Sau giờ lâm triều, A Ba Đáp Thấu Á Viên sẽ lưu lại Dưỡng Tâm Điện xử lý công vụ một lúc mới tìm đến chỗ ái phi. Trong lúc quay cuồng với mớ tấu chương khẩn, A Phúc đột nhiên bước vào, trên mặt giấu không được vẻ hoảng hốt.
“Hoàng thượng, không tốt rồi!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên không dời mắt khỏi tấu chương dù chỉ một phân, thuận miệng nói: “Có gì mau nói, không quan trọng thì lui xuống.”
“Quý phi nương nương đã đến lãnh thất, gặp người ở trong đó một lúc lâu vừa về đến Phượng Hòa Cung.”
Động tác lật giở tấu chương khựng lại, A Ba Đáp Thấu Á Viên hơi chau mày: “Là ai nói cho quý phi chuyện này? Không phải trẫm đã nói không ai được nhắc đến tội nhân kia trước mặt quý phi hay sao?”
“Nô tài không biết là kẻ nào nhiều chuyện, nhưng trông sắc mặt quý phi không được tốt lắm.”
“Đi, đến Phượng Hòa Cung.”
Đem tấu chương ném trở về bàn, A Ba Đáp Thấu Á Viên lưu loát đứng dậy rời khỏi Dưỡng Tâm Điện. Thánh giá chờ sẵn bên ngoài, tuyết rơi quá dày nên cung nô phải mang dù lẽo đẽo theo sau, tránh tuyết rơi lên long thể.
Phía Phượng Hòa Cung cũng chẳng an ổn gì, từ lãnh thất trở về, Mộ Hoan liên tục ngồi ngây người trên giường. Kết cục hôm nay của Quốc công phủ không phải nàng đoán không ra, thậm chí còn lường trước sẽ thảm khốc hơn bây giờ. Chỉ là nàng không đành lòng nhìn tỷ tỷ yêu thương nàng, hộ nàng phải chịu đủ giày vò khổ sở, dù sao đối phương cũng chỉ là kẻ đáng thương bị phu quân lừa gạt.
Đương miên man suy nghĩ đột nhiên nghe có tiếng thông truyền vang vào – Hoàng thượng giá lâm!
Mộ Hoan không có tinh thần, thủy chung ngồi ở trên giường. Thật sự nàng không có cách nào mở lời được với A Ba Đáp Thấu Á Viên, tội lỗi của Quốc công phủ gây ra khiến bá tánh Ngạn Huyền phi thường phẫn nộ hận không thể giết chết. Nếu bây giờ nàng còn vì Quốc công phủ mở lời, chẳng phải đẩy A Ba Đáp Thấu Á Viên vào chỗ bất nghĩa hay sao?
A Ba Đáp Thấu Á Viên tiêu sái tiến vào, trông thấy Mộ Hoan ủ dột liền đoán biết được kiều hương đang nghĩ cái gì.
“Ái phi, nàng không đón trẫm sao?”
“Thần thiếp…” Mộ Hoan lúng túng đứng dậy, hướng chó nhỏ hành lễ: “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”
“Làm sao thế? Sắc mặt nàng không tốt.”
Chủ động dìu Mộ Hoan ngồi xuống giường, choàng tay qua nắm lấy bàn tay phát run của nàng: “Sao tay nàng lại lạnh như thế? Cung nô bọn họ đều đi đâu sao không chiếu cố nàng?”
“Thần thiếp muốn yên tĩnh nên đã để bọn họ lui ra.”
“Nhưng nàng cũng phải nghĩ cho bản thân mình, đều lạnh thành thế này rồi.”
“Không sao, bất quá, hoàng thượng…” Mộ Hoan mím mím chặt môi, suy nghĩ một chốc rồi nói: “Thần thiếp có chuyện này muốn nói với ngài.”
“Hửm?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên tuy đoán được tám phần nhưng vẫn muốn nghe suy nghĩ của ái phi, dẫu sao chuyện này cũng liên quan đến người của Mộ gia.
