Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái vang lên trên đầu, có lẽ vì vừa tỉnh ngủ nên có chút mềm mại độc đáo của các cô gái, nghe rất dễ chịu.

“Lục Tư Sâm, dậy đi, anh muốn ngủ đến tối luôn à?”

Dường như người đàn ông thực sự ngủ thiếp đi, Trịnh Cẩn Dư lẳng lặng nhìn anh.

Lúc này anh đã giảm bớt sự kiêu ngạo và tự phụ ban ngày, rút lui vỏ bọc cố ý giả vờ để bảo vệ bản thân, dưới ánh đèn mờ ảo, đường nét của người đàn ông lại càng nhu hòa, như một con mèo to đang ngủ, không hề có khả năng tấn công.

“Dáng ngủ vẫn rất đẹp trai.” Trịnh Cẩn Dư chống cằm nằm bên cạnh anh, lẳng lặng nhìn, tay trái chậm rãi đến gần mặt anh, muốn phác họa lại hình dáng khuôn mặt anh.

Nhưng ngón tay người đàn ông còn chưa kịp tiếp xúc đến da thịt anh thì anh đã mở mắt ra.

Không hề báo trước, ánh mắt hai người đối diện nhau.

Trịnh Cẩn Dư vội vàng giả vờ như không nhìn thấy gì, hỏi: “Anh dậy chưa?”

“Mau dậy ăn cơm thôi.”

Nói xong cũng không chờ đối phương trả lời, đã đứng dậy khỏi giường, nói: “Tôi xuống trước đây, anh mau lên.”

Người nhà họ Tôn tất nhiên không có tâm trạng ăn cơm tối, cho nên trên bàn ăn chỉ có Trịnh Cẩn Dư và Lục Tư Sâm.

Một bữa cơm ăn không được thoải mái.

Tôn Đại Sơn cả đêm không về, Dương Lan Hoa khóc suốt đêm khiến tất cả mọi người trong nhà đều ngủ không yên ổn.

Buổi sáng lúc Trịnh Cẩn Dư thức dậy, quầng thâm mắt lộ rõ dưới đôi mắt to đen của cô, cô thở dài nói: “Ài, vui thì vui thật nhưng mà ầm ĩ đau đầu quá đi mất.”

Xe lăn Lục Tư Sâm đúng lúc từ toilet đi ra, nghe vậy liền châm chọc: “Tôi thấy cô đang rất hưởng thụ thì có.”

Trịnh Cẩn Dư không thèm để ý anh: “Tôi xuống lầu xem sao, sức chiến đấu của bà thím rất mạnh, khóc cả đêm, sáng sớm còn làm khổ người khác như vậy.”

Dương Lan Hoa khóc khan cổ họng, uống nước xong lại khóc tiếp.

Mặt bà cụ Tôn bị bà ta nhào nặn, trên áo lụa đầy nước mắt nước mũi.

“Mẹ, bình thường mẹ không để ý đến con trai mẹ, bây giờ ông ấy lại còn bao dưỡng tình nhân, cô ta chưa bằng tuổi Tình Tình, mẹ nói xem sau này làm sao con dám gặp ai nữa chứ!”

“Ông ấy lại còn muốn ly hôn với con, con sinh cho ông ấy một trai một gái, vất vả hơn nửa đời người, vậy mà ông ấy lại muốn ly hôn với con, nhà họ Tôn các người còn có chút lương tâm nào không?”



Trịnh Cẩn Dư từ trên lầu đi xuống, đúng lúc nghe thấy mấy câu này của bà ta, cười mỉm đi qua, cố ý nói: “Ài, thím à, thím nói vậy cũng không đúng rồi.”

Dương Lan Hoa đang khóc rất đau lòng, ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: “Sao lại không đúng?”

Trịnh Cẩn Dư như đang nhớ lại chuyện gì đó: “Mấy ngày trước cháu nhớ lúc Triệu Minh Viễn ngoại tình, thím nói gì nhỉ… À, đúng rồi, thím nói phụ nữ không có năng lực nên mới không trói được trái tim đàn ông, mình làm không tốt nên mới không giữ được đàn ông của mình…”

Cô nói xong bỗng haizzz một tiếng, ra vẻ vô cùng buồn phiền: “Trí nhớ cháu không được tốt, cũng không biết nói có đúng không, thím nhỉ?”

