Loại trừ được Mộ Hoan, Trần Nhược Ni nghiễm nhiên trở thành sủng thiếp bên cạnh Ngạc vương điện hạ, hưởng thụ muôn vạn sủng ái che chở. Ngạc vương đối với nàng đặc biệt lưu tâm dù chỉ là việc nhỏ nhặt nhất, cho nên ai cũng không dám đắc tội đến. Đến cả Đằng Liễu gặp cũng phải kiên nể ả hai ba phần, tránh rước thêm phiền phức không đáng có.
Trần Nhược Ni cũng vì vậy mà càng thêm kiêu ngạo, cả ngày đeo đôi hoa tai phỉ thúy và mặc bộ váy may từ vải được điện hạ ban thưởng đi dạo khắp vương phủ. Đúng lúc đi ngang qua hoa viên thấy Mộ Hoan cùng vài ba nữ nô xúc đất bón phân thì liền dời bước qua chỗ nàng.
“Trùng hợp thật.”
Mộ Hoan ngồi ngược nắng nên không nhìn thấy rõ, đưa tay che trên trán ngăn chặn ánh sáng hắt thẳng vào mắt. Ngoài dự đoán, là Trần Nhược Ni, theo sau còn có hai hàng nữ nô khí thế chẳng khác gì chính phi nương nương.
“Nô tỳ khấu kiến chủ tử.”
Trần Nhược Ni phe phẩy quạt lụa, hất hất hàm mỉa mai: “Ta nghe nói ngươi bị đày xuống làm nữ nô lao dịch, sao lại lên đây xúc đất tưới cây rồi?”
“Xúc đất tưới cây không phải lao dịch sao?” Mộ Hoan nhịn không được cười nhạo: “Trần chủ tử đây đầu óc đúng là không quá cơ linh.”
“Ngươi dám nhục mạ ta!?”
Trần Nhược Ni hơn một tháng sủng hạnh chưa từng bị ai xem thường qua, cao ngạo tự đắc chẳng xem ai ra gì, bây giờ lại gặp trúng Mộ Hoan mồm miệng độc địa dìm chết đắc ý.
“Chủ tử không thông minh thì nô tỳ cũng có quyền nhắc nhở chứ? Nếu không để ngài ra ngoài nói linh tinh mất mặt điện hạ lại còn nghiêm trọng hơn.”
“Tiện nhân! Hôm nay ta không đánh ngươi thì không mang họ Trần nữa!”
Dứt lời liền hùng hổ xông vào đánh Mộ Hoan, bất quá tay chưa chạm đến da mặt nhẵn nhụi kia đã bị hất lùi về sau. Chậu phân bón trong tay trực tiếp hất vào người đối phương, bộ cẩm ý thuần bạch quý giá lập tức bám đầy phân hôi thối.
“Ngươi! Ngươi!!!”
Trần Nhược Ni giận đến nói không ra chữ, cố sức giãy cho phân bón trên người rời xuống.
“Phân này vừa lấy mới ra từ chuồng ngựa, chưa kịp bón cho cây đã bón lên người chủ tử rồi.” Mộ Hoan ném lại chậu phân bón xuống đất, phủi phủi tay mấy cái: “Đáng tiếc, đáng tiếc a.”
“Mộ Hoan ngươi cái tiện nhân!!”
Đè xuống cơn giận xoay người rời đi, Trần Nhược Ni không tin nàng không xử lý được một nho nhỏ nữ nô. Mộ Hoan thừa biết ả sẽ đến trước mặt A Ba Đáp Thấu Á Viên cáo trạng, nàng cũng chẳng buồn biện hộ gì, ngoan ngoãn ngồi xuống xúc đất trồng cây.
Chưa bao lâu sau liền có người gọi nàng đến Thư Lăng Các.
Mộ Hoan rửa tay sạch sẽ rồi mới cùng bọn họ đến Thư Lăng Các nhận tội, ngay cả biện minh nàng cũng lười nói. Đứng ngoài cửa đã nghe thấy tiếng khóc la thê thảm của Trần Nhược Ni, người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng trong nhà ả có tang sự.
“Nô tỳ khấu kiến Ngạc vương điện hạ, Trần chủ tử.”