“Chuyện của tỷ tỷ, hoàng thượng…”
“Quốc công phủ tạo phản, tội chứng rành rành, trẫm không phải vu khống bọn họ cũng không ép bọn họ phải nhận tội. Bản thân Quốc công phủ tội lớn tày trời, không chỉ thần linh mà bá tánh ai nấy cũng tràn ngập oán hận, chỉ mong trẫm sớm sớm xử tử toàn bộ. Nhưng trẫm nể tình nàng mà nhân nhượng giữ bọn họ một mạng, A Hoan, trẫm không thể tiếp tục nhắm mắt làm ngơ nữa rồi.”
“Thần thiếp biết hoàng thượng có khổ tâm riêng, thượng vị làm quân sao có thể chỉ nghĩ cho bản thân được, đạo lý này thần thiếp ngu dốt cũng minh bạch. Nhưng nước chảy xuôi có bao giờ chảy ngược? Thần thiếp làm sao nhìn được tỷ tỷ nuôi lớn mình chịu cảnh tù đày khốn khổ mà bản thân lại hưởng thụ cẩm y ngọc thực? Họa chăng thần thiếp cũng không đủ tư cách làm một quý phi, gia cảnh thấp kém, mẫu tộc gây tội tày đình, có chết trăm lần cũng chưa rửa hết tội mình gây ra.”
“Đừng nói lung tung!” A Ba Đáp Thấu Á Viên bất mãn quát khẽ một tiếng: “Nàng sao có thể không đủ tư cách? Nàng chính là Trữ quân phi chính tay trẫm đề bạt, là đích thê trẫm dùng tam thư lục lễ nghênh đón vào cửa, dù cho mẫu tộc nàng gây ra trăm nghìn tội cũng không ảnh hưởng gì đến nàng.”
“Hoàng thượng, thần thiếp nói thế nào cũng đi ra từ cửa lớn Đồng vương phủ, là Đồng quốc công bây giờ. Nếu Đồng quốc công gây ra đại tội, thần thiếp tránh không khỏi can hệ, thỉnh xin hoàng thượng lập tức trị tội thần thiếp.”
Mộ Hoan lập tức rời khỏi giường, kính cẩn quỳ xuống khấu đấu, thân thể đôi khi phát run bởi mặt đất quá lạnh.
“A Hoan, trẫm đã nói chuyện này không liên quan đến nàng.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên đưa tay muốn dìu ái phi đứng dậy nhưng đối phương lại nghiêng người lảng tránh.
“Hoàng thượng, thần thiếp khẩn xin ngài trừng phạt!”
“Căn bản nàng biết trẫm không nỡ, nàng rốt cuộc muốn thế nào?”
Mộ Hoan tì đầu trên bàn tay, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên: “Thỉnh xin hoàng thượng trừng phạt, thần thiếp cam nguyện chịu phạt!”
“Nàng muốn trẫm tha cho gia đình Quốc công?”
Thân thể thoáng run lên, Mộ Hoan mím mím chặt môi, không dám mở miệng nói ra nửa chữ.
“Trẫm nói không được thì thế nào?”
“Thần thiếp gả cho ngài chính là người của A Ba Đáp thị, nhưng cũng là người của Mộ gia. Nay tỷ tỷ chịu phạt, thần thiếp tránh không khỏi can hệ, sinh đồng sinh, tử đồng tử tuyệt không dám oán than nửa lời.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên giận dữ vỗ bàn đứng bật dậy: “Nàng cứ nhất định phải chống đối trẫm như vậy sao!?”
“Hoàng thượng, thần thiếp là người thế nào, hoàng thượng vốn minh minh bạch bạch. Nếu hôm nay thần thiếp không thể cứu được tỷ tỷ, thần thiếp cũng không nghĩ sống nữa. Bản thân thụ ân tỷ tỷ, không có tỷ tỷ sẽ không có thần thiếp ngày hôm nay, nếu hoàng thượng đã quyết tuyệt thần thiếp đành tòng mệnh.”
“A Hoan, nàng…”
Mộ Hoan siết chặt bàn tay, đè nén tiếng nức nở trong cổ họng: “Hoàng thượng, A Hoan phụ đi kỳ vọng của ngài, không xứng đáng làm quý phi. Thỉnh xin hoàng thượng phế bỏ thần thiếp, trị tội thần thiếp cùng với gia đình Đồng quốc công.”