Dương Lan Hoa cắn răng, mặt hung tợn nhìn cô.

Trịnh Cẩn Dư tiếp tục khó hiểu: “Ài, phụ nữ khi đã lớn tuổi rồi thì làn da, dáng người kiểu gì cũng phải biến dạng, có thời gian khóc lóc thì thà nhìn lại bản thân mình xem sao.”

“Trịnh Cẩn Dư.” Dương Lan Hoa bỗng nổi điên lên: “Cô muốn tôi tức chết phải  không?”

“Con bé thối tha, tôi hầu cô ăn, hầu cô mặc, vậy mà cô còn chế nhạo tôi, bỏ đá xuống giếng, nhà họ Tôn các người chẳng có ai là tốt.”

Lời nói có chứa thuốc nổ này làm người không vui đầu tiên chính là bà Tôn.

“Lan Hoa, được rồi đấy, mẹ cảm thấy Cẩn Dư nói chẳng có gì sai.” Bà sửa sang lại quần áo, không vui nhìn Dương Lan Hoa, nói: “Đàn ông của mình mình không coi chừng, nếu bình thường ít chơi mạt chược một chút thì cũng không xảy ra chuyện như vậy.”

Tiếp theo bà Tôn bắt đầu luận một hai ba bốn năm sáu bảy tám tội, Trịnh Cẩn Dư ở bên cạnh nghe xong liên tục cười thầm.

Bình thường Dương Lan Hoa hung hãn ương ngạnh, chuyên bắt nạt người già, kẻ yếu, hôm nay cuối cùng cũng bị dạy dỗ rồi.

Sao bỗng dưng thấy đói vậy chứ?

Trịnh Cẩn Dư cảm thấy bữa sáng mình có thể ăn thêm một phần nữa.

Ăn sáng xong, Trịnh Cẩn Dư liền ra khỏi nhà, hẹn gặp Triệu Lỵ Lỵ.

Triệu Lỵ Lỵ là người bạn tốt nhất của nguyên chủ, bây giờ cô có thể thấy được rồi cũng nên nói cho cô ấy biết một tiếng.

Lúc vừa xuyên đến thế giới này, cô vẫn chưa quen thuộc, lại thêm đám lông gà trên đất như nhà họ Tôn nên cô không tìm được cơ hội.

Nếu bây giờ nói cho Triệu Lỵ Lỵ biết sự thật, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui.

Về phần Điền Dĩnh Hòa, Trịnh Cẩn Dư vẫn chưa biết nên nói thế nào với cô bé.

Triệu Lỵ Lỵ điều hành một công ty con của nhà họ Triệu, lúc mới tiếp nhận công ty làm ăn thua lỗ, chỉ trong vài năm, Triệu Lỵ Lỵ đã biến nó thành một trong những công ty con kiếm được nhiều tiền nhất trong tất cả các công ty nhà họ Triệu.

Điều đó đã chứng minh được năng lực của Triệu Lỵ Lỵ.

Trịnh Cẩn Dư ngưỡng mộ, ở giới Tu Tiên cô là một tiểu dược đồng lặp đi lặp lại công việc luyện đan giúp sư phụ. Khi đến thế giới này chỉ muốn sống buông thả, còn chưa nghĩ đến việc muốn làm gì thì đã xuyên vào trong sách.

Hiện tại suy nghĩ trong đầu chỉ muốn giúp nguyên chủ báo thù, còn chuyện sau này cô thật sự chưa nghĩ đến.

Tiếp quản công ty nhà họ Trịnh?

Hay là mở một con đường của riêng mình và tạo dựng tên tuổi của bản thân mình?

Suy nghĩ một lượt, cuối cùng vẫn cảm thấy mỗi ngày trang điểm, tìm món ăn ngon, mặc quần áo mới, sau đó trêu chọc người nhà họ Tôn như mèo vờn chuột rất vui.

Còn về lý tưởng, sau này hãy nói đi.