Trần Nhược Ni vừa thấy Mộ Hoan liền gào khóc lớn hơn: “Điện hạ, ngài nhất định phải thay Ni nhi đòi công đạo a! Nữ nô kia không biết phép tắc nhục mạ thần thiếp đã đành, giờ còn hất phân vào người thần thiếp, mặt mũi này còn biết nhìn ai nữa a?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên ôn giọng dỗ dành: “Hảo liễu, đừng khóc nữa, xem nàng khóc mặt mũi đáng thương đến thế nào. Ngoan ngoãn ngồi ở đây, bản vương hảo hảo giúp nàng đòi lại công đạo.”
Nhìn thấy cảnh chướng tai gai mắt này, Mộ Hoan hận muốn đè ra nhéo đứt lang nhĩ của đối phương, tiểu khuyển tử này thật đúng biết trở mặt!!!
“Mộ Hoan, ngươi thân là nữ nô lại dám tấn công chủ tử, có phải ma ma không dạy ngươi phép tắc?”
“Bây giờ sự thật được thể hiện bằng nước mắt, không phải là bằng chứng. Chỉ cần ai đáng thương nhất thì người đó đúng, điện hạ cũng từng nhìn sự thật bằng ánh mắt này, không phải sao?”
“Quá phận!”
Mộ Hoan cười nhạo một tiếng, vân đạm phong khinh nói tiếp: “Điện hạ thật hư không màn vừa vào liền định tội nô tỳ tấn công Trần chủ tử, đây là đạo lý gì a? Thay vì ngài thẳng thắng nói ra ngài bao che Trần chủ tử, ngài đối xử nô tỳ bất công còn dễ nhìn hơn bây giờ.”
“Ngươi miệng mồm cũng nhanh thật.” A Ba Đáp Thấu Á Viên thay đổi tư thế ngồi, lạnh nhạt khai khẩu: “Nếu đã nhanh miệng như thế thì chịu vài roi cũng không có vấn đề gì. Người đâu, lôi Mộ Hoan xuống phạt hai mươi roi, mỗi ngày đều phạt, hết mười ngày sau thì tha cho.”
“Vâng, chủ tử.”
Mộ Hoan không có giãy dụa, giương mắt nhìn nữ nô kéo ghế quý phi đến xoay ghế về phía nàng. Cả người bị đẩy ngã nửa quỳ nửa ngồi, hai tay cũng bị nữ nô kéo vòng qua ghế cột chặt bằng dây mây.
Một roi lưu loát giáng xuống, đau như da thịt bị dao cùn lóc từng chút ra. Mộ Hoan cúi đầu cắn chặt răng nuốt xuống tiếng rên đau, hai bên thái dương không ngừng túa ra mồ hôi. Lực đạo đánh xuống rất lớn, giống như muốn tại chỗ này đánh chết nàng nhưng vẫn cố chừa lại một chút hơi tàn thoi thóp.
Đánh đủ hai mươi roi, nữ nô lập tức bước lên báo cáo: “Điện hạ, đã đánh xong.”
“Lôi ra ngoài.”
“Vâng.”
Mộ Hoan đau đến ngất liệm giống như đống bùn nhão bị hạ nhân lôi về phòng củi, thô lỗ ném nàng vào trong rồi rời đi.

Mơ hồ nhìn thấy một mảng màu xám xịt, Mộ Hoan còn tưởng mình nằm mộng, bên tai thậm chí còn có tiếng người xì xầm không dứt.
“Chủ tử, tỉnh!?”
Lần này xác định không phải mộng, Mộ Hoan giật mình ngồi bật dậy: “Đây…”
“Chủ tử ngài cẩn thận một chút!” Tường Liên hoảng thủ hoảng cước phục đỡ lấy nàng: “Vết thương cũ vừa tốt giờ lại bị đánh thêm hai mươi roi, làm sao mà chịu được a?”
“Không đúng.”
Mộ Hoan đưa tay sờ mông mấy cái, hồ đồ nhìn Hỉ Tâm và Tường Liên: “Không đau.”
“Sao a?” Hỉ Tâm choàng tay qua sờ trán nàng rồi tự sờ trán mình: “Đâu có nóng? Ngài nói sảng sao?”
“Không có! Ta nói thật, mông ta lúc này hoàn toàn không thấy đau.”
“Kỳ quái, buổi chiều chủ tử bị đánh đau đến ngất xỉu, vậy mà đến tối lại nói không đau nữa?”
“Ta nói thật a.”
Tường Liên giúp nàng kiểm tra vết thương, quả nhiên thương khẩu chẳng có bao nhiêu nghiêm trọng, không chừng qua ngày mai liền biến mất mấy lằn đỏ.