“Nhất định phải như vậy sao?” A Ba Đáp Thấu Á Viên hít một ngụm không khí hòa hoãn tâm tình: “Trong lòng nàng, toàn gia Đồng quốc công quan trọng như vậy?”
“Thần thiếp đã nói, không có tỷ tỷ sẽ không có thần thiếp của hôm nay.”
Nhìn Mộ Hoan run rẩy quỳ trên đất, lời nói cũng không còn rõ ràng như ban đầu, trong lòng A Ba Đáp Thấu Á Viên tất nhiên sẽ không đành lòng. Kiều hương nàng tối trân trọng, khó khăn bao nhiêu mới tìm về được, làm sao có thể hạ chỉ ban tử cùng với gia đình Đồng quốc công kia chứ?
“Được rồi, nàng đứng lên đi.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên tự tay dìu Mộ Hoan đứng dậy, nhưng đối phương kiên quyết không chịu.
Đè nén hoảng sợ trong lòng, ngẩng lên đối diện đôi thâm lam đẹp đẽ kia: “Hoàng thượng sẽ tha cho Đồng quốc công toàn gia?”
“Hảo, hảo, đều theo nàng, mau đứng dậy đi, dưới đất rất lạnh nàng còn chưa khỏe hẳn kia mà.”
Mộ Hoan mừng rỡ dựa vào A Ba Đáp Thấu Á Viên đứng dậy, hai đầu gối bắt đầu biểu tình phản đấu mà không ngừng run rẩy. Chỉ cần giữ lại mạng của gia đình Đồng quốc công, những chuyện sau này cũng dễ thương lượng hơn.
“Hoàng thượng quân vô hí ngôn, ngài không được chỉ nói để dỗ dành thần thiếp.”
“Trẫm muốn mạng bọn họ đã lấy từ lâu, làm sao còn cơ hội để nàng cầu tình?”
“Cái này…” Mộ Hoan lúng túng ôm lấy cánh tay chó nhỏ: “Hoàng thượng, thần thiếp còn có chuyện muốn hỏi.”
“Ái Lan hay Phổ Lan?”
“Ngài đều biết?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên thở dài, điểm tay lên trán nàng: “Trẫm còn không hiểu nàng thì ai hiểu nàng đây?”
“Vậy các nàng hiện tại thế nào?” Mộ Hoan có chút kích động lay lay chó nhỏ hai cái: “Hoàng thượng mau nói, ngài mau nói a.”
“Phổ Lan giam giữ một mình trong lao phòng, Ái Lan thì để ma ma dạy dỗ, nha đầu này vẫn còn chưa hiểu chuyện.”
Tin tức tốt ngoài dự kiến, Mộ Hoan bất khả tư nghị reo lên: “Thần thiếp cứ ngỡ…”
“Ngỡ trẫm giết bọn họ?”
“Ách… thần thiếp nghe nói như vậy, cũng không dám tin.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên hơi nheo nheo mắt: “Tam tỷ?”
“Không phải, từ đầu đến cuối tam tỷ chưa từng nhắc qua về chuyện tỷ tỷ. Bất quá ai nói không quan trọng, hoàng thượng, thỉnh cầu ngài cho thần thiếp mang Phổ Lan và Ái Lan trở về cho tỷ tỷ.” Mộ Hoan choàng qua ôm lấy hai vai của chó nhỏ, yếu ớt thì thầm: “Oa oa là sinh mạng của mẫu thân, ngài đã tước đoạt sinh mạng này của tỷ tỷ ba năm ròng rã, đã đến lúc phải trả lại cho nàng rồi.”
“Bản tính nàng lương thiện trẫm tất nhiên minh bạch, chỉ là nàng xem đi, bá tánh vẫn chưa nguôi lửa hận với gia đình Đồng quốc công. Bây giờ trẫm để bọn họ viên mãn tái hợp, há chẳng phải khiến bá tánh bất mãn trước trẫm hay sao?”
