“Tôn Hải Nhạc gì chứ?” Lý Như vẫn còn chối quanh chối co đến cùng: “Tôi không biết.”

Trịnh Cẩn Dư cười lạnh nói: “Nếu chị không chuẩn bị mới đến thì chị sẽ không tìm được em một cách chính xác như vậy đâu! Ngay cả tên em là gì, ở đâu học lớp nào chị cũng đều biết.”

Lý Như bực bội hỏi: “Vậy chị còn hỏi tôi làm gì?”

Trịnh Cẩn Dư: “Đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của chị! Chị chỉ muốn hỏi em, em mới học cấp ba, rốt cuộc làm sao lại quen biết Tôn Hải Nhạc?”

“Ông ta có ép buộc em hay không?”

Nghe Trịnh Cẩn Dư nói vậy, Lý Như có chút cảm động, cô bé lẳng lặng nhìn Trịnh Cẩn Dư không nói gì.

Trịnh Cẩn Dư nói tiếp: “Em phải tin tưởng chị, chỉ cần em muốn chị có thể trả thù những người đó.”

Lý Như rũ mắt xuống, lúc ngẩng đầu lên trong mắt đầy nghi ngờ: “Chị là cảnh sát sao?”

Tất nhiên không phải rồi.

Trịnh Cẩn Dư không muốn lừa dối cô bé nhưng thấy cô bé có vẻ rất mong chờ về cảnh sát.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Tuy chị không phải cảnh sát nhưng chị có cách nhất định bắt đám người xấu bị trừng phạt.”

Nghe cô nói cô không phải cảnh sát, mí mắt Lý Như lại rũ xuống, sau đó nghe cô nói có cách lại dấy lên hy vọng: “Chị có cách sao?”

Trịnh Cẩn Dư trầm ngâm nói: “Chuyện này không thể nói tùy tiện được, nói ra dễ mất linh.”

Thấy cô không chịu nói, Lý Như lại nghi ngờ, hỏi: “Mắt chị không nhìn thấy gì, thật sự có thể làm được sao?”

Cô biết ngay Lý Như sẽ không tin vào năng lực của cô mà.

Trịnh Cẩn Dư cảm thấy mình nên chứng minh gì đó với cô bé.

Do dự một lát, cô mới lấy một tờ giấy từ trong hộp giấy ra, nói: “Em có biết ảo thuật không?”

“Ảo thuật?” Mặt Lý Như tỏ vẻ xem thường: “Đó là thứ trẻ con mới tin thôi.”

Trịnh Cẩn Dư dùng hai ngón tay cầm khăn giấy, rồi xòe cả hai tay ra cho cô bé thấy ngoài khăn giấy ra thì không có gì trong tay mình.

Lý Như không biết cô định làm gì, chăm chú nhìn theo.

Tay trái Trịnh Cẩn Dư cầm khăn giấy, tay phải di chuyển từ trên xuống dưới khăn giấy, vậy mà tờ giấy kia lại tự bốc cháy.

Lý Như rất ngạc nhiên và không biết diễn tả thế nào về những gì mình nhìn thấy.

Trịnh Cẩn Dư không chút hoang mang dập tắt lửa, đẩy sang một nơi không có gì đáng ngại nữa.

“Thế nào, có tin chị có phép thuật chưa?”

Đây là trò bịp mà cô thường xuyên chơi ở giới Tu Tiên, không đáng kể chút nào.

Lý Như bị sốc và vẫn chưa khôi phục lại tinh thần được.

Trịnh Cẩn Dư còn nói: “Bây giờ đã tin chị có thể xử lý chuyện của em chưa?”

“Uhm, có thể, có thể.” Lý Như phản ứng lại, gật đầu liên tục.

Dù sao mới chỉ là một cô bé vừa lên cấp ba, thiếu kinh nghiệm xã hội và kinh nghiệm sống, rất dễ tin lời người khác nói.

Trịnh Cẩn Dư chỉ làm một trò ảo thuật đơn giản mà cô bé đã tin ngay.

Trịnh Cẩn Dư thở dài trong lòng, chả trách cô bé bị người ta lừa.

Chưa nghe thấy Lý Như nói chuyện, đã nghe tiếng khóc thút thít trước.

“Lý Như, em sao vậy?” Trịnh Cẩn Dư nhẹ giọng hỏi.