“Cẩn Dư, đây là cà phê phân chồn mà bạn mình vừa tặng, cậu nếm thử xem.” Triệu Lỵ Lỵ tự tay bưng cho cô một ly cà phê.

Mũi Trịnh Cẩn Dư rất thính, cách rất xa mà vẫn ngửi thấy mùi cà phê.

Nhưng nghe nói là cà phê phân chồn cảm thấy có chút kỳ lạ.

Lòng lợn cô còn ăn thì còn kén thứ gọi là phân chồn kia sao?

Sau đó cô uống một ngụm liền thích ngay: “Lỵ Lỵ, cái này ngon quá, cậu lấy ở đâu vậy, cho mình xin một ít được không?”

Triệu Lỵ Lỵ thấy cô chưa trải sự đời, mỉm cười nói: “Đúng lúc còn một ít, mình cũng không thích lắm, cho cậu cả đấy!”

Trịnh Cẩn Dư uống một ngụm cà phê liền bắt đầu nhìn chằm chằm Triệu Lỵ Lỵ.

Cô ấy mặc trang phục công sở rất bình thường, áo sơ mi trắng, váy đen ôm mông, đi giày cao gót, không có gì khác biệt so với nhân viên bình thường.

Thứ khác biệt duy nhất chính là chất vải của cô tốt hơn, nhưng cao cấp đến đâu thì cũng chỉ là quần áo công sở.

Mà khí thế của một cô gái mạnh mẽ thật sự không thể nào hình dung bằng từ ngữ được.

Phong thái tổng giám đốc bá đạo không phải có thể tùy tiện nói.

Trang điểm tinh xảo, tóc dài được vuốt ra sau tai, giờ phút này cô ấy đang ngồi phê duyệt tài liệu trên bàn làm việc.

Không biết gặp vấn đề gì hơi nhíu mày, nhưng lại nhanh chóng giãn ra.

Trịnh Cẩn Dư cũng thử tưởng tượng dáng vẻ mình ngồi làm việc trên bàn, hình như cũng không tệ.

“Lỵ Lỵ, bộ quần áo đi làm này của cậu trông được đấy, nhìn rất khác biệt.”

Tay Triệu Lỵ Lỵ cầm bút bỗng dừng lại, rồi lại nhanh chóng nói: “Cậu không nhìn thấy, nịnh nọt cái rắm gì hả?”

Trịnh Cẩn Dư chớp mắt với Triệu Lỵ Lỵ, nói: “Ai bảo mình không nhìn thấy hả?”

“Cậu có thể nhìn thấy rồi sao?” Vì quá ngạc nhiên, Triệu Lỵ Lỵ đứng bật dậy, đi đến trước mặt Trịnh Cẩn Dư, cẩn thận kiểm tra đôi mắt Trịnh Cẩn Dư, lại còn đưa bốn ngón tay quơ quơ trước mặt cô: “Đây là mấy?”

Trịnh Cẩn Dư liếc mắt nhìn ra cửa, không thấy có ai vào, đè ngón tay Triệu Lỵ Lỵ xuống rồi nói: “Bốn, mình thật sự nhìn thấy rồi.”

Triệu Lỵ Lỵ thật sự không thể tin nổi: “Sao có thể?”

Cô gái trước mắt có hàm răng trắng tinh, đôi mắt sáng ngời lấp lánh như quả nho đen, lại còn sống động thực sự không giống người mù.

Triệu Lỵ Lỵ chỉ có thể nhanh chóng thoát khỏi cú sốc, tin tưởng sự thật khó tin này.

“Chuyện từ khi nào?”

“Mình không nghe nói cậu làm phẫu thuật, sao lại thấy được chứ?”

“Cậu hỏi liên tục nhiều câu như vậy, sao mình trả lời được chứ?” Trịnh Cẩn Dư cười, đáp: “Chính là ngày mình gọi điện cho cậu đó, tự nhiên lại nhìn thấy.”

Cô không dám nói chuyện mình xuyên đến đây.

Dù sao chuyện này cũng không phù hợp với khoa học hiện đại, quá khó tin.

Triệu Lỵ Lỵ vui mừng nói: “Thật sao?”

