A Ba Đáp Thấu Á Viên không hô hấp nổi, chậm rì rì bước đến trước mặt nàng: “Hôm nay bản vương đến là để xem bệnh tình của nàng, không phải nghe nàng nói mấy lời như thế.”
“Một nữ nhân không thể sinh con ngoài bộ dáng thảm hại ra thì còn cái gì để xem?”
“Nàng có thể điều dưỡng, đừng luôn miệng nói mình không thể sinh con!”
Mộ Hoan bình tĩnh đến kỳ lạ, tay vừa miết miệng chén trà vừa trầm ổn đáp lời: “Dù sao Ngạc vương phủ này không thiếu chính là cơ thiếp, điện hạ có tinh thần thì bao nhiêu công gia quận chúa đều có được. Hà tất tính toán cùng một omega không có sức lực cũng chẳng còn khả năng hoài thai như ta?”
“Rốt cuộc nàng muốn như thế nào?” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhẫn đến độ trán đổ mồ hôi ròng ròng, hai bên mặt bị nắng chiều hắt vào có chút rát: “Bản vương đến xem nàng thì nàng lại tỏ thái độ, bản vương hỏi thăm nàng thì nàng lại mỉa mai châm chọc. Mộ Hoan, bản vương không phải là người có nhiều kiên nhẫn, nếu nàng còn như vậy cả đời đừng mong được ngẩng cao đầu làm người.”
“Ngẩng cao đầu làm người?”
Mộ Hoan run rẩy chống tay đứng dậy, nhìn đối phương đến nổi hai mắt cũng hoen đỏ: “Ta còn có thể ngẩng cao đầu làm người hay sao? A Ba Đáp Thấu Á Viên, ngài nói ta làm sao ngẩng cao đầu làm người nữa đây? Đời này ta không sinh được con, bị phu quân ruồng bỏ, một mình chịu đủ khổ sở lạnh nhạt, ta lấy gì để ngẩng cao đầu làm người?”
Thấy thân thể gầy gò kia sắp đổ, Hỉ Tâm hoảng trương chạy đến phục đỡ: “Chủ tử ngài cẩn thận!”
Uất nghẹn bao nhiêu ngày qua đều được bộc bạch ra bên ngoài, nước mắt nóng rát lăn dài trên đôi gò má xanh xao, thương tâm đến mức chẳng còn trông mong điều gì nữa. Sai rồi, nàng từ đầu đã sai rồi, chẳng có quyền đòi hỏi bất cứ ai cho nàng một cái công đạo.
A Ba Đáp Thấu Á Viên đứng chôn chân tại chỗ, trừng trừng mắt quan sát Mộ Hoan từng chút sụp đổ trước mặt nàng. Một lần phân ly đem khoảng cách giữa cả hai kéo xa đến mức vô pháp quay trở lại, chính sự kiêu ngạo dần giết đi tình yêu đẹp đẽ này.
“Mộ Hoan…” A Ba Đáp Thấu Á Viên bước thật chậm đến trước mặt nàng: “Hôm nay, bản vương không phải đến cùng nàng tranh cãi, cũng không phải đến để khiến mối quan hệ giữa hai chúng ta xấu đi. Chúng ta đi như vậy xa, nàng cũng từng hầu hạ qua bản vương không tình cũng còn nghĩa. Bản vương nghĩ để nàng quay trở lại, hảo hảo dưỡng thân thể, quá xuân năm sau chính thức sắc phong.”
“Ngài xem ta là cái gì vậy!?” Mộ Hoan uất nộ chạy đến túm lấy cổ áo đối phương, gằn từng chữ trong nước mắt: “Qua bao nhiêu chuyện ngày bây giờ muốn quay lại? Là đang thương hại ta sao? Rốt cuộc trong mắt ngài ta là cái gì? Bao nhiêu lời biện bạch, bao nhiêu nước mắt, ngài cũng chỉ tin vào mắt của ngài. Bây giờ lại như bố thí cho ta, ta cần những gì ngài ban bố cho hay sao?”
A Phúc vội xen vào giữa tách Mộ Hoan đang phát cuồng ra ngoài: “Chủ tử đừng làm càn!!”
