Không gian bốn bề ẩm thấp, mặt đất chất đầy những bó củi khô nặng mùi, chẳng biết nơi này đã bao lâu chưa được dọn dẹp chùi rửa. Mộ Hoan tỉnh dậy nửa khắc trước, cả người đau nhức vô pháp cử động, chỉ có thể ngẩng mắt nhìn trần nhà mà ứa nước mắt.
Những lúc nàng cần Thấu Á Viên nhất, đối phương lại chẳng bao giờ ở bên cạnh nàng. Đặt một tay lên mắt ngăn dòng lệ tiếp tục trào dâng, tại sao luôn là nàng?
Ngoài trời đã vào đêm, cả ngày không có một hạt cơm nào trong bụng nên đừng nói đến nâng tay chỉ thở thôi cũng đủ đau đớn.
Mưa tí tách rơi vào một đêm đầu xuân, mùi mưa xộc thẳng vào mũi, cả cơ thể dường như được nước mưa lạnh lẽo xoa dịu.
Khoảng đất đang nằm dính dấp máu khô, bộ quần áo trên người bám đầy bụi bẩn thậm chí còn bết ướt mồ hôi. Dù ngoài trời mưa xối xả nhưng Mộ Hoan vẫn đổ mồ hôi ròng ròng, ngay cả thở mạnh cũng không dám, đè nén đến lồng ngực đều đau buốt.
Lúc sắp liệm đi lần nữa lại nghe thấy tiếng đẩy cửa, rất nhanh bắt gặp bóng dáng nho nhắn của Mộ Tước.
“Tỷ…”
“Đừng ngồi dậy!”
Mộ Tước vội vã chạy đến bên cạnh Mộ Hoan, thấy tình trạng nàng như vậy thì kiềm không được nước mắt.
“Là tỷ tỷ vô dụng liên lụy ngươi, Hoan nhi…”
“Không phải liên lụy, tỷ tỷ, ngươi nghĩ Cách Nhĩ Tạ Bố Âm sẽ để ta dễ dàng gả vào Hân vương phủ sao? Nhưng như vậy cũng tốt, bọn họ cứ việc tính hết lên ta đi, để ngươi bình an khoái hoạt là được.”
“Hoan nhi…” Mộ Tước bưng mặt khóc thảm thiết: “Là tỷ tỷ hại ngươi, tỷ tỷ thật sự đáng chết.”
Mộ Hoan yếu ớt nắm lấy bàn tay của Mộ Tước thì thào: “Đừng nói như vậy, ta không trách ngươi đâu mà.”
“Ngươi có khát không? Có đói không? Tỷ tỷ có mang cho ngươi ít bánh bao với nước nóng, có muốn ăn không?”
“Ta muốn.”
Mộ Tước vội mở nắp giỏ trúc ra lấy dĩa bánh bao nhân đậu đỏ vẫn còn nóng hổi, lại lấy thêm ấm trà và một cái chén nhỏ đựng nước. Với tình trạng hiện tại của Mộ Hoan không thể ngồi dậy, Mộ Tước chỉ có thể bón nước cho nàng.
Cả ngày cuối cùng cũng uống được chút nước cơ thể liền thoải mái hơn nhiều: “Tỷ tỷ, ta đói.”
“Hảo, ta uy ngươi.”
Tự tay xé nhỏ bánh bao ra uy cho Mộ Hoan, thấy tiểu nha đầu nhà nàng đói đến mức ngấu nghiến chút bánh liền cầm lòng không đặng mà nức nở.
“Tỷ tỷ, ngươi đừng khóc nữa mà…”
“Hảo, ta không khóc.”
Mộ Tước luống cuống lau nước mắt, tiếp tục uy cho nha đầu ăn một ít màn thầu nóng hổi.
Ăn được một chút, Mộ Hoan bắt đầu giục: “Tỷ tỷ ngươi về đi, để bọn họ biết lại xảy ra chuyện.”
“Nhưng mà…”
“Mang đi hết, bọn họ biết ta lén ăn sẽ còn thảm hơn.”
