“Trữ quân điện hạ.” Mộ Hoan ngẩng đầu lên, đáy mắt phảng phất ý cười: “Thật sự?”
“Bản trữ quân trong lòng có hai ý niệm, thứ nhất thiên hạ thái bình, thứ hai kiều hương an lạc.”
Mộ Hoan khúc khích cười, xoay người lại choàng tay qua cổ A Ba Đáp Thấu Á Viên, ngọt ngào dâng lên một nụ hôn.
“Thần thiếp cũng có hai ý niệm.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên kiên nhẫn chờ nghe.
“Thứ nhất, điện hạ đạt thành sở nguyện, nhất thế bình an.”
“Còn thứ hai?”
“Thứ hai…” Mộ Hoan cười lộ ra răng nanh nhỏ, phấn khởi nói: “Là ngài vĩnh viễn thoát không được thần thiếp, phải bầu bạn với thần thiếp cả đời!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên bị Mộ Hoan chọc cười, đưa tay xoa loạn búi tóc được bới tỉ mỉ của kiều hương. Ngay lập tức lang trảo bị đánh mấy cái rõ đau, đối phương liếc nàng một cái sau đó di chuyển đến bàn trang điểm tự chỉnh sửa lại.
“Không cần sửa, tháo ra cũng được.”
“Thần thiếp ở trước mặt ngài tùy hứng thì được, để hạ nhân trong thấy thì không ổn.” Vuốt vuốt vài cái cho đỡ loạn rồi mới dùng lược chải thẳng, Mộ Hoan thông qua gương đồng quan sát chó nhỏ: “Quan mão của ngài đâu rồi? Lại bỏ quên trong cung?”
“Tháo ra đưa cho Hỉ Tâm rồi, đội thứ đó phiền chết được.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên xoay người ngồi xuống nệm vải, tiện tay dùng gậy gạt than hồng la trong lô, thấy than đủ dùng mới hài lòng tự châm cho mình chén trà. Mấy hôm nay bận rộn chẳng kịp thở một hơi thoải mái, đến hôm nay sự vụ bớt nhiều mới có thể hảo hảo ngồi xuống thưởng thức chén trà.
An tĩnh ngồi chỉnh trang búi tóc, Mộ Hoan không quên liếc nhìn chó nhỏ: “Điện hạ đã dùng thiện chưa? Hay là để thần thiếp gọi người mang lên?”
“Đều dùng rồi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên đặt chén trà xuống bàn, quét mắt trông sang kiều hương đang làm gì: “Nàng không định trang dung lại chứ?”
“Một lát Tam công chúa đến, mặt mũi cũng cần tươi tắn a.”
“Vậy để bản trữ quân giúp nàng họa mi.”
Mộ Hoan nghi hoặc nhìn móng sói của nàng: “Vẫn là không cần.”
“…” A Ba Đáp Thấu Á Viên nguy hiểm nheo mắt: “Nàng nói vậy là ý tứ gì?”
“Thần thiếp cảm thấy tự vẽ vẫn là tốt nhất, không dám phiền điện hạ.”
Nói đoạn liền dứt khoát quay lại nhìn vào gương đồng, ở trên không khí phác họa đường nét chân mày rồi mới đặt bút lên vẽ. Do đó chăm chú nên không phát hiện A Ba Đáp Thấu Á Viên đang đến gần, chuẩn xác đem bút họa mi trên tay nàng đoạt đi.
“A!?”
“Để ta.”
Không đợi Mộ Hoan gật đầu đáp ứng, A Ba Đáp Thấu Á Viên đã hào sảng bắt lấy cằm nàng, căng thẳng đặt bút xuống vẽ a vẽ. Mộ Hoan nuốt một ngụm nước bọt, nom nóp lo sợ nhìn chằm chằm chó nhỏ, nàng sao lại cảm thấy bất an như vậy a?
“Điện hạ, ngài thật sự vẽ được sao?”
“Yên tâm, chút chuyện nhỏ này bản vương tất nhiên làm được.”
“Đừng tì đầu bút quá, sẽ đậm lắm đấy!”
“Là bút của nàng nhạt thôi.”
Cảm giác đầu bút di chuyển quá đuôi mắt hai thốn bắt đầu hoảng hốt: “Không phải! Chân mày thần thiếp không kéo dài đến như vậy!”
“Bản trữ quân đang giúp nàng họa mi, đừng có ồn ào.”
“Điện hạ, chỗ đó không cao như vậy a!! Ngài rốt cuộc đang vẽ cái gì vậy?”
“Họa mi.”
“Ngài đừng họa nữa, mau mau buông ra!”
