh không khiến cô tình nguyện dán lên mặt mình thì thật sự uống phí hai mươi bảy năm sống trên đời này của anh.

Trịnh Cẩn Dư lại đến gần thêm hai cm, rõ ràng nhất quyết có thể hôn rồi nhưng cô lại không làm sao làm nổi.

Anh sắp sửa là người giàu có nhất trong tương lai đấy, hôn một cái thôi mà, cũng có mất miếng thịt nào đâu.

Trịnh Cẩn Dư liên tục xây dựng tinh thần, đồng thời lại di chuyển về phía trước thêm một chút.

Lúc này, hai người cách nhau chưa đến một tấc, có thể nhìn thấy rõ từng lỗ chân lông trên mặt đối phương, hô hấp cũng gần như đập vào mặt đối phương rồi.

Trong phòng bỗng rơi vào sự yên tĩnh lạ thường, giống hệt như tách biệt với mọi thứ bên ngoài, trên đời chỉ còn lại hai người họ.

Trịnh Cẩn Dư không biết những cặp tình nhân khác họ hôn nhau kiểu gì, nhưng bảo cô chủ động thật sự quá khó.

Tại sao Lục Tư Sâm không đề xuất chủ động hôn cô chứ?

Như vậy cô có thể nhắm mắt lại, sau đó giả vờ như muỗi đốt là xong rồi.

Cô gái bất động, Lục Tư Sâm vẫn lẳng lặng chờ, không nóng không vội, cũng không thúc giục.

Hai chân Trịnh Cẩn Dư bắt đầu nhũn ra, sau lưng từ từ bốc lên hơi nóng, cô cảm thấy một giây nữa thôi mình sẽ ngất đi.

Không được, hình như cô đã quên thứ gì đó.

“A – – ”

Trịnh Cẩn Dư bỗng đứng thẳng người, quay lưng lại, lấy tay phẩy phẩy gió mát.

Cuối cùng cũng không hôn được, Lục Tư Sâm thoáng có chút thất vọng nhếch môi, không nói gì, chỉ yên lặng chờ hành động tiếp theo của cô.

Trịnh Cẩn Dư chờ nhiệt độ trên mặt mình tản bớt đi, lúc này mới xoay người lại, hỏi Lục Tư Sâm: “À, chuyện này, anh có quen biết cô gái nào đánh bài giỏi không?”

“Đánh bài?” Lục Tư Sâm không hiểu sao tự nhiên cô lại hỏi vấn đề này.

Trịnh Cẩn Dư: “Chỉ cần may mắn một chút, chưa thua bao giờ là được.”

Cúi xuống, nói tiếp: “Thật sự không có thì già một chút cũng được, dù gì chỉ cần có thể thắng là được.”

Lục Tư Sâm nhanh chóng nghĩ đến một người: “Việc này đơn giản, em muốn làm gì?”

“Rốt cuộc là ai vậy?” Trịnh Cẩn Dư tò mò hỏi.

Lục Tư Sâm: “Nói thì em cũng biết đấy, chính là mẹ của Lê Mặc Dương.”

“Hả?” Trịnh Cẩn Dư không ngờ mẹ của Lê Mặc Dương lại lợi hại như vậy: “Thật sao?”

Lục Tư Sâm nhếch môi mỏng gật đầu.

Trịnh Cẩn Dư lấy lòng nói: “Vậy anh có thể nhờ dì ấy giúp tôi làm một chuyện được không?”

Lục Tư Sâm: “Em có thể nhờ Triệu Lỵ Lỵ.”

Đôi mắt Trịnh Cẩn Dư sáng lên, nhưng nhanh chóng phủ định: “Anh cũng biết quan hệ giữa Lỵ Lỵ và Lê Mặc Dương rồi đấy! Chắc chắn không thích hợp, anh giúp tôi đi mà.”

Lúc này, Lục Tư Sâm trở nên nghiêm túc, giọng nói lạnh như băng: “Chuyện lúc nãy em đồng ý, làm xong đi rồi hãy nói.”

Trịnh Cẩn Dư được voi đòi tiên: “Vậy dì Lê có giúp tôi hay không?”

Lục Tư Sâm bất đắc dĩ nói: “Em xem chỉ có nụ hôn mà em yêu cầu tôi làm biết bao nhiêu chuyện?”

Trịnh Cẩn Dư lại không cho là nhiều: “Đó là nụ hôn đầu đời của người ta đấy! Tất nhiên phải có lợi mới được.”

Lục Tư Sâm không muốn tán dóc với cô, chỉ nói: “Có hôn thì hôn nhanh lên, không hôn thì tôi đi ngủ đây.”

“Hôn.” Trịnh Cẩn Dư đưa tay ngăn anh lại, cười hì hì nói: “Tôi hôn mà.”

Lần này cô không cằn nhằn, cúi đầu ghé sát vào Lục Tư Sâm định hôn nhanh một cái, tốc chiến tốc thắng.