Mộ Tước nuốt nước mắt vào lòng, đè nén chua xót nói: “Sáng sớm mai tỷ tỷ đến sớm thăm ngươi, ngủ một chút đi nhé.”
“Vâng.”
Nhìn thêm một lần nữa mới chịu xoay người rời đi, để nước mưa rửa trôi nước mắt chảy mặn đắng đầu môi. Mộ Hoan nhìn theo một lúc rồi lại dời mắt nhìn trần nhà bám đầy bụi, đến bao giờ nàng mới thoát khỏi nơi này đây?
“Á Viên, ngươi đang ở đâu vậy?”
Nước mắt men theo độ cong sườn mặt chảy xuống, càng kiềm nén càng thống khổ, yếu đuối bộc lộ hết ra bên ngoài.
Đêm đó chẳng biết trôi qua như thế nào, nhưng khi trời vừa sáng Mộ Tước lại đến mang cho nàng chút màn thầu và nước uống rồi cũng rời đi ngay sau đó. Tầm giờ mão, đám người của Cách Nhĩ Tạ Bố Âm cũng xông vào phòng củi xem nàng đã chết hay chưa.
“Không ngờ sống dai như vậy.” Đào Hoa dùng sức giẫm lên bàn tay Mộ Hoan, cao giọng nói: “Liếc cái gì? Ngươi nghĩ ngươi còn là nhị tiểu thư sao?”
“Đào Hoa tỷ, có nên giết nàng không?”
“Giết nàng Đồng vương sẽ hỏi tội chúng ta.”
Đào Hoa ngồi xổm xuống vỗ hai cái vào mặt Mộ Hoan: “Nha đầu này sắp trở thành tân nương của Hân vương phủ, nếu chúng ta làm lớn chuyện lên người chịu thiệt là nương nương.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Theo lời nương nương đi, cứ bỏ đói nàng ta vài ngày cho ăn một lần đừng để chết là ổn.” Đào Hoa ấn ấn vào trán Mộ Hoan gắt gỏng: “Này, điếc sao?”
Mộ Hoan chẳng buồn liếc mắt, yên tĩnh nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Tiểu tiện nhân này!!” Tay vung lên lại không dám đánh xuống, Đào Hoa hừ một tiếng chống tay đứng dậy: “Mặc xác ngươi, chúng ta đi.”
Mãi đến khi đám nữ nô kia rời đi tai Mộ Hoan mới được tha, tuy vẫn còn đau nhức nhưng đã đỡ hơn hôm qua rất nhiều. Dùng hết sức chống đỡ ngồi dậy, mông truyền đến một trận rát buốt như bị kim châm muối xát.
“Chết tiệt…” Mộ Hoan nhìn cái quần dính đầy máu của mình lẩm bẩm: “Không thay quần người ta còn nghĩ bản tiểu thư bị trĩ.”
Nói thì dễ nhưng lấy đâu ra quần mới để thay?
Còn đang loay hoay tìm cách ứng phó thì cửa lại bị đẩy ra, trong lòng Mộ Hoan thầm nghĩ, sao hôm nay lại náo nhiệt như vậy a?
Ngoài dự đoán, là Tường Liên.
Tường Liên rón rén đi vào rồi đóng cửa lại, thấy Mộ Hoan bình an vô sự thì mừng rơi nước mắt: “Tiểu thư ngài có sao không?”
“Đừng nói nhiều, lấy kim sang dược và quần áo lót sạch sẽ cho ta đi.”
“Ách, hảo.” Tường Liên đặt giỏ cao điểm xuống đất: “Tiểu thư đây là điểm tâm hôm nay nô tỳ lén lấy cho ngài, ngài đói thì ăn một chút nha.”
“Đi đi.”
Đợi khi Tường Liên rời khỏi Mộ Hoan mới bò đến chỗ giỏ cao điểm mở ra xem thử bên trong là gì, nhìn thấy thứ bên trong hai mắt lập tức sáng lên, đào hoa hạnh nhân tô!?