“Vậy sao bây giờ cậu mới nói cho mình biết?”

Trịnh Cẩn Dư: “Còn không phải chưa tìm được cơ hội sao?”

Triệu Lỵ Lỵ: “Vậy sao cậu không đuổi người nhà họ Tôn đi? Sao vẫn còn dung túng cho họ?”

Trịnh Cẩn Dư: “Không có, trước kia họ từng đối xử tệ với mình thế nào thì chắc chắn mình sẽ không để họ được sống yên, vậy nên mình mới không đuổi họ đi, đuổi đi thì quá hời cho họ.”

Chỉ cần mắt cô nhìn thấy được thì những chuyện khác không là gì, Triệu Lỵ Lỵ vui vẻ nói: “Vậy được, cậu thích thế nào thì cứ làm như thế. Đúng rồi, cậu đã đi kiểm tra chưa, bác sĩ nói thế nào?”

Tất nhiên Trịnh Cẩn Dư không thể nói là cô vốn đã nhìn thấy nên đành xách Lục Tư Sâm ra nói: “Lục Tư Sâm đã đưa mình đi kiểm tra rồi nhưng mình không hỏi kết quả.”

Cúi xuống, cô nắm lấy tay Triệu Lỵ Lỵ, nói: “Tên Lục Tư Sâm kia vẫn chưa biết chuyện mình có thể nhìn thấy, việc này trừ cậu ra thì mình chưa nói với ai cả. Thế nên cậu cũng đừng nói với ai nhé.”

Làm người đầu tiên và cũng là người duy nhất biết được bí mật của Trịnh Cẩn Dư, tất nhiên Triệu Lỵ Lỵ rất vui vẻ: “Được, chắc chắn mình sẽ không nói ra đâu.”

Chờ Triệu Lỵ Lỵ giải quyết công việc xong, để ăn mừng Trịnh Cẩn Dư thấy được ánh sáng, Triệu Lỵ Lỵ quyết định đưa cô đi trải sự đời.

Phản ứng đầu tiên là đưa cô đi gặp mấy tên ‘tiểu thịt tươi’, tại sao Trịnh Cẩn Dư có thể thấy rồi mà phải gả cho cái tên Lục Tư Sâm bị liệt kia chứ!

Nhưng nghĩ lại, Trịnh Cẩn Dư vẫn là hình mẫu thiên sứ thục nữ điềm đạm nho nhã, đột nhiên chơi lớn một lần như vậy có thể sẽ không chấp nhận được, thôi, đưa cô đi xem biểu diễn trước vậy.

“Cẩn Dư, nếu thấy được rồi thì sao cậu còn đồng ý gả cho Lục Tư Sâm?”

“Bây giờ anh ta đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lục, hai bàn tay trắng, nếu không phải có nhà họ Lê hỗ trợ thì có lẽ cơm còn chẳng có mà ăn nữa đấy.”

Dĩ nhiên Trịnh Cẩn Dư cũng không nói ba tháng sau Lục Tư Sâm sẽ tốt thôi, dù sao đây cũng là chuyện riêng của người ta.

Cô chỉ nói: “Dù sao anh ta cũng ở rể, cậu không cảm thấy vậy chơi rất vui sao?”

“Hơn nữa mồm mép anh ta rất trôi chảy, người nhà họ Tôn nói không lại anh ta.”

Ngược lại Triệu Lỵ Lỵ bị chọc cười, hỏi lại: “Anh ta?”

“Mồm mép?”

“Chưa từng thấy lúc Lục thiếu mồm mép trông thế nào, trong ấn tượng của mình, trước nay anh ta đều lạnh lùng ít nói.”

Nhớ lại lần đầu tiên Lục Tư Sâm gặp người nhà họ Tôn đã chọc tức họ nói không nên lời, Trịnh Cẩn Dư liền miêu tả cho Triệu Lỵ Lỵ biết, khiến Triệu Lỵ Lỵ ôm bụng cười đến mức suýt không đứng dậy nổi.

Hai người nhanh chóng đến show diễn.