“Ta như vậy thảm hại còn chưa đủ hay sao? Nhất định phải cười nhạo ta các người mới thấy thoải mái sao?” Mộ Hoan suy sụp ngã xuống mặt đất dơ bẩn, tất cả sức lực dường như đều bị rút cạn: “Đi như vậy xa, đi như vậy lâu, kết cục cũng chỉ có thương hại…”
“Nàng…”
A Ba Đáp Thấu Á Viên muốn đỡ nàng lại không dám bước lên, vô lực nhìn kiều hương khóc đến sắp ngất đi. Phải, các nàng đi như vậy xa, đi như vậy lâu, nếu phân khai thì ai cũng sẽ đau lòng nhưng mấy ai có thể kiên trì tiếp tục bước đi?
“Hôm nay đến đây thôi, nàng cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi.”
Dứt câu liền giống như bỏ chạy, lôi kéo cả A Phúc cùng đi theo mình.
“Chủ tử, người đi rồi ngài đừng làm khổ bản thân nữa.” Hỉ Tâm dùng chút sức đã có thể dìu được Mộ Hoan đứng dậy, giúp nàng phủi bớt bụi bẩn bám trên y phục: “Điện hạ thiên kim chi khu, đặc biệt cao ngạo cũng đã xuống nước với ngài, sao ngài cứ nhất quyết muốn phân khai?”
“Như vậy kết thúc còn tốt hơn dây dưa cả đời không rõ ràng. Omega không sinh được con như ta rồi cũng có ngày bị ruồng bỏ, thế thì ta thà cô độc cả đời vẫn tốt hơn cảm giác bị vứt bỏ.”
“Nhưng điện hạ là thật tâm…”
“Thật tâm mới càng sớm phải phân khai.” Mộ Hoan cúi đầu nhìn mũi giày, trong mắt giấu không được tia thương tâm: “Chỉ cần ngài tìm được một người tốt hơn, xứng đáng hơn đã coi như là đền đáp cho kiên trì của ta bao nhiêu lâu nay.”
“Chủ tử…”
Nắng chiều dần tắt liệm trên hàng bách lý hương, phảng phất hương vị tháng ba trong trẻo.

==================

Ngạc vương phủ trước đây cứ vài ngày lại tổ chức yến tiệc một lần, náo nhiệt không gì bằng. Nhưng từ khi tin tức Mộ cơ thiếp phát mao bệnh phải điều dưỡng ở An Tự Các thì cả tháng ròng vương phủ chìm trong yên tĩnh. Ngay cả Ngạc vương cũng không cho cơ thiếp vào hầu hạ qua đêm, tất cả cơ thiếp thậm chí là trắc phi đều chịu chung số phận bị hắt hủi.
Vài ngày vài tuần thì có có thể hiểu, nhưng nạp vào phủ bao nhiêu lâu vẫn không được gọi thị tẩm thì là một bi ai a.
Mỗi sáng Ngạc vương đều sẽ chuẩn bị để thượng triều, Đằng Liễu cũng nhân lúc này xin vào bái lạy hầu hạ. Bình thường đều do A Phúc công công giúp hoán y đội mão, nhưng chẳng hiểu tại sao hôm nay vừa cầu xin đã được tiến vào Thư Lăng Các.
Đằng Liễu uyển chuyển bước vào, cung kính chấp tay bái lạy: “Thần thiếp khấu kiến Ngạc vương điện hạ, điện hạ vạn phúc kim an.”
“Miễn lễ.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên đứng trước gương đồng để A Phúc giúp chỉnh sửa y phục trên người: “Sáng sớm đã đến bái lạy, trắc phi cũng thật có thành ý.”
“Thần thiếp nào dám khoa trương, chỉ muốn đến thỉnh an điện hạ để biết ngài có an khang hay không.”
“Bây giờ đã biết có thể lui xuống rồi.”