Dùng tay bóc một khối đào hoa hạnh hoa tô nhét vào miệng ra sức nhai, đồ ăn ngọt có khác, dù tâm trạng không vui ăn vào liền như trải qua vạn sự kinh hỉ.
Khi dĩa cao điểm còn lại duy nhất một khối thì Tường Liên cũng trở về, tay cầm bộ đồ lót sạch sẽ để cho Mộ Hoan thay đổi.
“Tiểu thư, kim sang dược này phải thoa trực tiếp.”
“Vậy ngươi giúp ta đi.”
Mộ Hoan tự nhiên cởi bỏ quần dài bên trong, không bên kéo cả tiết khố để lộ cái mông trắng nõn bầm tím dính đầy máu. Mặt Tường Liên đỏ bừng, tự nhủ không được nghĩ lung tung, tuyệt đối phải tập trung thượng dược cho tiểu thư.
Mộ Hoan mặc dù nhờ vả vẫn không quên càm ràm: “Nhẹ tay một chút.”
“Ách, vâng.”
Đem kim sang dược đổ lên miệng vết thương, hai má mông nhỏ vì rát mà thít chặt lại, trừng trừng nhìn nàng như kẻ tội đồ.
“Ngươi muốn giết ta hay sao!?”
“Nô tỳ không cố ý…”
“Thật là!” Mộ Hoan mắng chửi trong miệng, tuy vậy vẫn để yên cho Tường Liên thượng dược.
Lần này Tường Liên rút kinh nghiệm động tác cũng nhẹ nhàng hơn, dùng tay trực tiếp thoa kim sang dược lên toàn bộ hai má mông. Xúc cảm ấm áp khiến mặt nhỏ đã đỏ nay càng đỏ hơn, ngượng ngùng không dám nhìn thẳng cảnh tượng xấu hổ này.
Loay hoay một lúc cũng thượng dược xong, Tường Liên bối rối đưa nàng bộ y phục mới: “Tiểu thư, cái này, ngài thay đi.”
Mộ Hoan đưa tay để Tường Liên đỡ ngồi dậy, mà không dám áp thẳng mông xuống đất mà nhổm lên một đoạn, lúc này chẳng khác người bị trĩ là bao. Hai tay run run đem áo lót cởi ra, bộ ngực khả ái nhỏ nhắn bại lộ chọc người khác yêu thương.
Bất quá Mộ Hoan không thích dáng vẻ mình lúc này, khi còn là Trầm Ngọc ngực nàng cũng cỡ cup D a a a!!!
Mặc xong áo lót, Mộ Hoan mặc lại ngoại y cũ, dù sao cũng không thể để đám người Cách Nhĩ Tạ Bố Âm phát hiện nàng đã thay y phục. Tiện tay bóc khối đào hoa hạnh nhân tô còn lại cho vào miệng, Mộ Hoan đẩy giỏ trúc về phía Tường Liên ra lệnh.
“Ăn no rồi, ngươi mang về đi, ta muốn ngủ thêm một lát.”
“Vâng, tiểu thư, ngài hảo hảo nghỉ ngơi chiều muộn nô tỳ đến thăm ngài.”
“Bái bai~”
Mặc dù không hiểu tiểu thư nói gì nhưng thấy nàng vẫy vẫy tay Tường Liên cũng lờ mờ đoán ra nàng tạm biệt, cẩn thận nhìn giỏ trúc cất quần áo dính máu của Mộ Hoan, mong rằng sẽ không bị phát hiện.
Mộ Hoan vừa nằm xuống đã ngủ mất, nhưng lại rất chập chờn, có ngủ lại cũng không được sâu giấc.
Cứ vài ba ngày Đào Hoa lại vứt cho nàng một chén thức ăn cho chó, sau còn trào phúng mấy câu mới chịu rời đi. May mắn Mộ Hoan có tỷ tỷ và Tường Liên ở bên ngoài tương trợ nên không phải ăn thức ăn cho chó, miễn cưỡng chịu đựng qua mười ngày.