Show diễn mà Triệu Lỵ Lỵ dẫn cô đến tất nhiên là show lớn nhất trong nước, chẳng những rất nhiều người mẫu nổi tiếng trong nước đến mà cả những người mẫu nổi tiếng thế giới cũng đến.

Tóm lại đó là một show catwalk quy mô lớn, lộng lẫy xa hoa và phù phiếm.

Nguyên chủ đến hay chưa thì cô không biết, còn Trịnh Cẩn Dư cô thì lần đầu tiên đến.

Vừa vào bên trong show đã bị thu hút bởi cách trang trí bên trong.

Những chùm đèn pha lê với đủ hình dáng và kích thước xinh đẹp hấp dẫn mắt người nhìn.

Phong cách trang trí hoành tráng trước nay cô chưa từng được thấy qua.

Cô biết xã hội hiện đại đã phát triển đến mức độ vô cùng tân tiến nhưng vẫn không ngờ tư duy của con người có thể kỳ dị đến vậy.

“Thật là đẹp!” Cô cảm thán tận đáy lòng.

Triệu Lỵ Lỵ thấy cô thích, rất vui vẻ nói: “Chỉ cần cậu thích thì sau này mình sẽ thường xuyên đưa cậu đến hơn.”

Show catwalk còn chưa bắt đầu, hai người đã dạo qua một vòng, Triệu Lỵ Lỵ gặp người quen, liền bị kéo sang một bên nói chuyện.

Trịnh Cẩn Dư chờ bên cạnh, nhìn người đàn ông gọi Triệu Lỵ Lỵ đi.

Cậu ta trông còn khá trẻ, da trắng như sữa, rất đẹp trai, đầu đội mũ bóng chày màu xám, hai tay đút túi quần, đang nhìn Triệu Lỵ Lỵ một cách trìu mến.

Đây là ‘chó sữa’ trong truyền thuyết sao.

Trịnh Cẩn Dư nhìn người kia liếm môi dưới.

Nhưng Triệu Lỵ Lỵ cũng thật biết chơi, cô đã có chồng sắp cưới, cũng không thể cứ tiếp tục như vậy, hai người không ai chịu từ hôn, chẳng lẽ muốn hành hạ nhau cả đời?

“Huýt, cô gái xinh đẹp này là ai đây?” Lúc cô còn đang suy nghĩ lung tung thì có người đến gần.

Một người lạ không quen biết, Trịnh Cẩn Dư nhíu mày hỏi: “Cậu là ai?”

“Tôi là ai?” Đối phương bước lên một bước, mỉm cười xấu xa nói: “Sao? Tôi là ai mà cô cũng không biết?”

Cậu ta nói chuyện lại còn đưa ngón tay móc lấy cằm của Trịnh Cẩn Dư.

Đối phương khoảng hơn hai mươi, rất đẹp trai, mày rậm mắt to, nếu bỏ qua nét mặt hư hỏng của cậu ta thì đường nét trên gương mặt anh ta rất sáng, tôn lên được khuôn mặt đẹp.

May mà Triệu Lỵ Lỵ nhanh chóng phát hiện ra tình huống khó xử này, vội vàng đến giải vây: “Cậu hai Lục, cậu làm gì vậy?”

Cậu hai Lục?

Trong lòng Trịnh Cẩn Dư hồi hộp, vậy không phải là em trai Lục Tư Sâm sao?

Quả nhiên cậu hai Lục nhanh chóng lên tiếng, việc kéo dài ngữ điệu khiến âm phát ra có chút kỳ dị: “Đây không phải chị Lỵ sao?”

“Sao vậy, tôi nói chuyện với chị dâu mình mà chị Lỵ cũng muốn xen vào à?”

Lúc này, mục tiêu của cậu ta nhắm vào Triệu Lỵ Lỵ: “Đúng rồi, chị Lỵ, chị nói xem thằng em này có chỗ nào không hợp khẩu vị chị mà người khác vừa hẹn, chị Lỵ liền nể mặt đồng ý, còn thằng em này hẹn chị lại không đồng ý?”

Triệu Lỵ Lỵ cười lạnh nói: “Chị đây không thích thể loại cậu chủ đào hoa như cậu, được chưa?”