Đáng tiếc đôi môi đỏ hồng của cô còn chưa đến gần mặt Lục Tư Sâm, cửa phòng ngủ đã bị ai đó gõ vang rồi.

Trịnh Cẩn Dư theo phản xạ có điều kiện lùi về sau một bước, đỏ mặt, nhìn cửa hỏi: “Ai vậy?”

Không biết ai mà lại vô duyên như vậy, Lục Tư Sâm bỗng chốc đen mặt.

Anh không vui nhìn ra cửa, Dương Lan Hoa đẩy cửa đi vào, vừa vào trong đã nhìn phòng ngủ của hai người, hỏi: “Cẩn Dư, các cháu còn chưa ngủ sao?”

“Thím không làm phiền các cháu chứ?”

Trịnh Cẩn Dư xấu hổ lùi lại, hỏi: “Không sao đâu, thím có chuyện gì sao?”

Dương Lan Hoa đưa tấm thẻ trong tay cho Trịnh Cẩn Dư: “Đây là thẻ thím đã chuyển giúp cháu, bây giờ trả lại thẻ cho cháu, có việc gì thì tìm thím nhé.”

“Vâng!” Trịnh Cẩn Dư cầm lấy tấm thẻ, chân thành cảm ơn: “Cảm ơn thím, chỉ thím tốt nhất với cháu.”

Dương Lan Hoa nói thêm hai câu rồi đi ra ngoài, trước khi đi ánh mắt còn nhìn về phía Lục Tư Sâm.

Nhìn dáng vẻ của cậu ta và Trịnh Cẩn Dư, chẳng ai quan tâm đến ai, quan hệ vợ chồng chắc cũng không được hòa thuận.

Hơn nữa Lục Tư Sâm còn như vậy, chẳng biết có thể làm chuyện đàn ông được hay không nữa.

Trịnh Cẩn Dư đang tuổi trẻ, có thể chịu đựng được mới là lạ đấy.

Chờ Dương Lan Hoa đi ra ngoài rồi, Trịnh Cẩn Dư bỏ tấm thẻ vào trong một túi xách nhỏ mà cô rất thích.

Lúc muốn quay lại giường nghỉ ngơi, bỗng nhớ đến nụ hôn kia của cô và Lục Tư Sâm.

Hu hu hu…

Tại sao lại phải hành hạ cô như vậy?

Trịnh Cẩn Dư muốn giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, cô lấy khăn lông trong tủ ra, sau đó vươn vai nói: “Buồn ngủ quá, đi tắm rửa một cái, rồi đi ngủ thôi.”

Biết ngay cô nhóc này giả vờ mà.

Lục Tư Sâm nhìn bóng lưng cô, nhếch khóe miệng, không nhanh không chậm nói: “Vừa rồi Mặc Dương gọi điện thoại cho tôi bảo tôi qua đó chơi vài ngày.”

“Cái gì?” Trịnh Cẩn Dư lập tức quay lại hỏi: “Anh định ra ngoài?”

Lục Tư Sâm gật đầu: “Đúng vậy, chưa nói việc vợ mình giữ khoảng cách với mình, ngay cả một cái hôn đã đồng ý rồi mà cũng chẳng có, vậy thì thà tôi đi tìm anh em tốt uống rượu còn hơn.”

Trịnh Cẩn Dư cố gắng nuốt nước bọt, nói: “Cùng các anh em uống rượu cũng không có gì thú vị không phải sao?”

Ánh mắt cô nhìn đùi anh, nói: “Hơn nữa, không phải chân anh có vấn đề sao, uống rượu như vậy không tốt đâu…”

Lục Tư Sâm không động, chỉ nói: “Chỉ tùy tiện tìm vui chút thôi, cũng còn thoải mái hơn ở nhà chờ đợi.”

“Nhưng mà…” Trịnh Cẩn Dư ôm khăn tắm, ngón tay nắm chặt khăn, không vui nói: “Nhưng mà nếu anh ra ngoài, vậy trong nhà chỉ còn lại mình tôi, vậy thì sẽ chán lắm.”

“Vậy em không muốn cho tôi ra ngoài sao?” Lục Tư Sâm ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng cô.

Giọng Trịnh Cẩn Dư nhỏ dần như đang nói thầm: “Tất nhiên là không muốn rồi.”

Nói thế nào thì hai người cũng ngủ cùng nhau hơn một tháng, bỗng nhiên lại muốn ra ngoài ở là có ý gì?

Hơn nữa, như vậy không phải việc hợp tác diễn kịch với cô cũng thất bại sao?

Trong đó có một bước phải tìm một người đánh bài thật giỏi là việc quan trọng nhất.

Cho nên dù thế nào cô cũng không thể để Lục Tư Sâm đi được.

“Chẳng qua tôi hôn một cái còn không được sao?” Giọng cô gái có chút uất ức và không cam lòng, Lục Tư Sâm cảm thấy mình như một kẻ cầm thú đang bắt nạt gái nhà lành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play