Mộ Hoan liều sống liều chết tách tay chó nhỏ ra khỏi bút họa mi, hoảng hốt chụp gương đồng lên xem thử ‘kiệt tác’ đặc sắc. Kết quả liền bị dọa sợ đến xanh mặt, đối phương cư nhiên vẽ ra hai con sâu róm to đùng trên mặt nàng!?
“Điện hạ!!!”
“Hắc!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên chuẩn xác né được một đòn, hắc hắc cười: “Đẹp mắt như vậy, đừng nên xóa.”
“Còn không xóa? Ngài muốn thần thiếp lấy mặt gì nhìn người?”
Mộ Hoan hung hăng nâng chân ngắn đá đá mấy cái, thấy đá không tới liền nhào vào hành hung A Ba Đáp Thấu Á Viên, ồn ào một trận không dứt. Vừa vặn đúng lúc A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách tiến vào, bị cảnh tượng bên trong dọa sợ không nhẹ.
“Ách, ta đến không đúng lúc?”
Hai người nghe thấy tiếng nói vội dừng lại, riêng Mộ Hoan việc làm đầu tiên là dùng tay che chân mày của mình.
“Tam tỷ?”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách gật gật đầu, hướng A Ba Đáp Thấu Á Viên: “Trữ quân, ta có làm phiền không?”
“Không phiền, bản trữ quân còn chút việc phải giải quyết, ngươi cùng trữ quân phi hảo hảo trò chuyện đi.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên trước khi rời đi không quên chỉ vào chân mày còn tặng kèm một tràng cười.
Mộ Hoan nổi giận đùng đùng chỉ tay mắng: “Ngài có giỏi thì đứng lại đây!”
“Ây, Hoan nhi, đừng nháo.” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách kéo tay nàng xuống, không hài lòng quở trách: “Ngạc bây giờ đã là trữ quân, thân phận bất đồng ngày trước, ngươi ăn nói hành xử đều nên có chừng mực.”
“Nhưng tam tỷ ngươi xem!” Mộ Hoan chỉ vào chân mày của mình, ủy khuất tố cáo: “Ngài giành bút họa mi của ta mà họa ra thứ này!”
Nhìn rõ chân mày của Mộ Hoan có hình dáng gì, A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách nhìn không được bật cười, nắm lấy tay nàng lôi kéo ngồi xuống bàn trang điểm.
“Hảo, đừng tức giận, ta giúp ngươi họa lại.”
“Ta đã nói điện hạ không cần nhọc lòng, nhưng nàng vẫn đoạt bút của ta còn họa mấy thứ loạn thất bát táo.” Mộ Hoan vừa rửa mặt vừa ai oán tố cáo: “Điện hạ bình thường cũng không nhiệt tình như vậy, hại ta phải trang dung lại từ đầu.”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách tìm bút họa mi trên bàn, quan sát dáng chân mày của Mộ Hoan rồi mới cẩn thận đặt bút lên vẽ.
“Ngươi cũng đã nói nàng chủ động đề nghị giúp ngươi vẽ có nghĩa là nàng rất quan tâm đến ngươi, chút chuyện vặt như họa mi cũng không muốn ngươi nhọc lòng. Ta a, đến giờ vẫn chưa thấy hoàng thân nào chủ động giúp phi tần họa mi, chỉ có ngươi là được trữ quân ưu ái đến mức này.”
Mộ Hoan ngây người một chút rồi hỏi: “Trực học sĩ cũng không?”
“Nàng tay chân vụng về, không biết làm mấy việc này. Bất quá khi tóc của Trinh nhi dài ra thì nàng lại nhất quyết học cách cột tóc cho nữ nhi, mất mấy ngày mới làm ra hồn, đây cũng là một mảng chân tâm a.”
“Còn nữ công tử đâu? Sao tam tỷ không dẫn nàng theo?”
“Nàng đến nay vẫn chưa rời được nhũ nương nên đã để nàng ở nhà.” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách nhìn lại chân mày một lúc nữa mới hài lòng đặt bút xuống bàn: “Ngươi xem có vừa ý không?”
Đưa tay cầm lấy cái gương trên bàn, Mộ Hoan tỉ mỉ quan sát một lúc thì vui vẻ gật đầu liền hai cái: “Đẹp lắm, tốt hơn ta tự họa nhiều.”
“Làm nhiều thì quen tay thôi.”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách xoay người ngồi xuống tọa ỷ, sẵn giọng nó tiếp: “Hoàng tổ mẫu bảo ta đến xem ngươi đã chuẩn bị cho điển lễ đến đâu rồi, còn thiếu đồ vật gì hay không?”
“Hiện tại chỉ thiếu một nữ nô.”
Nhớ đến chuyện Hỉ Tâm kể ban nãy, Mộ Hoan nhịn không được thở dài, đem khổ tâm của mình nhất thanh nhị sở kể ra cho tam công chúa. Đối phương tựa hồ đoán được nên chẳng có bao nhiêu ngạc nhiên, thậm chí mắt còn chẳng buồn chớp lấy một cái.