“Cái gì mà cậu chủ đào hoa?” Lục Tư Trình rất thích trêu chọc các cô gái, dù sao cũng lăn lộn trong cả rừng hoa quen rồi: “Không phải người ta có câu ‘Không vui chơi phí cả thanh xuân’ sao, hơn nữa lại là một cô gái hấp dẫn như chị Lỵ Lỵ đây?”

Anh ta nói chuyện còn đưa tay ra, định đụng chạm vào Triệu Lỵ Lỵ.

Nhưng Triệu Lỵ Lỵ đâu dễ để cho anh ta ra tay, một cú trái tay đẹp mắt, Trịnh Cẩn Dư còn chưa biết sao lại như vậy thì cánh tay Lục Tư Trình đã bị vặn ra phía sau.

Triệu Lỵ Lỵ cười nham hiểm nói: “Cậu hai Lục, cậu nhiều lần khiêu khích tôi, nể mặt anh cậu nên tôi tha cho. Nhưng nếu cậu đã muốn tìm đường chết, có phải không dạy dỗ cậu bài học thì cậu không biết mình nặng mấy cân mấy lạng không hả?”

“Ai ôi, ai ôi – – ”

“Chị Lỵ nhẹ chút, nhẹ chút!” Nhìn Lục Tư Trình cao một mét tám, cực kỳ rắn chắc nhưng bình thường chơi tàn nhẫn chút là không chịu nổi, Triệu Lỵ Lỵ còn chưa dùng hết sức mà anh ta đã liên tục cầu xin tha thứ.

Triệu Lỵ Lỵ vốn không định nhẹ tay, cô ấy rất ghét thể loại cậu chủ đào hoa dựa dẫm vào một chút tiền dơ bẩn như Lục Tư Trình.

Chỉ tăng thêm lực: “Để xem sau này cậu còn dám chọc tôi hay không!”

“Không dám, không dám.” Lục Tư Trình cầu xin một lúc, Triệu Lỵ Lỵ vẫn không có ý tha, ánh mắt anh ta nhìn Trịnh Cẩn Dư: “Chị dâu, em là em trai duy nhất của anh em, chị thực sự mặc kệ em sao?”

Nếu thật sự là em trai Lục Tư Sâm thì Trịnh Cẩn Dư cũng không muốn làm khó cậu ta.

Nhưng hành động coi thường mình của cậu ta lúc nãy thực sự rất đáng ghét, nhất định phải dạy cậu ta một bài học mới được.

Cho nên cô vờ như không thấy gì, mò mẫm đi qua, tiếp thêm lực vào cánh tay đang bị vặn trật của cậu ta.

“Lỵ Lỵ, thôi, buông cậu ta ra đi.” Cô giả mù sa mưa nói.

Triệu Lỵ Lỵ biết cô cố ý, nhưng vờ như không biết.

Lục Tư Trình lại đau đến mức hét to một tiếng, phát ra như tiếng mổ lợn: “A – -”

Lúc này Triệu Lỵ Lỵ mới buông cậu ta ra.

Lục Tư Trình vừa ôm cánh tay kêu lên đau đớn, vừa oán giận: “Chị dâu nhỏ, chị có thù oán gì với tôi sao?”

“Đây là thái độ gặp tôi của chị sao?”

Hai tay Trịnh Cẩn Dư mò mẫm trong không khí một lúc lâu, mới áy náy nói: “Xin lỗi nha! Tôi không thấy đường, không biết cậu bị thương, thật xin lỗi.”

Không ngờ mới vài ngày không gặp, kỹ năng diễn xuất của Trịnh Cẩn Dư lại xuất sắc đến vậy, Triệu Lỵ Lỵ bật cười thành tiếng.

Lục Tư Trình cảm thấy kỳ lạ, cậu ta nhíu mày, đưa cánh tay không bị đau ra quơ quơ trước mặt Trịnh Cẩn Dư, thấy mắt cô không hề chớp, thực sự không nhìn thấy gì.

Ngoài miệng nói thầm: “Thật sự không nhìn thấy?”

Trong lòng càng thêm nghi ngờ: “Tại sao anh tôi lại muốn kết hôn với một người mù chứ?”