Lý Như khóc một lúc mới bắt đầu kể lại câu chuyện.

Vừa nói không sao cả, không ngờ lại là một vụ án lớn động trời.

Trịnh Cẩn Dư khiếp sợ hít vào một hơi.

Đầu tiên cô đồng cảm với những đứa trẻ này, sau đó liền mắng Tôn Hải Nhạc không biết xấu hổ, dám làm ra chuyện súc sinh không phải con người này.

Trên đường về, Trịnh Cẩn Dư cảm thấy lần này mình nhất định phải làm một trận sóng to gió lớn, nếu không thì sẽ rất có lỗi với thân phận tiểu dược đồng tu tiên của cô.

Cô là một tiểu dược động vô cùng trọng nghĩa.

Nhưng sự việc có vẻ hơi lớn, tuy cô vừa đến nhân gian được vài ngày nhưng cũng biết đây là xã hội pháp trị, không được phép phán xét cá nhân.

Cho nên cô vẫn nên nghĩ cách tìm một nhân viên cảnh sát đáng tin mới được.

Cảnh sát?

Cô hầu như không quen biết ai, sao có thể liên lạc được chứ?

Đừng trách cô đề phòng, vụ án lớn như vậy, lỡ như bị ai đó để lộ chút thông tin thì mọi thứ xem như tiêu rồi.

Thì ra ban đầu Lý Như không tự nguyện mà cô bé bị khuê mật tốt đưa vào.

Việc này nói ra thì dài dòng, là một chuỗi mắt xích đầy đủ lợi ích.

Toàn bộ sự việc có lẽ là thế này.

Có một kẻ xấu chuyên tổ chức bán dâm tên là A.

Đầu tiên A nghĩ cách lừa một bé gái, mục tiêu rất rõ ràng chính là những học sinh còn đi học, họ chưa có khả năng nhận thức, tính cảnh giác lại thấp, không khống chế được sự cám dỗ, rất dễ mắc câu.

Hơn nữa quá trình cũng vô cùng thuận lợi, người này chỉ cần hứa hẹn một chút lợi ích liền mang được người đi.

Sau đó thả vài thứ gì đó vào trong ly nước hoa quả, để cho người ta phá trinh và vấn đề sẽ được giải quyết mà không tốn quá nhiều sức lực.

Sau đó A sẽ đưa cho cô gái gọi là B kia một ít tiền.

Đương nhiên đây không phải điểm quan trọng.

Điểm quan trọng là A uy hiếp B, bắt buộc B phải kéo khuê mật bạn bè của mình đến.

Chỉ cần kiếm được tiền sẽ chia cho B một phần.

Ban đầu B nhất quyết không đồng ý, nhưng lúc này A bắt đầu đe dọa B, nếu B không dẫn bạn qua thì sẽ phát tán các ảnh chụp và video clip của B lên mạng, vào nhóm bạn học của B và cả cha mẹ B nữa.

Trải qua sự đe dọa ấy, B phải thỏa hiệp, B nhanh chóng dẫn bạn tốt của mình là C qua.

Cứ tầng tầng lớp lớp hệt như một quả cầu tuyết như vậy, chẳng những A cung cấp tài nguyên liên tục mà còn có một lượng khách ổn định.

Phát triển đến Lý Như không biết đã là tầng thứ bao nhiêu rồi.

Hiện quản lý cấp trên của cô bé đã yêu cầu cô bé dẫn bạn bè đến trụ sở chính, nếu không sẽ công khai video clip.

Lý Như cầu xin Tôn Hải Nhạc, lời bên trên truyền xuống cô bé mới được yên.

Nhưng cô bé cũng rất sợ vì vẫn phải tiếp khách.

Càng đáng sợ hơn chính là mấy ngày trước một cô bé mới mười bốn tuổi đã mang thai khiến cho họ càng thêm khủng hoảng.

Trịnh Cẩn Dư chỉ mong bắt hết đám người xấu kia lại.

Nhưng cô không hiểu quy trình của pháp quyền trong xã hội hiện đại này, hơn nữa cô không thể làm điều đó một mình được.

Cho nên lúc này quan trọng nhất là tìm được một người cảnh sát đáng tin.

Cô suy nghĩ một lượt, hình như cũng chỉ có Lục Tư Sâm có thể giúp cô.

Tuy anh lạnh lùng tàn nhẫn nhưng trước mắt cũng không phải là một kẻ xấu.

