Trịnh Cẩn Dư chưa tình nghĩ có thể được nhìn thấy ngôi sao Tử Vi lần nữa.
Cho dù có thể thấy, cô cũng cho là nó đang đeo trên cổ chủ nhân.
Ai mà ngờ hôm đó nhà họ Lê lấy chí bảo nhà họ ra làm phần thưởng, lại không thể hiểu nổi mà chạy tới ngăn kéo của cô.
Thật sự quá không thể tưởng tượng nổi.
Cô cẩn thận lấy dây chuyền ra, hai tay nâng niu, rất sợ không cẩn thận làm rớt từ trên ghế xuống.
Đứng trước gương, cô đeo ngôi sao Tử Vi lên.
Một miếng ngọc màu lam xinh đẹp được kim cương chói mắt vây quanh, toát ra một loại ánh sáng đẹp tuyệt trần, đeo trên cổ cô, miếng ngọc màu lam vừa vặn rơi vào vị trí ngực, tôn lên làn da trắng như tuyết của cô, xinh đẹp lộng lẫy.
Thật là đẹp quá!
Trịnh Cẩn Dư yêu thích không buông sờ rồi lại sờ, còn đặt lên miệng hôn một cái.
Chợt nghe tiếng xe lăn chuyển động, chắc chắn là Lục Tư Sâm trở lại.
Trịnh Cẩn Dư vội lấy chiếc vòng xuống giấu sau lưng, đợi lát nữa hỏi anh xem anh nói như thế nào?
Cô vừa mới giấu tay ra sau thì xe lăn của Lục Tư Sâm cũng vào phòng. Cô gái nở nụ cười xinh đẹp đứng trước gương, hai tay giấu sau lưng, nụ cười trên mặt rạng rỡ, nhìn một cái đã biết rất vui vẻ.
Lục Tư Sâm chăm chú nhìn cô mấy giây, khóe mắt liếc nhìn ghế nhỏ trước tủ, ánh mắt lại trở về trên người cô gái một lần nữa.
Gương sau lưng đúng lúc có thể phản chiếu vật trong tay cô.
Mặc dù cô giấu đá quý vào lòng bàn tay, nhưng mà dây chuyền màu trắng vẫn lòi ra ngoài, đang lắc lư giữa không trung trong tay cô.
“Giấu cái gì sau lưng đó?” Lục Tư Sâm biết rồi còn hỏi,
Trịnh Cẩn Dư chớp mắt, cảm thấy không đúng rồi lại giả vờ như không nhìn thấy gì, lấy đá quý từ phía sau ra, cười híp mắt hỏi Lục Tư Sâm: “Đây là cái gì?”
Cô không nhìn thấy, ngôi sao Tử Vi này chỉ xuất hiện một lần ở lễ mừng thọ nhà họ Lê, tất nhiên cô không thể nói biết.
Dù sao thì cô biết thứ gì cũng phải thông qua hai tay sờ sờ.
“Dù sao thì đây cũng không phải đồ của tôi, chẳng lẽ không phải anh bỏ vào?”
Lục Tư Sâm cong môi, nhàn nhạt nói: “Nếu không biết thì hỏi làm gì.”
“Sao lại không thể hỏi?” Hai tay Trịnh Cẩn Dư vuốt ve ngôi sao Tử Vi, không phục nói: “Thứ này đặt trong hộp trang sức của tôi, sao lại không thể hỏi?”
“Nhỡ đâu anh bỏ hung khí gây án vào, chẳng lẽ tôi cũng không thể hỏi?”
Lục Tư Sâm giơ tay lên ấn xuống vùng giữa hai lông mày, anh cảm thấy nói chuyện phiếm với Trịnh Cẩn Dư tốt nhất nên khống chế lời nói trong khoảng ba cậu.
Nếu không cô luôn có một nghìn cách chọc bạn tức giận.
“Có thể hỏi.” Lục Tư Sâm cũng không định nói thật: “Tùy tiện mua ở tiệm Lưỡng Nguyên trên đường phố, nhìn đẹp thôi.”
Tiệm Lưỡng Nguyên?
Tưởng cô ngu à?
