Tầm nửa canh giờ thời gian sau Lang vương mới cùng hoàng hậu và quý phi bước vào đại điện. Hai nữ nhân này cũng chính là đại diện cho hai gia tộc cường hãn nhất bây giờ, La Tư Khống thị và Hách Mạt Á Luân thị.
Tất cả mọi người mặt trong đại điện đồng loạt đứng dậy, cung cung kính kính hành lễ: “Khấu kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương.”
“Bình thân.”
“Tạ hoàng thượng.”
Mọi người nhanh chóng đứng lên trở về chỗ ngồi của mình, đồng loạt hướng mắt về phía long ỷ cao quý. Lang vương dời mắt nhìn đến Lương công công ở bên cạnh, hắn lập tức hiểu ý mà bước lên đọc tên tam khôi năm nay.
“Thỉnh Trạng nguyên Tư Sĩ Hách thị Tư Sĩ Hách Lỗ Bá Kỳ, bảng nhãn La Tư Khống thị La Tư Khống Ngưng Dịch Vi và thám hoa Trầm thị Trầm Sinh nhập điện.”
Ba vị tam khôi đứng ở góc điện lần lượt theo thứ tự bước vào, cung kính khom người hành lễ với bậc cửu ngũ chí tôn. Trong tam khôi có hai nữ một nam, trong đó đỗ cao nhất là con trai của Lại bộ thị lang Tư Sĩ Hách thị. Khi thấy nhi tử đường đường chính chính ngẩng cao đầu bước vào đại điện, Tư Sĩ Hách thị lang lập tức hất cằm cao ngạo nhìn những quan viên xung quanh.
Nhi tử của hắn chính là trạng nguyên gia, đỗ cao hơn cả La Tư Khống thị sao lại không kiêu ngạo?
La Tư Khống Ngưng Dịch Vi không vì bản thân chỉ là bảng nhãn mà cảm thấy thua thiệt, dù sao nàng cũng chẳng có bao nhiêu hứng thú với văn chương thơ phú. Mặc dù tham gia văn thí nhưng La Tư Khống Ngưng Dịch Vi vẫn đăng kí tham gia cả võ thí năm nay, là Võ trạng nguyên nữ tính đầu tiên của Ngạn Huyền đại lục địa. Vì xét về phương diện thể lực alpha nữ tính hoàn toàn thua kém nam tính alpha, nhưng lần này La Tư Khống Ngưng Dịch Vi lại lưu loát hạ gục toàn bộ đối thủ để giành lấy vị trí đầu tiên trong tam khôi.
Riêng Hách Mạt Á Luân thị chỉ vào được đến Hoàng Giáp, Hách Mạt Á Luân Hồ Tư Miêu hận đến nghiến răng nhưng cũng chỉ có thể nhìn La Tư Khống Bá Hinh Dị đắc ý cười nhạo.
Lương công công còn định mở miệng đọc thánh chỉ thì Thái hậu nương nương lại đột nhiên lên tiếng: “Hoàng thượng, ai gia có suy nghĩ thế này, không biết có được chăng?”
“Mẫu hậu cứ nói, trẫm nhất định sẽ tôn trọng.”
“Thế này đi.” Thái hậu nghĩ ngợi hồi lâu, cân nhắc kỹ càng rồi mới nói: “Tư Sĩ Hách thị là trạng nguyên năm nay, ai gia phong cho ngươi làm trật chính ngũ Lại bộ Viên Ngoại Lang.”
Trạng nguyên mỗi năm đều chỉ được phong đến trật chính lục phẩm, nhưng Thái hậu lại phá lệ phong Tư Sĩ Hách thị vi chính ngũ Lại bộ Viên Ngoại Lang. Đồng thời cũng có thể hiểu lão tổ tông muốn nâng chút thân thế cho Tư Sĩ Hách Lỗ Bá Kỳ để sau này tam công chúa gả cho hắn cũng không thấy ủy khuất.
“La Tư Khống thị vi bảng nhãn, cũng là võ trạng nguyên, cho nên ai gia phong ngươi vi trật chính tứ phẩm Hình bộ Lang Trung.”
La Tư Khống Bá Hinh Dị đặc biệt hài lòng, dù là bảng nhãn nhưng lại có thể làm đến chính tứ phẩm Hình bộ Lang Trung cũng không phải ai cũng có bản lĩnh đó.