“Hay là do ta bị đánh đau nhiều rồi nên chút đau đớn này thấy bình thường a?”
“Nô tỳ cũng không biết nữa.” Hỉ Tâm gượng gạo cười: “Nhưng vẫn nên thượng dược thì hơn.”
“Hảo ni.”
“Cũng trễ rồi chủ tử hảo hảo ngủ một chút, ngày mai còn phải bị phạt đòn đau nữa.”
“Các ngươi cũng về sớm đi, đừng lưu lại lâu kẻo bị người khác phát hiện.”
Hỉ Tâm và Tường Liên luyến tiếc đứng dậy tạm biệt rồi xoay người rời khỏi phòng củi, cắn răng đội mưa chạy về trù phòng trước khi ma ma quản sự điểm danh.
Sáng sớm Mộ Hoan lại bị người của Thư Lăng Các gọi đi phạt roi, lần nào cũng bị đánh đến ngất xỉu nhưng đến tối lại bình an vô sự, nửa điểm đau đớn đều không cảm nhận được. Nhờ như vậy mà Mộ Hoan không bị lôi đi giặt y phục suốt mười ngày đó, đến cả ma ma cũng sợ nàng bị đánh đến mệt chết nên chẳng dám giao việc nặng nhọc cho làm.
Nhờ có khí thế phía chính phi, tam công chúa và quận chúa mà Mộ Hoan những ngày tiếp theo đều sống vô cùng thoải mái. Lâu lâu thì có tranh cãi với nữ nô nhưng cũng là do bọn họ quá phận hiếp đáp nàng, mà nàng cũng không muốn làm hổ giấy nhẫn nhịn. Càng nhẫn bọn họ sẽ càng lấn tới, ép đến khi nàng cả mạng chẳng còn mới chịu ngừng lại. Mộ Hoan muốn cho bọn họ đều biết nàng không phải đèn cạn dầu, cũng không phải cục bột nhỏ mà ai muốn nhào nặn cũng được.
Bình an vượt qua mùa hạ nóng cháy, nhập thu trời bắt đầu lạnh, chứng hàn của Mộ Hoan được dịp tái phát. Trời chỉ mới se se lạnh đã chảy nước mũi ròng ròng, hai tay tê cứng không nhúc nhích được lại chẳng có một kiện áo ấm lành lặn để mặc.
Là nô nên nàng không được phát than, chỉ có thể lợi dụng trộm củi trong phòng củi mà đốt một ít. Cũng may cho nàng là củi trong này chẳng ai dùng đến, nghe nói là củi này đốt không thích hợp nấu cơm nhưng đốt sưởi lại quá nhiều khói nên vứt đại ở đó.
Thời gian này đối với Mộ Hoan tuy không quá khó khăn nhưng cũng chẳng dễ dàng gì, tối muộn Châu Nhất Di và hai người Hỉ Tâm sẽ lại đến thăm nàng. Bất quá, lần nào đến thăm nàng thì Châu Nhất Di cũng đều mang một thân thương tích, nặng nhẹ có đủ nhưng không đến nỗi mất mạng.
Dần dần Mộ Hoan lờ mờ đoán ra A Ba Đáp Thấu Á Viên cố tình làm khó, chỉ cần nàng và Châu Nhất Di nói chuyện hay ngồi cạnh nhau thì đến tối hôm đó Châu Nhất Di sẽ bị đánh thừa sống thiếu chết. Chính vì vậy mà Mộ Hoan thời gian qua đều tìm mọi cách lảng tránh thân cận tránh cho Châu Nhất Di chịu thêm đau đớn da thịt.
Mặc dù đối phương cũng hiểu rõ nhưng vẫn như thiêu thân lao vào lửa, bỏ ngoài hậu quả cùng những lời đe dọa, tìm mọi cách quay lại được với người yêu cũ. Khoảng cách của các nàng dù có cố kéo đến gần cũng như sợi dây đã giãn không thể tái trả về hình dáng ban đầu.
Lại một buổi sáng mờ sương lạnh, Mộ Hoan choàng hai lớp vải bố dày đạp trên lá vàng, cứ đi vài bước lại thở ra một ngụm khói. Điều đáng sợ nhất mỗi sáng là phải giặt y phục, tay nhúng vào nước lạnh run cầm cập chẳng ngừng nhưng vẫn phải kiên trì giặt từng kiện một.