“Anh dẫn tôi tới tiệm Lưỡng Nguyên mua thêm một cái đi, tôi nhìn một chút.” Rõ ràng bắt nạt cô “người mù không nhìn thấy”, đúng là quá đáng.
Lục Tư Sâm nhàn nhạt nói: “Cô cho là tôi rất rảnh rỗi à? Vì mua món đồ hai đồng bạc mà tới tiệm Lưỡng Nguyên?”
“Anh còn biết anh rất rảnh rỗi à?” Trịnh Cẩn Dư sờ soạng đi tới, đỡ xe lăn của anh: “Thật sự là hai đồng bạc?”
Lục Tư Sâm: “Nếu không thì sao?”
Trịnh Cẩn Dư hù dọa anh: “Vậy tôi ném.”
Tiểu nha đầu mặt cười đầy gian trá, rõ ràng cho thấy đang uy hiếp anh. Lục Tư Sâm chẳng mắc lừa chút nào: “Tùy cô.”
Trịnh Cẩn Dư cắn răng, mắng thầm trong lòng: Tên què chết tiệt tưởng tôi không trị được anh đúng không?
Cô nhìn ngôi sao Tử Vi, càng nhìn càng thích, tất nhiên không nỡ vứt bỏ, cầm ở trong tay nói: “Hôm nay chưa đã ném, chờ hôm nào tâm trạng không tốt thì nói sau.”
Nhưng trong lòng lại bất mãn lầm bầm, thừa nhận là đưa cô thì chết à?
Âm thầm lén thẻ vào trong hộp trang sức của cô, bây giờ còn lừa cô là tới tiệm Lưỡng Nguyên, cô mới không tin đường đường Lục thiếu nhà họ Lục lại tới tiệm Lưỡng Nguyên đâu.
Nhưng mà tại sao Lục Tư Sâm phải bỏ ngôi sao Tử Vi vào trong hộp trang sức của cô chứ?
Phải chăng là… thích cô ư?
Không thể nào, không thể nào.
Trịnh Cẩn Dư vội vàng lắc đầu, hôn nhân của hai người chỉ là gì, nói gì tới chuyện thích.
Chắc chắn là cô suy nghĩ nhiều rồi.
Nhưng mà cô quả thật không cầm lấy ngôi sao Tử Vi, ngày mai đi tìm Triệu Lỵ Lỵ nhìn rồi xác định xem rốt cuộc có phải hay không.
Nhìn cô gái lúc thì vui vẻ, lúc lại mờ mịt, lúc thì xoắn xuýt, lúc lại rơi vào trầm tư, vẻ mặt phong phú như thế khiến Lục Tư Sâm nhếch môi.
Quả nhiên lúc không có gì làm trêu chọc tiểu nha đầu này một chút có thể khiến lòng người vui thích.
Mấy ngày nay không biết người nhà họ Tôn trúng gió gì, tự nhiên đặc biệt quan tâm tới Trịnh Cẩn Dư, Trịnh Cẩn Dư cảm thấy bọn họ cứ như trúng tà hết một lượt.
Thậm chí còn nói đưa cô tới bệnh viện xem tình hình mắt, còn chủ động thúc giục việc quyên tặng liên quan.
Đây là chuyện trước nay chưa từng có.
Phải biết khi nguyên chủ mười bảy tuổi vốn có thể thấy được ánh sáng, cũng là bởi vì người nhà họ Tôn cản trở, phá rối từ bên trong, nguyên chủ mấy đi cơ hội tốt lớn lần đó mới mù nhiều năm như thế.
Nếu không cô cũng là một thiên sứ nhỏ mắt sáng lòng rộng mở.
Lúc ăn cơm tối, vẻ mặt Dương Lan Hoa đầy nịnh hót: “Cẩn Dư, chú cháu vẫn luôn lo lắng cho đôi mắt của cháu, mấy ngày nay cố ý hẹn riêng một chuyên gia nước ngoài cho cháu, ngày mai đi xem một chút, nhỡ đâu có thể khôi phục thị lực.”
Đây là kết quả bà ta và bà nội Tôn, Tôn Đại Sơn cùng nhau nghiên cứu.
Trước giả bộ đối tốt với Trịnh Cẩn Dư, sau đó ly gián cô và Lục Tư Sâm.