Trong sách chỉ nói sơ lược về em trai Lục Tư Sâm, nói cậu ta là một công tử đào hoa ăn chơi trác táng, dù sao vai phụ cũng không xem là nhân vật nên những chuyện cậu ta làm, kết cục cuối cùng thế nào cũng không thấy nhắc đến.

Cho nên Lục Tư Trình vẫn khá xa lạ với Trịnh Cẩn Dư.

Cô không thể tùy tiện quyết định nên tất nhiên cũng muốn giữ lại một chút thái độ.

“Chuyện này tất nhiên phải hỏi anh cậu rồi. Tôi chỉ biết rằng hai người chúng tôi tự nguyện.”

“Tôi cũng đâu có nói chị ép anh tôi cưới.” Lục Tư Trình đi quanh Trịnh Cẩn Dư một vòng, một tay cậu ta sờ cằm, ra vẻ đăm chiêu gật đầu, quả thật rất được, nhìn cũng thuận mắt.

Nhưng anh cậu ta từng gặp qua không ít gái đẹp, sao có thể chỉ vì điểm này mà cưới cô?

Chưa kể đối phương còn là một cô gái mù?

Chẳng lẽ có điểm gì đó hơn người?

Triệu Lỵ Lỵ nhìn cậu ta di chuyển quanh Trịnh Cẩn Dư, sợ cậu ta tìm thấy sơ hở gì, vội kéo Trịnh Cẩn Dư sang một bên, lạnh giọng nói: “Không có việc gì thì cậu cút đi, có chú em nào nhìn chị dâu kiểu như cậu không?”

“Có tin anh cậu giết cậu hay không?”

Nhắc đến tên Diêm Vương mặt lạnh Lục Tư Sâm kia, Lục Tư Trình khẽ run lên theo phản xạ, khịt mũi định bỏ đi.

Trước đây có một lần cậu ta đắc tội với Lục Tư Sâm, suýt chút nữa bị anh xiên chết.

Từ sau lần đó mỗi khi nghe nhắc đến Lục Tư Sâm toàn thân cậu ta liền ớn lạnh.

Nhưng trước khi đi vẫn vứt lại một câu: “Chị dâu nhỏ, hẹn chị một ngày nào đó cùng ăn cơm nhé.”

Xem biểu diễn xong, Triệu Lỵ Lỵ đặt mua vài bộ quần áo mình thích, Trịnh Cẩn Dư cũng đặt một chiếc váy mình thấy thích.

Sau khi rời khỏi buổi biểu diễn, Triệu Lỵ Lỵ định đưa Trịnh Cẩn Dư đi ăn thì Trịnh Cẩn Dư lại nhận được điện thoại của Lục Tư Sâm.

“Cô ở đâu?” Giọng nói trầm thấp của đối phương vang lên.

Trịnh Cẩn Dư nhìn vẻ mặt cười không có ý tốt của Triệu Lỵ Lỵ, trả lời: “Tôi đang ở hội trường biểu diễn KAM, Lỵ Lỵ đang định đưa tôi về.”

Lục Tư Sâm: “Đúng lúc tôi cũng đang đi qua đó, tiện thể để tôi đón cô luôn.”

“Được.” Tuy Trịnh Cẩn Dư cũng muốn ra ngoài cùng ăn cơm với Triệu Lỵ Lỵ nhưng Lục Tư Sâm muốn đón cô, nếu hai người đã là quan hệ hợp tác thì cũng phải diễn cho giống một chút.

Cúp điện thoại, Triệu Lỵ Lỵ trêu chọc cô: “Không ngờ, Lục Tư Sâm vậy mà cũng biết quan tâm.”

Trịnh Cẩn Dư nghe cô nói khuôn mặt đỏ bừng: “Kết hôn mà, vẫn phải giả vờ cho giống chứ.”

Triệu Lỵ Lỵ bỗng nhớ đến lời Trịnh Cẩn Dư nói ngày hai người đi đăng ký kết hôn, cô trêu đùa: “Haiz, có phải cậu cũng rung động rồi không vậy?”

Trịnh Cẩn Dư: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play