Mười ngày đó Tường Liên nói Thấu Á Viên chưa từng đến, xem chừng đã thật sự bỏ đi rồi. Tâm trạng Mộ Hoan cũng vì thế tuột dốc, sáng nằm phơi mông o o ngủ, đến tối lại bưng mặc khóc rấm rức.
Bỏ nàng đi như vậy thật sự đành lòng sao? Lời hứa trước đây đều là giả sao?
Cái gì kiều hương chứ, đều là lừa người!!
Cùng thời gian đó, A Ba Đáp Thấu Á Viên gian nan dẫn quân sĩ ứng cứu an toàn đến biên giới, tối cùng ngày trận chiến khốc liệt giữa hai tộc nổ ra. Tất cả hoàng thân đều bị điều ra trận, dù có chết cũng phải bảo vệ lãnh thổ, tuyệt không cho một tên ngoại bang nào bước được qua giới hạn.
Trận chiến kéo dài liên tục bảy ngày, hai bên tử thương vô số.
A Ba Đáp Thấu Á Viên kiên cường cùng ba quân chống đỡ, trên người có trên trăm vết thương lớn nhỏ, tuy vậy vẫn không bỏ một ngày cùng quân sĩ kề vai sát cánh. Đến mức quân sĩ đều phải dùng ánh mắt khác mà nhìn nàng, mặc dù niên kỷ nhỏ nhất nhưng chí khí lại không phải tầm thường.
Ngày thứ tám, quân Hổ tộc bị dồn đến bờ vực buộc phải xin hàng, Hổ tộc đồng ý kí bản hiệp ước đình chiến vô điều kiện.
Ngày thứ chín, A Ba Đáp Thấu Á Viên ôm vết thương nặng trên vai tức tốc quay về kinh thành cùng huynh đệ tỷ muội, một mạch đi hết hai ngày đường.
Đến nay cả hai cách biệt đúng hai mươi mốt ngày.
Trong Đồng vương phủ, ngày thứ mười chín vào đúng sinh thần Mộ Hoan.
Cách Nhĩ Tạ Bố Âm miễn cưỡng thả nàng ra tổ chức sinh thần, bất quá lại ở phía sau cùng Đào Hoa tính toán diệt trừ mối nguy hại lớn nhất này. Chỉ cần Mộ Hoan bước được một chân vào cửa lớn Hân vương phủ thì ngày tháng sau này của Cách Nhĩ Tạ Bố Âm càng gian nan. Nhỡ như Mộ Hoan lại biến thành Mộ Tước thứ hai thì đừng nói đến La Tư Khống, sợ rằng Hách Mạt Á Luân cũng sẽ trở mặt với Cách Nhĩ tộc.
Lại nói Mộ Hoan trải qua sinh thần mười ba tuổi không mấy vui vẻ, đến lúc về phòng mới phát hiện trong lọ hoa lại được cắm thêm rất nhiều cành đào. Dù cho nàng không ở đây, người lạ mặt vẫn chăm chỉ tặng hoa cho nàng, không bỏ sót một ngày nào.
Sinh thần hôm ấy đãi tiệc linh đình, nghe tin nàng sắp gả vào Hân vương phủ, vài quan viên vì muốn níu kéo chút quan hệ mà đã liên tục gửi lễ vật đến làm thân. Tất cả đều chuyển thành của hồi môn sau này cho Mộ Hoan, dù sao cũng là muội muội của trắc phi gả đi không thể quá keo kiệt.
Cả ngày mệt mỏi đã đành, tối muộn tỷ tỷ lại gọi nàng ra ngoài đơn độc nói chuyện.
Bất quá, đợi mãi chẳng thấy tỷ tỷ đâu, Mộ Hoan trong lòng nổi lên một trận bất an, phát giác bản thân đã trúng kế rồi. Vừa quay đầu lại thì sau gáy bị đánh một cái, lờ mờ nhìn thấy thân ảnh của Đào Hoa, những việc sau đó đều hoàn toàn bất minh.