Đằng Liễu bấm chặt tay xuống sàn nhà, lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên: “Điện hạ, thần thiếp to gan nói thẳng. Thời gian qua thần thiếp cùng các muội muội tiến nhập Ngạc vương phủ, mong sớm có thể hầu hạ điện hạ vì A Ba Đáp thị mà khai chi tán diệp. Nhưng điện hạ lại chưa từng gọi một ai đến hầu hạ, thần thiếp và các muội muội thật sự lo ngại, không biết đến bao giờ điện hạ mới cho gọi.”
“Bản vương công vụ bận rộn, triều chính chưa an sao có thể nghĩ đến chuyện khác?” A Ba Đáp Thấu Á Viên hơi cúi đầu xuống để A Phúc đội mão lên, bình tĩnh như thường đáp: “Bản vương còn chưa vội, các ngươi đã nghĩ muốn vị trí chính phi?”
“Chính phi chi vị chỉ dành cho nữ nhân hiền lương thục đức vì điện hạ sinh ra đích tử kế nhiệm, thần thiếp nào dám đèo bồng nghĩ xa hơn?” Đằng Liễu vẫn duy trì tư thế quỳ trên sàn nhà, nghiêm cẩn nói tiếp: “Nhưng chuyện này đồn đãi ra ngoài đã trở nên khó nghe, thỉnh xin điện hạ thương xót mà cho gọi thị tẩm.”
“Nghiêm trọng như vậy sao?” A Ba Đáp Thấu Á Viên kiểm tra lại hoa tai của mình, có chút không hài lòng mà khiển trách: “Bản vương không thích cái này, đeo một bên thôi, nhìn ẻo lả.”
“Vâng, điện hạ.”
“Điện hạ, thần thiếp biết rõ trong lòng điện hạ người trong An Tự Các kia là quan trọng nhất. Nếu người kia chưa được thị tẩm thì điện hạ sẽ chẳng nhìn đến chúng thần thiếp nhưng xin ngài, chúng thần thiếp không dám cầu mong điều gì coi như ban bố chút thương hại có được hay không?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên lại chẳng có phản ứng gì, ung dung đi về phía đại môn, bên ngoài sớm đã có xe ngựa chờ sẵn.
“Bản vương nói một lần, sẽ không lặp lại lần thứ hai. A Ba Đáp thị không nhất thiết do các ngươi khai chi tán diệp, loại omega không có liêm sỉ này bản vương không cần. Sau này nếu còn bàn ra tán vào chuyện thị tẩm thì các ngươi tự biết thu dọn rời khỏi vương phủ đi.”
Dứt câu liền nhảy lên xe ngựa, một đường rời khỏi Ngạc vương phủ.
“Điện hạ!!”
Đằng Liễu đuổi theo đến tận cửa mới chịu dừng lại, hai mắt đỏ bừng bừng sắp khóc mà không dám khóc, kiềm nén đến mức lồng ngực đau buốt. Quả nhiên dù cho hôm nay Mộ Hoan có thất sủng thì ả cũng chẳng có cơ hội tranh đoạt một phân sủng ái từ Ngạc vương. Rốt cuộc Mộ Hoan kia đã làm gì khiến Ngạc vương vĩnh viễn quên không được?
Bước từng bước thất thểu trở về Ngọc Lộ Các, Đằng Liễu còn chẳng buồn ngồi bộ liễn, mơ mơ hồ hồ nhìn lên bầu trời trong vắt. Đánh đổi nhiều như vậy cũng không nhận được nửa phân yêu thương của phu quân, liệu những hy sinh vừa qua có đáng hay không?
Ngọc Lộ Các vẫn như cũ an tĩnh, nữ nô bận rộn qua lại quét tước, thấy Đằng Liễu trở về thì cung kính gọi một tiếng ‘nương nương’.
“Phao trà.”
Trân Châu quét mắt nhìn Đằng Liễu thất thần ngồi trên trường kỷ, nhịn không được mở miệng: “Điện hạ vẫn khước từ?”
“Bản phi bắt đầu hoài nghi điện hạ trúng tà, nếu không sao lại mê muội Mộ Hoan như vậy?”
“Chuyện ta bảo, ngài đã làm rồi chứ?”
Đằng Liễu phất tay cho lui tất cả nữ nô, căng thẳng ngồi thẳng dậy, tay cầm chén trà cũng bắt đầu phát run.