“Nàng có thể nhẫn nhịn đến bây giờ đúng là kỳ tích.”
Mộ Hoan: “…”
“Tam tỷ, ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Nàng đường đường là trữ quân, bị ngươi hết đánh rồi lại mắng, mà chưa bao giờ thấy nàng nộ khí trùng trùng cho người giam ngươi lại đánh cho một trận hả giận.”
“Ách, cái này…” Mộ Hoan gãi gãi mặt, xấu hổ đáp lại: “Đây coi như là điểm mạnh của ta.”
“Không quản ngươi thế nào Ngạc vẫn sủng ái ngươi, thế ngươi còn gì phải lo lắng? Nàng thậm chí trải sẵn đường cho ngươi đi, con đường này chỉ cần ngươi kiên trì đi, còn lại nàng sẽ thay ngươi gánh vác. Hoan nhi, ngươi không đi chính là cô phụ nàng cũng là cô phụ bản thân, còn về việc tử tôn đừng quá miễn cưỡng. Ngạc chỉ mới vỡ lòng tính chuyện hoàng tự vẫn còn sớm lắm, cứ an phận làm một cái hiền thê bầu bạn bên cạnh nàng là được rồi.”
“Tỷ tỷ nói đúng, là ta suy nghĩ nông cạn rồi.”
Người ngón tay vô thức siết chặt giá gương, nhìn hình ảnh phản chiếu bên trong mà thất thần: “Điện hạ đối với ta thế nào người ngoài cũng nhìn ra được, ta hà tất lo lắng được mất?”
“Nghĩ thông là tốt.”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách áp tay lên vai nàng: “Điển lễ lập trữ ngươi cũng được sắc phong, lúc đó tỷ tỷ ngươi nhất định sẽ đến, hảo hảo cùng nàng trò chuyện.”
“Có mất nhiều thời gian không?”
“Nửa ngày hơn, dù sao thì đến tối muộn cũng có cơ hội.”
Mộ Hoan gật đầu một cái xem như đã hiểu, nàng thật sự mong chờ đến lúc gặp lại tỷ tỷ.

================

Tuyết rơi trắng xóa, khí lạnh mơn man trên da thịt nhịn không được mao cốt tủng nhiên. Than lô vẫn âm ỉ cháy sáng, hai bên nữ nô xếp thành hàng, người cầm áo lông người cầm chăn dày, đợi lệnh sẽ mang lên cho chủ mẫu hưởng dụng.
Mộ Hoan ngồi trên tọa ỷ quan sát nữ nô đang quỳ trước sàn nhà, nheo nheo mắt đánh giá rồi hỏi: “Ngươi tên gì?”
Nữ nô ngẩng đầu lên, hai mắt trong veo như sương: “Nô tỳ là Thục Mai.”
“Loại.”
Hỉ Tâm hồ đồ quay lại nhìn nàng: “Nữ nô này có gì không ổn sao?”
“Xem tay nàng đi.” Mộ Hoan chỉ vào móng tay của Thục Mai đang quỳ rạp trên sàn: “Sơn màu.”
Theo hướng tay chỉ của chủ mẫu, quả nhiên là nữ nô này sơn màu trên móng tay, loại nữ nhân này khẳng định sẽ không chịu an phận. Ngay lập tức liền bị mời ra ngoài, để nữ nô khác tiến vào.
Người tiếp theo là một nữ nô dáng người khỏe khoắn, bước chân nhanh nhẹn linh hoạt. Hai cánh tay có điểm thô do nhiều năm bưng vác nặng, bất quá lại cao gầy cân xứng, nhìn trước sau đều thấy không có gì đáng chê trách.
“Nô tỳ khấu kiến chủ mẫu.”
Mộ Hoan đánh giá nàng một lượt, chậm rãi nhấc than lô trong tay xoa xoa hai cái: “Ngươi là alpha?”
“Nô tỳ là delta.”
Nghe xong câu trả lời, Mộ Hoan có điểm kinh ngạc. Dáng vóc này đúng là của một delta không sai biệt, thậm chí có vài nét tương đồng với Hỉ Tâm nhưng khí tức lại bất đồng.
“Ngươi thiên về?”
“Nô tỳ không có khả năng sinh oa oa.”
Mộ Hoan đặt than lô trên tay xuống bàn, nghiêm chỉnh ngồi thẳng dậy quan sát. Có bên người một cô nương có khả năng sinh hạ oa oa là một mối nguy hại, nhưng nếu là delta thì khác biệt. Nữ nô này có thể gánh vác các công việc nặng nhọc như alpha, nhưng không phải là alpha, thậm chí còn không sinh sản được như omega.
