Vân tẩu phong phi sương mãn thiên,

Quang âm tòng thử nhập tân niên.

Nguyễn Khuyến

Dịch nghĩa

Mây chạy gió bay sương tỏa đầy trời

Quang cảnh từ đấy bước sang năm mới

Nhân cảnh Quy Nhân hoàn toàn trái ngược với phong cảnh gió hú mưa ngâu, cây lá thu mình trốn khỏi màn sương nặng trĩu. Người người nhà nhà lần lượt chuẩn bị quần là áo lượt, trang hoàng nhà cửa để đón vị tân Tông Chủ mới. Cầu đăng dập dìu bay trước làn gió man mác đu đưa theo những dải lụa phản ánh ra sắc hồng ngọc đỏ thẫm. Người người nhà nhà được thưởng tiền để may y phục mới dự đại lễ, tuy nhiên Hải Lâm Phủ truyền lệnh xuống nhắc mọi người chỉ được mặc màu đỏ hoặc đen. Hải Lâm phủ cũng thay da đổi thịt khi người ta gỡ từng tấm ngói lục bảo xuống và thay đó là những tấm gạch ngói âm dược bọc ngọc hồng lựu ánh tím. Thực tâm mà nói khi nhìn thấy Hải Lâm Phủ trút từng ánh xanh ngọc xuống để thay bằng màu đỏ nhức mắt kia, người ta có phần không quen. Có những người từ thuở mới lọt lòng điều đầu tiên mà họ nhớ được chính là màu xanh lục bảo đã che chở thành mạc này, sông núi này cả cuộc đời họ.

Ấy vậy mà, sông dời núi đổi lại diễn ra êm thấm, chẳng có đổ máu, chẳng có tai ương, chẳng cuộc hỗn chiến nào xảy ra, họ cứ đành ngậm ngùi chấp nhận như vậy mà thôi. Chẳng ai lại đi lời ra tiếng vào dị nghị ân nhân đã cứu giúp họ cả. Đây cũng là lần đầu tiên mà lễ sắc phong tân Tông Chủ sẽ cho cả thường dân tham dự, chuyện mà xưa nay không ai nghĩ sẽ xảy ra. Vì đối với họ đây là cơ hội để được chiêm ngưỡng những báu vật, sơn hào hải vị, kỳ nhân tu tiên mà trước nay họ chỉ mắt thấy tai nghe.

-------------------

Cường Bích bị đánh thức bởi tiếng đồ rơi loảng xoảng ở bên ngoài. Nếu là thường lệ có lẽ hắn sẽ xách cổ kẻ gây ra chuyện này, vặn cổ một cái cho đỡ ngứa mắt, hoặc quẳng cho A Tinh muốn chơi đùa thế nào thì chơi đùa. Nhưng hôm nay hắn đặc biệt thấy bản thân rất rộng lượng, hắn sẽ chẳng để mấy thứ tầm thường làm vướng bận "tâm sáng như ngọc" của hắn đâu.

Toàn bộ tộc nhân Lê Lý đã bị thay thế bởi người của Đề Ngạn phủ, thềm ngọc hôm nay sáng như lau như ly, chẳng còn chút máu tanh vấn vương, cũng như chẳng còn ai biết đến một dòng sông đỏ cuồn cuộn chảy từ ngọn núi cao nhất của Hải Lâm dền giã bi ai. Ánh đỏ diễm lệ của những tấm ngói ngọc rực hồng như một nét bút phong thủy chèn lên dòng chảy thống hận ấy, trả lại nét thanh diễm vốn có của Hải Lâm Phủ. Người ta chỉ đơn thuần nghĩ rằng đống nước màu đỏ rỉ xuống chân núi là một chút sơn hỷ chảy xuống trong quá trình trùng tu lại đại phủ nhân dịp lễ mừng. Cũng vừa hay đêm qua cớ sao trời lại trút xuống một trận mưa rền, tẩy trôi hết những khổ hận ấy đi, nhưng màn mưa để lại hậu vị, cứ mãi dai dẳng, những nét bụi mưa lẩn khuất vào thành mạc mãi chẳng dứt.

Điều này có làm Cường Bích hơi phật lòng. Nhưng chỉ một chút mà thôi.

Hắn bỏ lại thi thể nữ nhân khuê tú lõα ɭồ trong phòng nay đã lạnh ngắt như tờ, đi tới trước tấm gương đồng cao cả thước phản chiếu hết được cả thân hình to lớn của hắn. Hắn nhìn mình trong gương từ đầu đến chân rồi cười phá lên một cách mất kiểm soát, cười đến nước mắt đã chảy dài thành hai hàng, khóe miệng hắn như bị kéo căng hết mức đến tận mang tai, hắn cười lâu đến mức tưởng chừng như cơ miệng hắn sẽ chẳng thể kéo về vị trí ban đầu nữa. Hắn nhìn bản thân trong khoái lạc vì vị trí thiên hạ vô song sắp nằm trong tay hắn, hô mưa gọi gió không gì sánh bằng. Nhưng hắn chẳng nhìn ra những mạch máu đang tím tái bởi âm dương lẫn lộn, những mảng thịt xám ngoét mục rữa chóc thành từng mảng ở phía sau lưng nữa rồi.