“Nếu vậy thần thiếp… thần thiếp…”
Càng nghĩ càng quẩn bách, tầm mắt rơi trên thư án, vừa vặn nhìn thấy tấu chương đêm qua A Ba Đáp Thấu Á Viên để quên trong Phượng Hòa Cung.
“Hoàng thượng, chẳng phải ngài nói biên cương chưa an, man di mấy lần mang quân hòng gây loạn hay sao? Chi bằng để Quốc công và Phổ Lan đi một chuyến, ba năm năm năm tùy ý hoàng thượng, nhất định phải dẹp yên đám người man di kia lấy công chuộc tội. Đây vừa có thể khiến biên ải bình an, còn khiến bá tánh sống gần đó an cư lạc nghiệp, vừa để cho gia đình Quốc công chuộc tội của mình, một mũi tên trúng ba con nhạn a!”
“Quốc công phu nhân sẽ bằng lòng sao?” A Ba Đáp Thấu Á Viên nheo nheo mắt, có chút không tin tưởng nói: “Quốc công phu nhân xem oa oa như mạng, để nàng cho Phổ Lan xuất chinh khác gì ép chết nàng?”
“Để nàng đi thì toàn gia mới có cơ hội sống sót, tỷ tỷ nhất định sẽ đáp ứng mà!”
Mộ Hoan nhỏ giọng khẩn khoản cầu xin: “Chỉ cần hoàng thượng cho Quốc công một cơ hội, bọn họ tuyệt đối trung thành với ngài.”
Kiều hương cũng đã chủ động lên tiếng, A Ba Đáp Thấu Á Viên sao có thể mở miệng từ chối? Nghĩ ngợi hồi lâu, cảm thấy lời đề nghị này cũng không tồi, tránh được việc sử sách viết lại nàng thẳng tay tàn sát huynh đệ tỷ muội.
Lưu lại một phần tình nghĩa, lưu lại bọn họ trung thành tuyệt đối phụng sự.
“Trẫm sẽ suy nghĩ về việc này, còn phần nàng thì đừng đi lung tung, tránh người khác đồn đoán không hay.”
“Thần thiếp có thể gặp Ái Lan không?”
“Ma ma sẽ đưa nha đầu đến.”
Mộ Hoan rốt cuộc cũng chịu nở nụ cười, phấn khởi ôm chầm lấy chó nhỏ, hôn lên mấy cái lên mặt nàng: “Hoàng thượng ngài là tốt nhất, thần thiếp biết ngài nhất định sẽ không tuyệt tình như vậy.”
Trong mắt A Ba Đáp Thấu Á Viên có điểm chột dạ, chậm rì rì nói: “Bất quá, đích thê của Phổ Lan chết rồi, ả bình thê kia cũng vong mạng.”
“Sao?! Phất Nữu sao lại chết? Nàng vẫn đang tốt kia mà, trước khi thần thiếp tự tận thì Phất Nữu còn sinh hạ một oa oa!”
“Là trẫm ép Phổ Lan lựa chọn giết một trong hai, và…”
Ánh mắt Mộ Hoan tối xầm, quả nhiên alpha đủ tuyệt tình, loại chuyện sủng thiếp diệt thê tàn nhẫn như vậy vẫn có thể dứt khoát hạ thủ.
“Nàng có oán hận trẫm không?”
“Phất Nữu buông không được, Phổ Lan thì quyết tuyệt, con đường này các nàng đi vốn dĩ đã sai rồi. Thần thiếp không dám oán trách hoàng thượng, dù sao quyền lựa chọn là ở các nàng.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên choàng tay qua ôm ghì lấy kiều hương, mềm nhẹ thì thầm vào tai nàng: “Dù có phải lựa chọn, trẫm cũng không bao giờ chọn tổn hại nàng.”
Mộ Hoan ngẩng đầu lên, nửa vui mừng nửa chua xót mỉm cười. Con đường này các nàng đi không dễ dàng nhưng vẫn kiên quyết bước đi, chỉ cần còn đối phương bên cạnh, như vậy là đủ rồi.
“Thần thiếp cũng vậy.”