Bá quan văn võ nhỏ giọng nghị luận, bọn họ trong lòng đều rõ Thái hậu vì thân phận nội tôn nữ Hoàng hậu của La Tư Khống Ngưng Dịch Vi mà phong nàng cao hơn trạng nguyên hai phẩm. Tuy vậy không thể phủ nhận La Tư Khống Ngưng Dịch Vi là thiên tài võ học hiếm có, nếu trở thành Hình bộ Thị Lang thì miễn cưỡng nhưng Hình bộ Lang Trung thì không quá bạc đãi.
“Vi thần tạ ơn Thái hậu nương nương hậu ái.”
Chỉ còn lại thám hoa cũng là alpha loài người Trầm Sinh, mọi người đều đoán chắc nàng chỉ có thể làm đến trật thất phẩm là cùng.
Ngoài dự đoán, Thái hậu không chút nghĩ ngợi đã nói: “Phong thám hoa Trầm Sinh vi chính ngũ phẩm Hàn Lâm Viện Thị Độc học sĩ.”
Trầm Sinh trừng mắt sửng sốt, còn cho rằng bản thân tai bị hỏng mà nghe nhầm. Chức quan của một thám hoa lại ngang hàng với trạng nguyên, đây là loại chuyện bất khả tư nghị đến mức nào?
Lại bộ thị lang trợn trắng mắt, không dám tin Thái hậu lại phong cho một alpha loài người chức quan cao như vậy. Từ cổ chí kim, Lang tộc chưa từng có một quan viên Nhân tộc nào, bây giờ không chỉ phá lệ mà còn lên đến hàng chính ngũ phẩm?
“Thái hậu nương nương như vậy không được!!”
Thái hậu không có phản ứng gì lớn, quay sang Lang vương chậm rì rì nói: “Hoàng thượng thấy thế nào?”
“Trẫm vẫn không hiểu ý tứ của Thái hậu.”
“Ai gia có xem qua bài thi của Trầm thị, cảm thấy bài thi này rất tốt nhưng đáng tiếc chỉ đỗ đến thám hoa, lại không nỡ để nhân tài lưu lạc bên ngoài nên mới để nàng làm việc ở Hàn Lâm Viện.”
“Nếu mẫu hậu đã trọng nhân tài thì trẫm cũng sẽ học theo ngài trọng dụng người hiền đức vì Ngạn Huyền đại lục địa mà phấn đấu.”
Thái hậu hài lòng gật đầu, không quên liếc nhìn A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách ở bên cạnh. Tam công chúa phấn khởi kéo kéo tay áo của Thái hậu, đầy mặt xuân phong trộm nở nụ cười, người ngoài nhìn vào còn tưởng nàng có ý với Trầm Sinh.
Mộ Hoan ở dưới nghe hoàn toàn không hiểu cái gì, nhỏ giọng hỏi Hỉ Tâm: “Hàn Lâm Viện Thị Độc học sĩ là làm cái gì vậy? Sao bọn họ ai cũng không vui?”
“Nô tỳ cũng không rõ lắm.” Hỉ Tâm xấu hổ gãi gãi đầu, lén lút đảo mắt nói: “Chi bằng nương nương hỏi thử điện hạ xem sao?”
Đưa mắt nhìn chó nhỏ ngồi ở bên cạnh, vô tình bắt gặp lang nhĩ cử động hai cái dường như đang nghe trộm các nàng nói chuyện, phát hiện nàng quay lại thì vờ như không có chuyện gì. Vốn chẳng định mở miệng hỏi nhưng Mộ Hoan vẫn muốn biết bọn họ trao đổi cái gì, lấy hết dũng khí chọt chọt vào chi trước của chó nhỏ.
A Ba Đáp Thấu Á Viên dời chi trước sang một bên, cổ chi đeo một ít phụ sức nên khi di chuyển phát ra tiếng lanh canh nho nhỏ.
“Nói đi.”
Nhe răng trợn mắt muốn đè chó nhỏ hỗn xược xuống nhéo hai cái nhưng Mộ Hoan vẫn kịp khống chế tâm tình để không làm bậy: “Hàn Lâm Viện Thị Độc học sĩ là làm công việc gì?”
“Giảng nghĩa kinh văn.”
“Chỉ như vậy?”
“Những người làm ở vị trí này phải có kiến thức uyên thâm, thuộc nằm lòng kinh sử và chức phẩm cao hơn Thị Giảng học sĩ.”
Thấy mặt Mộ Hoan đần ra, A Ba Đáp Thấu Á Viên bất đắc dĩ phải giải thích tiếp: “Thị Giảng học sĩ là người chuyên giảng giải bình luận thi phú, và để có thi phú để giảng giải thì cần có Thị Độc học sĩ giải nghĩa cho họ.”