Trịnh Cẩn Dư là phái hành động, muốn tìm Lục Tư Sâm nhờ giúp đỡ cũng không vòng vo, lập tức gọi điện cho anh.

Cô không nói rốt cuộc có chuyện gì mà cô chỉ nói muốn làm một vụ lớn, nhờ Lục Tư Sâm giới thiệu cho cô một nhân viên cảnh sát đáng tin.

Tuy Trịnh Cẩn Dư không nói rõ ràng nhưng hôm nay Lục Tư Sâm vừa giúp cô điều tra chuyện của Lý Như nên anh cũng đoán được: “Tôi có thể liên hệ với cảnh sát giúp cô nhưng chuyện này cô không thể xen vào nữa.”

Trịnh Cẩn Dư không đồng ý: “Tại sao?”

“Việc này rất nguy hiểm, mắt cô như vậy sao tham dự vào được?” Lục Tư Sâm nói một cách có lý.

Trịnh Cẩn Dư không phục: “Cũng vì mắt tôi không tiện nên làm việc mới tiện đấy. Như vậy sẽ không ai chú ý đến tôi, tôi mới có thể lấy được chứng cớ.”

Dù cô nói thế nào, Lục Tư Sâm cũng không đồng ý: “Trừ khi mắt cô có thể nhìn thấy được.”

Trịnh Cẩn Dư: “Tôi vốn…”

Mồm mép nhanh nhảu, suýt chút nữa cô đã nói ra sự thật, may mà thắng lại kịp thời.

Lục Tư Sâm hỏi lại: “Cô vốn cái gì?”

Trịnh Cẩn Dư sửa lại: “Được rồi, được rồi! Nghe lời anh, anh nói cho tôi biết cảnh sát là ai, sau đó tôi sẽ nói lại hết thông tin cho người đó, chuyện sau đó sẽ không quan tâm nữa, vậy được chưa?”

Nghe Trịnh Cẩn Dư nói vậy, Lục Tư Sâm cũng đồng ý.

“Vậy tôi sai tài xế đi đón cô đến một địa điểm an toàn gặp mặt.”

“Bây giờ tôi có chút việc không qua được, có việc gì đừng tự quyết, chờ tôi đến rồi hãy nói.”

Không ngờ ông lớn phe phản diện tương lai lại làm việc như một ‘bà mẹ’ như vậy, Trịnh Cẩn Dư có chút không kiên nhẫn nói: “Biết rồi, biết rồi, nói nhiều quá.”

Lục Tư Sâm: “…”

Lòng tốt mà bị cô xem như lòng lừa, anh thực sự nghi ngờ sao cô có thể sống được như vậy.

Nơi Lục Tư Sâm lựa chọn thực sự không chê vào đâu được, khung cảnh tao nhã, yên tĩnh, vị trí địa lý rất thích hợp.

Cô vừa vào đã thấy thích rồi.

Là một quán trà rất cao cấp.

Trong phòng bao yên tĩnh, hương trà lượn lờ tứ phía, xông vào mũi khiến cả người thư thái.

Trong  phòng bao đã có một người ngồi, cơ thể cường tráng, mặt chữ quốc, mày sâu, cả người toát lên khí chất rắn rỏi.

Rất có phong thái một cảnh sát.

Một tay Trịnh Cẩn Dư cầm gậy, mò mẫm trong không khí đi vào chỗ ngồi.

“Anh là cảnh sát Triệu sao?”

“Xin chào, cô Trịnh!” Cảnh sát Triệu đỡ cô ngồi xuống, nói: “Tôi là Triệu Minh Thành do anh Lục giới thiệu, rất vui khi được gặp cô Trịnh.”

Lúc cảnh sát Triệu nghiêm mặt trông rất đáng sợ nhưng khi cười lại mang đến cho người ta cảm giác rất thân thiết.

“Tôi cũng rất vui khi được gặp anh.” Trịnh Cẩn Dư nói.

Sau khi hai người ngồi xuống, Triệu Minh Thành rót cho Trịnh Cẩn Dư một tách trà, cẩn thận đánh giá cô, hỏi: “Xin phép được hỏi cô và anh Lục có quan hệ gì?”

Trịnh Cẩn Dư ngẩn ra một lúc, hỏi lại: “Điều này quan trọng sao?”