Đây là người thích hợp nhất để giữ lại bên cạnh hầu hạ.
“Ngươi tên gọi là gì?”
“Nô tỳ không có họ, mọi người đều gọi nô tỳ là A Đô.”
“Nữ nhân sao tên lại thô lỗ như vậy?” Mộ Hoan nghĩ ngợi một chút, nói: “Gọi ngươi Đồ Ngân, từ nay theo hầu hạ ta.”
“Nô tỳ đa tạ chủ mẫu ban tên.”
“Ngươi theo Hỉ Tâm học hỏi, sau đó chuẩn bị thiện cho bản phi.”
“Tuân mệnh.”
Hỉ Tâm bước lên trước dẫn đường, Đồ Ngân cũng nhanh chóng bước theo sau, rất nhanh liền mất dạng sau cánh cửa An Hoan Các.
Mộ Hoan đưa tay cho nữ nô dìu nằm xuống trường kỷ, mắt vẫn dán chặt vào Đồ Ngân nghĩ ngợi. Có thể Đồ Ngân đối với nàng không có nửa điểm nguy hại, nhưng với nữ nhân này lại là một thiệt thòi lớn. Sinh ra đã không thể sinh oa oa cũng không thể giúp omega thụ thai, nhiều người còn cho rằng delta là thứ đáng bị vứt bỏ.
Nhưng Mộ Hoan không cho như thế, chỉ cần hầu hạ tận tâm không có nửa điểm tâm tư khác thì nàng nhất định sẽ hảo hảo đối đãi.
Còn đương miên man suy nghĩ đột nhiên cả người bị nhấc lên khỏi trường kỷ, hoảng hoảng trương trương tìm một chỗ đến bám víu. Đến khi nhận rõ là ai liền phồng to hai má bất mãn, vung tay phát một cái như phủi bụi lên vai đối phương.
“Điện hạ lại khi dễ thần thiếp!”
“Hắc, vương phi làm sao lại thất thần đây? Không phải nói đích thân kiểm tra nữ nô à?”
“Ngài mau thả thần thiếp xuống, cao như vậy thật đáng sợ.”
Thấy mặt mũi kiều hương đều tái xanh, A Ba Đáp Thấu Á Viên mới vội vã ôm nàng ngồi xuống trường kỷ. Kiều hương nhà nàng sợ độ cao, ôm cao một chút liền khóc la không biết mệt, cho nên mỗi lần muốn bồng lên đều phải tập kích mới thành công.
“Nàng chọn được người rồi?”
“Chọn được.” Mộ Hoan ôm ngực thở ra mấy hơi, tiện tay tiếp nhận chén trà từ nữ nô mà dâng lên cho chó nhỏ: “Là một delta có thể lực tốt, đã để Hỉ Tâm dạy dỗ nàng.”
“Delta? Loại người này dùng được sao?”
“Điện hạ sao có thể phân biệt đối xử như vậy? Delta vẫn là người, đã sống thì phải cần có cơm bỏ bụng, nàng làm việc cũng chỉ vì muốn duy trì cuộc sống thôi mà.”
“Hảo, nói không lại nàng.”
Mộ Hoan cong mắt cười, nhẹ nhàng kéo chỉnh vạt áo cho chó nhỏ: “Nàng gọi A Đô, nhưng thần thiếp thấy tên này không hay, nên đổi thành Đồ Ngân.”
“Bên cạnh nàng chỉ có nha đầu này làm thân tín?”
“Ân, có vấn đề sao?”
“Không ổn, vẫn là đưa người bên cạnh bản vương đến.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Hỉ Tâm thường xuyên bận rộn công vụ không thể chiếu cố nàng như trước, bên cạnh nàng nên cần một nữ nô thân thủ mau lẹ biết chút võ công.”
“Lẽ nào lại gọi alpha trong cung đến?”
“Bản vương thời điểm xuất chinh có biết một nha đầu, nàng xuất thân là nữ nô nhưng lại có chí cầu tiến. Thường xuyên thức đêm trau dồi võ nghệ, mong có thể vào cấm vệ quân làm việc mang về vinh quang cho tông tộc.”
“Nếu mang đến chỗ thiếp có quá đáng không?” Mộ Hoan khó xử mở miệng: “Người ta là muốn trở thành đại tướng quân, đưa đến đây làm một nữ nô thì thật không thích hợp.”
“Nha đầu này tuy rằng chăm chỉ nhưng công phu chỉ như mèo cào, muốn tiến thân cũng phải năm mười năm. Chi bằng đưa đến chỗ nàng, để Hỉ Tâm có thời gian dạy bảo như vậy coi như một công đôi việc.”
“Điện hạ tính toán thế nào cũng được, thần thiếp nguyện ý.”
“Thế thì ngày mai gọi người đến ra mắt nàng.”
“Hảo.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play