“Thế là lão sư của lão sư?”
“Có thể nói như vậy.”
Mộ Hoan gật gù mấy cái biểu lộ đã hiểu, không quên ngước nhìn Trầm Sinh đang đứng trên đại điện. Tuy giống nàng là Nhân tộc nhưng ở nữ nhân này tản mát một cỗ khí tức rất đặc biệt mà chỉ có ở alpha, không bạt nhược yếu đuối, không mềm nhẹ ngọt ngào. Cỗ chính trực liêm khiết tản mát, phảng phất khí thế hiên ngang của bậc quân tử trượng phu, có thể nói Trầm Sinh là kiểu alpha rất được omega yêu thích.
Phát hiện ánh mắt kiều hương không nằm trên người của mình, A Ba Đáp Thấu Á Viên buồn bực liếc nhìn Trầm Sinh ở cách đó không xa, ả ta có cái gì đáng để nhìn như vậy à?
“Mộ Hoan.”
“A!?” Mộ Hoan ngơ ngác quay lại hỏi: “Có gì sao?”
“Ả kia chỉ là Thị Độc học sĩ, có gì đáng nhìn?”
“Nhưng nàng đẹp mắt.” Mộ Hoan không biết xấu hổ mà bật ngón cái tán thưởng: “Với vẻ đẹp này của nàng sớm đã là đại minh tinh ở chỗ của ta a!”
“Đại minh tinh?” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhướn nhướn mày không vui: “Thế có cao quý hơn vị trí hoàng thân không?”
“Vậy thì không có.”
“Thế tại sao không hướng về kẻ cao quý hơn mà nhìn chằm chằm một Thị Độc học sĩ như vậy?”
Mộ Hoan suýt chút cắn lưỡi, trợn trắng mắt nhìn kỹ chó nhỏ ở trước mặt, đây là ngầm ám chỉ… ghen tuông sao?! Nhịn không được mà cúi đầu che miệng cười, như thế nào lại cảm thấy chó nhỏ khi ghen đặc biệt đáng yêu a?
A Ba Đáp Thấu Á Viên xấu hổ ho khan mấy tiếng, trừng mắt quát khẽ: “Cười cái gì?”
“Không có cười.” Mộ Hoan nhẫn đến đổ đầy mồ hôi lạnh, cố nén tiếng khì ở trong cổ họng: “Ta chỉ đang suy nghĩ thôi.”
Chó nhỏ hừ hừ hai tiếng trong cổ họng, cũng không nói gì mà tiếp tục quan sát diễn biến điển lễ phong chức tước phía trên. Sau khi tam khôi được phong chức tước sẽ đến Hoàng Giáp và đồng tiến sĩ xuất thân, những người còn lại đều không vượt quá chính lục và do Thái hậu đề cử chức vị cho họ.
Quá hai canh giờ thời gian điển lễ mới kết thúc, trước lúc mọi người trở về Thái hậu lại tỉ mỉ nhắc nhở Lang vương: “Tiểu trắc phi của Ngạc phẩm chất tốt khiến ai gia vô cùng hài lòng cũng đã phong cho nàng lên Tần vị.”
“Nếu mẫu hậu đã nói vậy thì sắc phong cho Mộ thị lên Tần vị.” Lang vương dời mắt nhìn sang Lương công công: “Truyền ý chỉ của trẫm, sắc phong Mộ thị vi Mộ Tần.”
Lương công công vâng dạ nhận mệnh, chậm rãi bước lên trước cất cao giọng: “Mộ thị Mộ Hoan tiếp chỉ.”
Mộ Hoan mờ mịt chưa hiểu chuyện gì thì Hỉ Tâm và Tường Liên tả hữu dìu nàng đứng dậy, nhưng chỉ có một mình nàng bước đến trước long nhan cung kính quỳ xuống hành lễ.
“Nô tỳ Mộ Hoan khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế.”
“Hoàng thượng có khẩu dụ, Mộ thị tư chất hơn người, thông minh uyên bác lại hiền lương thục đức, phong Mộ Tần.”
“Nô tỳ tạ ơn hoàng thượng hậu ái, tạ thái hậu nương nương hậu ái.”
Bá quan văn võ đưa mắt nhìn nhau mặc dù không phải Mộ Hoan là omega loài người được hưởng sủng ái, nhưng nàng lại là người thăng chức nhanh nhất từ trước đến nay. Mấy ngày trước còn là nho nhỏ dung hoa, giờ đã thăng lên Tần vị, không sớm thì muộn cũng theo tỷ tỷ mình trở thành chính phi Ngạc vương phủ.