“Nếu không làm thì sao Mộ Hoan có thể thảm hại như bây giờ?” Đằng Liễu cảnh giác nhìn ra ngoài cửa, đè thấp giọng hỏi: “Thứ thuốc ngươi đưa cho ta chính là thứ khiến Mộ Hoan không thể hoài thai?”
“Trong thức ăn mỗi ngày mang đến đều có một ít hồng hoa.”
“Nhưng phía Thái y nói có thể điều dưỡng, bây giờ phải làm sao đây?”
Trân Chân thoáng chau mày, trầm mặc rất lâu rồi nói: “Mộ Hoan kia đúng là mạng lớn, bị điện hạ lạnh nhạt chưa bao lâu đã khôi phục vị thế, bây giờ muốn tái hạ dược cũng gian nan. Dù sao số hồng hoa kia cũng không ít, ả đã dùng thì ít nhất năm mười năm sau mới có thể hoài thai lại được, thời gian này ngươi phải nhanh chóng tranh thủ tình cảm của điện hạ.”
“Làm sao tranh thủ? Ngươi cũng thấy điện hạ đối với bọn ta vô cùng lạnh nhạt, nếu không ta cũng đâu cần chạy đến Thư Lăng Các để hạ nhân cười nhạo!”
“Ta nói cho ngươi minh bạch, điện hạ từng đến An Tự Các ngỏ ý muốn cùng Mộ thị tái hợp, nhưng Mộ thị kiên quyết không đáp ứng. Hiện tại trong lòng điện hạ không vui vẻ, ngươi muốn nói đều phải tìm thời gian thích hợp, đừng quá gấp gáp mà phá hỏng đại sự của trưởng công chúa.”
“Làm sao mới thích hợp?” Đằng Liễu đứng dậy chỉ tay ra ngoài cửa: “Người trong An Tự Các vẫn còn sống, vẫn còn hoan hoan hỉ hỉ thưởng hoa ngắm cảnh, ngươi còn bảo ta phải đừng gấp gáp? Chỉ sợ sau khi ả hoàn toàn hồi phục, lúc đó điện hạ lại như cũ sủng ái ả, chúng ta ngay cả cơ hội trở mình cũng không còn.”
“Chúng ta ở thế hạ phong muốn làm gì đều phải tính toán cẩn thận.”
Trân Châu đem nước trà đã nguội rót ra một cái bát lớn rồi mới đem trà nóng rót trở lại vào trong bình: “Mộ thị nắm được tâm của Ngạc vương, chỉ cần ả rơi một giọt nước mắt thì dù chúng ta có khóc cả dòng sông cũng không thể bì. Bất quá, chẳng phải chúng ta cũng bắt được nhược điểm của Mộ thị sao? Cái nữ nô đó, ta điều tra ra ả vẫn còn ở trong phủ, mua chuộc vài gia đinh mới biết được thông tin này.”
“Thật sao?” Đằng Liễu mừng rỡ không ngớt, chụp lấy cánh tay Trân Châu mà thúc giục: “Chúng ta lập tức gọi ả đến bảo ả mang Mộ thị cao chạy xa bay, chúng ta vừa đỡ phải ra tay vừa không mang danh độc ác.”
“Ngươi nghĩ đơn giản quá rồi, Mộ thị sẽ thật sự bỏ lại vinh hoa phú quý mà chạy đến bên cạnh một nữ nô sao?”
“Cái này…”
“Chẳng phải còn hai cái nữ nhân kia sao?” Trân Châu đem chén trà mới đưa cho Đằng Liễu, hạ thấp giọng nhắc nhở: “Lợi dụng được cứ triệt để lợi dụng, dù sao cũng là tự làm tự chịu không trách ai được.”
“Ngươi nói cũng có đạo lý, bất quá…”
“Chuyện này để ta an bài, ngươi cứ hảo hảo nghe theo là được.”
Đằng Liễu siết chặt miệng chén trà, gật đầu một cái thay cho câu trả lời. Chỉ cần loại bỏ được Mộ thị, cái gì nàng cũng dám đánh đổi, đừng nói đến lợi dụng hai nữ nhân ngu ngốc kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play