Vải bố không thể giữ ấm được, mặc dù biết rõ điều này nhưng Mộ Hoan vẫn phải khoác lên để tránh cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa thu. Ngồi chưa bao lâu thì tay chân đều cóng cả lên, Mộ Hoan gục đầu lên đầu gối thở hổn hển, vận động liên tục nhưng ngón tay nàng vẫn chẳng khá hơn là bao. Mặt nhỏ chẳng bao lâu đã đỏ bừng bừng như quả táo, giặt một hai kiện liền đứng lên nhảy nhót mấy cái cho ra mồ hôi rồi lại ngồi xuống giặt tiếp. Chẳng biết lặp lại hành động này bao nhiêu lần, nhưng Mộ Hoan vẫn không biết mệt, liên tục nhảy nhót xung quanh giếng nước cho đỡ lạnh.
Đệm thịt đạp trên lá vàng phát ra tiếng xào xạc, chẳng biết ngây người ra bao lâu, tầm mắt liên tục di chuyển theo cử động thoăn thoắt của người đối diện.
A Phúc mang phi phong đến, thấy điện hạ phát ngốc vội đến gần xem thử. Thoáng thấy dáng người nho nhỏ đang nhảy nhót xung quanh giếng nước liền minh bạch, vội nghiêng người choàng áo lên vai chủ tử.
“Điện hạ, hay là đến xem một chút?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên lạnh lùng xoay người bước đi: “Xem làm gì?”
“Mộ cô nương mắc chứng hàn không nhẹ, nhập thu trời đều đã lạnh thành thế này rồi, e là…”
“Lắm miệng, đây là việc liên quan đến ngươi sao?”
“Nô tài không dám.”
“Sau này còn nghe ngươi nhắc về nữ nhân đó thì cút khỏi vương phủ đi.”
“Vâng, điện hạ.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên lưu loát nhảy lên mã xa, ngay cả nhìn lại cũng không buồn, lúc xe lăn bánh thì ném phi phong vừa được khoác ra ngoài.
A Phúc cúi đầu cười trộm, hắn hầu hạ chủ tử bao lâu còn không hiểu tâm ý của nàng thì quá đáng trách rồi. Vội xoay người chuyển hướng đến chỗ Mộ Hoan, tiện tay vuốt phẳng phi phong ban nãy chủ tử ném ra.
“Mộ cô nương.”
“A?!” Mộ Hoan vội đứng dậy đi đến chỗ A Phúc, hai tay liên tục xoa vào nhau: “Có chuyện gì sao A Phúc công công?”
“Nô tài đi ngang qua thấy cô nương lạnh đến phát run nên mới cố ý mang phi phong đến cho ngài.”
“Cho ta thật sao? Nhìn rất quý giá a.”
“Không quý, chỉ là hàng ngoài chợ mua được thôi.”
“Nếu thế ta nhận, đa tạ A Phúc công công.”
Mộ Hoan cao hứng đem phi phong mặc vào, hạnh phúc dụi đầu vào lớp lông mềm mịn nơi cổ áo.
“Chủ tử thích là tốt rồi, tiết trời vào thu rất lạnh, ai cũng mệt mỏi mà điện hạ lại phải chạy tới chạy lui giữa vương phủ và hoàng cung.”
Dạo này Mộ Hoan phát hiện chó nhỏ rất hay rời phủ vào cung, không biết là có chuyện gì nhưng sắc mặt của đối phương tựa hồ rất nghiêm trọng.
“Tháng trước chủ tử có cùng vài vị điện hạ đến biên giới phát hiện có một đám người lạ mặt lai vãng, bắt về tra hỏi mới biết là người của Hổ tộc. Tra một hồi lại quay về công chúa Hổ tộc vừa hòa thân được vài tháng, chính nàng là người đưa ra ngoài bản đồ hoàng thành nhưng chỉ có một nửa. Ngay trong đêm công chúa Hổ tộc liền bị giết rồi trả xác về Hổ tộc, Hổ vương rất giận dữ còn nói sẽ thay công chúa báo thù.”
“Thế liên quan gì đến điện hạ?”
“Điện hạ cũng tham gia vào điều tra nên dính chút nước bẩn này. Hai hôm trước hoàng cung bị đột nhập, hoàng đế suýt chút mất mạng dưới kiếm của thích khách, may mà điện hạ kịp ra mặt cứu giá.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play