Chờ sau khi kế hoạch thành công, Trịnh Cẩn Dư mắt không nhìn thấy vẫn phải mặc cho người nhà họ Tôn bọn họ định đoạt.
Còn đôi mắt này chính là tâm bệnh của Trịnh Cẩn Dư, lấy điều này để dẫn dắt, nhất định có thể khiến cô động lòng.
Chẳng biết có thể chữa khỏi hay không, không nằm trong phạm vi hiểu biết của họ.
Cho nên hôm nay Dương Lan Hoa mới nói một chút thế này.
Trịnh Cẩn Dư nghe vậy nghiêm túc suy nghĩ một chút, có chút khổ sở nói: “Aiz, trước kia có nhiều lần tràn đầy hy vọng, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả, bây giờ…”
Cô vươn tay nắm cổ tay Lục Tư Sâm, dùng sức nhéo một cái, tiếp tục nói: “Thà lần lượt thất vọng, còn không bằng dứt khoát buông tha đi, hu hu hu…”
Lục Tư Sâm ngồi bên cạnh cô.
Ngón tay vô cùng mềm mại của cô gái nhỏ đặt trên cổ tay anh, mặc dù cô chưa trao anh bất kỳ ánh nhìn nào nhưng anh cảm thấy chắc chắn cô đang truyền ý tưởng gì đó cho anh.
Cô gái không muốn tới bệnh viện, đây là điều chắc chắn.
Mặc dù tới bây giờ anh cũng không xác định rốt cuộc cô có thể nhìn thấy hay không, cho dù có thể thấy nhưng thị lực khôi phục bao nhiêu thì anh vẫn luôn không biết.
Nhưng mà điều duy nhất anh có thể khẳng định là bây giờ cô đang có kế hoạch gì đó.
Hơn nữa còn đang thực hiện.
Bây giờ cứ như đang phát tín hiệu cầu cứu cho anh.
Nếu như anh đoán không sai thì mục đích cầu cứu chắc là không muốn tới bệnh viện.
Dương Lan Hoa thấy cô không muốn đi, chỉ cho là cô sợ bệnh viện, khuyên: “Như vậy sao được, bà nội cháu và chú cháu cả ngày vì đôi mắt của cháu mà ăn không ngon ngủ không yên, ngày nào còn nhìn thấy mắt cháu không tốt thì ngày đó bọn họ ngủ không yên ổn.”
Trịnh Cẩn Dư thút tha thút thít nói: “Trời sinh không thấy, tới bệnh viện cũng chỉ là nhận tội thôi.”
Dương Lan Hoa nhìn cô bất động, lại ra hiệu với Tôn Đại Sơn, Tôn Đại Sơn lập tức nói: “Đúng thế đó Cẩn Dư, năm đó lúc anh cả đi chú đã đồng ý với anh ấy rằng nhất định phải trị lành mắt cho cháu, sau này để cho cháu sống thật tốt. nếu cháu mà không tới bệnh viện, vậy thì sao chú dám đi gặp anh cả đã chết của mình chứ.”
Trịnh Cẩn Dư vẫn kiên trì: “Đều là mấy tên lang băm, kẻ gian giở trò lừa bịp người khác, một chút bản lĩnh thật sự cũng không có, vẫn là không đi.”
Tôn Đại Sơn thấy ông ta không lay chuyển được, lại kéo bà nội theo: “Mẹ, bình thường Cẩn Dư nghe lời mẹ nhất, mẹ nói con bé một chút đi.”
Bà cụ nhìn một cái cũng không quá để ý, chẳng qua là con trai lên tiếng, bà ta mới nói qua loa: “Đúng thế đó Cẩn Dư, bộ dạng như thế này của cháu không thể được, sau này bà nội không có ở đây.” Bà ta nhìn lướt qua Lục Tư Sâm, có chút giận dữ bất bình: “Cháu sẽ bị người ta bắt nạt.”
Trước kia mọi người đều cảm thấy Lục Tư Sâm chỉ là một tên què vô tích sự, nhưng ai biết từ khi anh tới nhà họ Tôn lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Mấy người thay nhau ra trận, Trịnh Cẩn Dư ứng phó có chút mất sức, đúng lúc nói: “Vậy ngày mai cháu để Lục Tư Sâm đưa cháu đi.”