Lễ hoàn, mọi người lần lượt rời khỏi đại điện, ngay cả Mộ Hoan cũng phải mau chóng trở về Trữ Tú Cung. Vốn muốn cùng chó nhỏ đi chung nhưng đáng tiếc lại ngược hướng nhau, Mộ Hoan quyết định đứng lại chờ đối phương để nói thêm vài câu.
Vừa vặn nhìn thấy A Ba Đáp Thấu Á Viên cùng với tam công chúa vừa đi vừa nói, bầu không khí không tính là hòa hợp nhưng cũng chẳng có mấy phần gay gắt.
“Nếu thật như vậy bản công chúa sẽ báo lại, Ngạc, ngươi cũng trở về sớm đi.” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách nhìn về phía Mộ Hoan, ý vị thâm trường cười nói: “Có người chờ ngươi, đừng để nàng đợi.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên nhìn theo hướng ánh mắt của A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách, nhận ra Mộ Hoan thì hắng giọng một cái: “Tam hoàng tỷ, đi thong thả.”
“Cáo từ.”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách đưa tay cho nữ nô dìu đỡ lên bộ liễu, một đường thẳng về tẩm cung của mình.
Trong sân vẫn còn rất nhiều người, A Ba Đáp Thấu Á Viên ngại ồn ào nên quyết định bước đến chỗ của Mộ Hoan, dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng dời sang hoa viên nói chuyện. Không cần hỏi cũng hiểu rõ, Mộ Hoan không chút chần chờ nhấc chân theo sát phía sau A Ba Đáp Thấu Á Viên, nàng thậm chí ngay cả một chút e lệ cũng không có.
Đến nơi A Ba Đáp Thấu Á Viên trước cho lui hết hạ nhân làm việc trong hoa viên rồi mới cùng Mộ Hoan đơn độc nói chuyện.
“Có chuyện gì?”
“Ngài hỏi như vậy là có ý gì?” Mộ Hoan ai oán chất vấn ngược lại nàng: “Ta cảm thấy người chịu thiệt thòi là ta mới đúng, sao lại thành ngài tức giận?”
“Nếu là vì chuyện này thì về sớm nghỉ ngơi đi, hôm nay trời vẫn còn rất lạnh.”
“A Ba Đáp Thấu Á Viên!!”
Mộ Hoan không màn lễ tiết bước đến trước mặt A Ba Đáp Thấu Á Viên, hai mắt rưng rưng đỏ hoe: “Ngài có phải không muốn nhìn thấy ta nữa hay không? Chỉ cần ngài nói không muốn, ta lập tức từ bỏ Tần vị trở về Đồng vương phủ, từ nay về sau chúng ta vĩnh viễn bất tương kiến.”
“Hồi thất đi.”
“Ngài có ý tứ gì?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên xoay lưng lại với nàng, chậm rãi mở miệng: “Là chính miệng nàng nói không muốn gả vào Ngạc vương phủ, bản vương chỉ thuận theo nàng.”
“Có nghĩa là ngài sẽ không cùng ta thành thân?” Mộ Hoan chua xót cười dài một tiếng: “Từ đầu ngài nói như vậy có phải tốt hơn rồi không? Hảo, là ngài nói không cần ta, không phải ta không cần ngài, sau này chúng ta coi nhau như chưa từng quen biết là được.”
“Mộ Hoan.”
Bước chân thoáng khựng lại, nhưng Mộ Hoan vẫn không quay đầu, hai tay siết chặt khăn lụa đến trắng bệch.
“Chỉ cần nàng nói muốn gả cho bản vương, những gì nàng nói trước đây bản vương đều sẽ triệt để quên sạch.”
“Thế còn những lời ngài vừa nói với ta thì sao? Ta lấy gì để quên chúng?” Mộ Hoan yếu ớt buông rũ hàng mi, thở dài một tiếng: “Chúng ta thật sự không thích hợp như đã nghĩ.”
Dứt câu, Mộ Hoan liền bước thẳng ra khỏi hoa viên hướng về bộ liễn đang đứng chờ bên ngoài. Cho dù nàng thật sự muốn hòa thuận với chó nhỏ, nhưng không có nghĩa nàng từ bỏ tất cả tôn nghiêm của mình. Đối phương đã mở miệng nói không cần nàng, vậy hà tất nàng dằn vặt bản thân mình như vậy?
Hôm nay phân ly, ngày sau nhãn lệ đong đầy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play