Triệu Minh Thành cười nói: “Không có, tôi chỉ tò mò thôi. Tôi là người phụ trách vụ tai nạn giao thông của anh Lục, đây là lần đầu tiên anh ấy nhờ tôi làm việc gì đó nên tôi thấy kỳ lạ.”

Sự cố giao thông tất nhiên là trách nhiệm của cảnh sát giao thông, điều Triệu Minh Thành chưa nói chính là cảnh sát nghi ngờ kia không phải sự cố giao thông đơn giản, cho nên giao cho cơ quan hình sự anh ta xử lý.

Nghe người ta hỏi quan hệ giữa cô và Lục Tư Sâm, Trịnh Cẩn Dư đỏ mặt, đáp: “Chúng tôi đã kết hôn.”

“Kết hôn?” Triệu Minh Thành sửng sốt nhưng nhanh chóng chấp nhận sự thật này: “Vậy chúc mừng bà Lục.”

“Cảm ơn, cảnh sát Triệu.”

Hai người trò chuyện vài câu sau đó Trịnh Cẩn Dư nói hết những chuyện mình biết cho Triệu Minh Thành.

Thực ra cảnh sát đã chú ý đến việc này từ lâu nhưng đến nay vẫn chưa có tiến triển gì đáng kể.

Những người bị hại phần lớn đều sợ video trong tay A nên không dám nói lung tung.

Cho nên vụ án mới khó để tiếp tục điều tra.

Không ngờ Trịnh Cẩn Dư lại có thể cung cấp được manh mối quan trọng như vậy, chỉ cần Lý Như chấp nhận phối hợp thì sẽ nhanh chóng bắt được tất cả những kẻ phạm tội đưa ra trước công lý.

Cuối cùng Triệu Minh Thành thay mặt cho tất cả những người bị hại biểu đạt lời cảm ơn chân thành với Trịnh Cẩn Dư.

“Nếu không phải cô Trịnh, à không, là bà Lục nhạy bén, có thể phát hiện ra vấn đề từ dấu vết để lại thì chắc chắn chúng tôi còn phải đi đường vòng một thời gian rất dài.”

Được người khác khen, Trịnh Cẩn Dư có chút xấu hổ, xua tay nói: “Đây là chuyện tôi nên làm, không cần cảm ơn tôi.”

Với manh mối của Trịnh Cẩn Dư, cảnh sát nhanh chóng sắp xếp hành động, với khí thế sét đánh không kịp bưng tai tập trung mục tiêu, lên kế hoạch truy quét toàn bộ đám người xấu.

Đáng tiếc thủ phạm nghe được tin tức nên đã trốn thoát trước khi cảnh sát đến.

Tuy thủ phạm chính đã bỏ chạy nhưng dựa vào năng lực điều tra và giải quyết của cảnh sát hiện tại thì chắc chắn sẽ không mất nhiều thời gian có thể tóm được.

Mấy ngày nay Trịnh Cẩn Dư vô cùng vui vẻ.

Dù gì cô cũng đã giúp cảnh sát phá được một vụ án lớn.

Lúc ăn cơm tối, người nhà họ Tôn đến rất đông đủ.

Ngay cả Tôn Cẩn Tình đã bị đuổi ra khỏi nhà cũng quay về.

Trịnh Cẩn Dư không thèm nhìn cô ta, dù sao tâm trạng mình cũng đang rất tốt, không muốn tranh cãi với cô ta, chỉ là ăn cùng một bữa cơm thôi, nhà họ Trịnh cô vẫn cho được, cứ xem như cho chó hoang ăn một bữa thôi.

Người một nhà ngồi quanh bàn, Trịnh Cẩn Dư ngồi bên cạnh Lục Tư Sâm.

Tôn Hải Nhạc ngồi ở vị trí chủ tọa, ra vẻ đạo mạo, khí phái của một tộc trưởng thời xưa.

Trịnh Cẩn Dư thầm cười nhạo, vị trí kia là của nguyên chủ, không biết nhà họ Tôn có tư cách gì ngồi ở đó.

Đang lúc cô khinh thường thì Dương Lan Hoa bỗng phá  vỡ sự yên lặng trong phòng: “Cẩn Dư, hôm nay Tình Tình về thăm bà nội, thím giữ nó lại ăn bữa cơm, chắc cháu sẽ không keo kiệt đến mức không cho phép chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play