Sau khi nói xong còn cố ý nhéo cổ tay Lục Tư Sâm một cái.
Lục Tư Sâm nhận được tín hiệu, phối hợp mới: “Bà nội yên tâm đi, ngày mai cháu sẽ đưa em ấy tới bệnh viện.”
Bà cụ nhìn Dương Lan Hoa một cái, hai người trao đổi ánh mắt một phen, Dương Lan Hoa không quá đồng ý nói: “Sao lại có thể không biết xấu hổ làm phiền tới cháu chứ.”
Lục Tư Sâm nhàn nhạt nói: “Em ấy là vợ cháu, có gì mà phiền chứ?”
Dương Lan Hoa còn muốn nói gì đó, Lục Tư Sâm lại ném ánh mắt lạnh như dao qua, dù gì cũng là thái tử gia nhà họ Lục, vốn đã ngang ngược. Trong lòng bà ta run lên, không nói được gì nữa.
Nhưng mà bà ta không cam lòng, chỉ có thể không ngừng nháy mắt với Tôn Đại Sơn.
Tôn Đại Sơn nhấp một ngụm trà, nói: “Tư Sâm, chú là chú của con bé, có nghĩa vụ và trách nhiệm nuôi dưỡng con bé, chuyện đôi mắt lớn như thế, nhờ người khác làm hộ thì sao chú có thể yên tâm?”
Lo rằng Lục Tư Sâm sẽ buông bỏ, Trịnh Cẩn Dư lại nhéo cổ tay anh.
Cũng không biết Lục Tư Sâm đang nghĩ gì, bỗng nhiên nâng cánh tay lên, trở tay đè tới, dùng ngón út của anh móc vào ngón út của cô.
Tiếp xúc rõ ràng như thế, đầu tim Trịnh Cẩn Dư như bị cái gì chọt một cái run rẩy, nhưng mà cũng chỉ có thể nhịn.
“Nếu như cháu nhớ không lần, lần trước Cẩn Dư tới bệnh viện là một năm trước, chú thật sự làm tròn trách nhiệm ư?”
Một cô gái có vấn đề về mắt, người nhà cô luôn mồm liến thoắng nói chữa khỏi cho cô, nhưng cách một năm hết tết đến cũng không tới bệnh viện, đây là thái độ quan tâm người khác à?
Tôn Đại Sơn bị hỏi á khẩu không trả lời được, mấu chốt là Lục Tư Sâm vốn không cho mặt mũi.
Thẹn quá thành giận, ông ta hạ giọng nói: “Tư Sâm, dù gì chú cũng là chú của cháu, nói chuyện như vậy có phải không hay hay không?”
Lục Tư Sâm nhếch môi: “Đối với trưởng bối thật lòng yêu thương Cẩn Dư nhà cháu tất nhiên sẽ tôn trọng, nếu là thuần tâm lừa bịp, cũng đừng trách cháu không khách sáo.”
“Phản rồi!” Tôn Đại Sơn bỗng nhiên vỗ bàn một cái, đứng dậy rời đi.
Dương Lan Hoa mắt thấy bầy không khí căng thẳng, vẫn có chút không cam lòng, hòa hoãn nói: “Tư sâm, chú của cháu chỉ là quá quan tâm Cẩn Dư mà thôi, cháu cũng đừng để trong lòng.”
Ngay sau đó lại nói với Trịnh Cẩn Dư: “Cẩn Dư, nói thế nào thì chú cháu cũng chảy chung dòng máu với cháu, nếu chú đối xử với cháu không tốt, vậy cũng sẽ không còn ai đối xử với cháu tốt hơn chú nữa.”
Trịnh Cẩn Dư không lên tiếng.
Nếu cô mà tiện thì nhất định sẽ cho bọn họ một cái liếc mắt.
Cuối cùng nguyên chủ rơi vào kết quả gì, không phải cô không biết.
Ai còn dám tin những lời quỷ này của bọn họ nữa.
Bởi vì hồi tối Lục Tư Sâm hỗ trợ giải vây, Trịnh Cẩn Dư tạm thời thay đổi cái nhìn với anh.
Buổi tối trước kia lên giường, Trịnh Cẩn Dư cố ý nói với anh một câu: “Ngủ ngon, mơ đẹp.”