Bấy lâu nay dù hắn hấp thu nhiều loại tà môn dị khí vào người nhưng vẫn cố chấp tu luyện Cường Thích Vận của Gia Định Mạnh Thị. Vốn vẫn là một trong tứ đại bộ huyền pháp cổ đại ngang hàng với Lam Mộc Vận của Lê Lý, An Huyền Vận của Nguyễn Thị, Tử Vân Vận của Hoàng Thị. Tuy nhiên từ nhỏ hắn nhìn ngoài có vẻ anh dũng uy song nhưng chẳng có chút giọt tư chất nào để luyện được một nửa Cường Bích Vận, nhưng trời lại phú cho hắn thể lực vô song, bạo kích lấn át tiên lực, thành ra không ai thắc mắc nhiều lắm về sức mạnh của hắn có phải là chính chuyên huyền pháp hay không. Hoặc nếu có thì cũng không dám trưng ra ngoài mặt vì sợ rước phiền vào người.

Mạnh thị đến đời hắn lại gặp cảnh hiếm muộn, anh em biểu muội cùng lứa của hắn chẳng hiểu sao ai nấy đều đến năm 9 tuổi là bị bạo bệnh qua đời, người ta còn nói ra nói vào đồn rằng hắn là một loại hung tinh hay quỷ sứ gì đấy hút hết vận khí của gia tộc, sớm thôi Mạnh Thị sẽ tận diệt trong tay hắn.

Mạnh tông chủ vốn rất thương con nhưng nhìn hắn tu tịch mãi vẫn chẳng tiếp thu được cái móng tay nào tinh hoa gia đạo nên cũng nhiều lúc hoài nghi liệu hắn có phải thực sự là con trai ông sinh ra hay không. Vài năm đầu đời ông tươi cười còn cùng hắn văn luyện võ luyện, về sau cũng ít dần đi, rồi đến một mực cả năm hắn chỉ gặp cha có vài lần. Cho nên đối với hắn Thanh Danh chính là tia sáng duy nhất tựa một cây xanh thanh mát mọc giữa hang động đỏ rực u ám là những bức tường huyết thành dằng dặc của Mạnh Thị.

Cho tới một ngày cha hắn dẫn về một con nhóc mặt mũi nhem nhuốc chân tay lấm lem bùn đất, nụ cười quái đản. Ông dành cả ngày bên con nhóc đấy, thậm chí có lúc còn dành cả tuần dẫn con bé đấy lên Phích Lịch Sơn luyện tập gì đấy biền biệt không về, đến khi trở lại cha hắn đã trọng thương trong khi con bé kia lại bình an vô sự, chẳng hề hấn gì. Tuy nhiên hắn nhớ mãi khi ấy dù ông nửa tỉnh nửa mơ, phải để người ta bế về, khuôn mặt vẫn đặc biệt mãn nguyện nhìn con bé ấy. Giống nụ cười mà trước đây ông đã từng dành cho hắn, nụ cười dịu dàng như nguyệt quang nhưng lại ấm áp vô ngần, nụ cười mà hắn chẳng nghĩ sẽ còn được nhìn thấy trên khuôn mặt đó nữa.

Lúc ấy lần đầu tiên tiểu Cường Bích biết thế nào là căm phẫn.

Vậy là hắn tức giận bỏ nhà ra đi chạy thẳng tới Hải Lâm Thành. Hắn biết chỉ có Thanh Danh mới thực tâm quan tâm đến hắn, chẳng để ý hắn kém cỏi chẳng bằng ai, sẽ mua bánh bao ở Cổ Hoa trấn cho hắn ăn.

Nhưng kể cả khi đã nhìn thấy bóng hình Thanh Danh đội mưa chờ hắn quy phủ, hắn vẫn không thể gạt bỏ được sự căm hận với con bé bẩn thỉu kia. Mồm nhai nhồm nhoàm bánh bao mà tưởng tượng như đó là đầu con bé đáng ghét kia mà nhai lấy nhai để. Nhìn xíu mại đỏ bắn ra tung tóe từ chiếc bánh bao nóng hổi như huyết nhục hắn cũng hả dạ được phần nào.

Nào ngờ vài năm sau đó năm đó người hắn tin nhất lại cho hắn một kiếm chí mạng.

Trong một phút chốc hắn nhìn thấy ánh mắt lạnh ngắt của huynh đệ vào sinh ra tử với hắn.

Hắn ê chề nhục nhã trước mặt toàn thể Nã giới.

Hắn một lần nữa chứng minh những lời bịa đặt kia hoàn toàn có căn cứ.

Một khắc trên điểu đài, đầu óc hắn dần trở nên trắng đục và thất thểu tựa một đám mây ảm quang lững lờ trôi vào một ngày cuối đông. Thứ duy nhất kéo hắn về với thực tại là tia sáng lóe lên từ Tách Bạch khi kề sát cổ hắn, và ánh mắt lạnh lẽo cùng nụ cười hiền từ vẫn thường trực của Thanh Danh khi nhìn hắn, tựa như phảng phất hơi thở của sự khinh miệt.

---

"Phải kéo dài thời gian từ giờ đến ngày hành lễ." - Khương Diệp quả quyết nói. Thời gian từ giờ đến ngày hành lễ chỉ còn vỏn vẹn một tháng. Dù có lên kế hoạch rõ ràng, điều binh thần tốc cũng không thể kịp tổng tấn công vào ngày hôm ấy. Chưa kể hiện tại trong Nã giới còn không biết ai địch ai thù, không phân bạch rõ ràng thì làm sao có thể lên phương án chiến đấu tối ưu nhất.

Nhưng nói ra những lời này, cũng chỉ là chống chế cuối cùng cho sự bất lực hiện tại. Làm gì có cách nào để kéo dài thời gian từ giờ đến đại lễ, trong Thư Phòng của Hư Vô ai cũng phảng phất ánh nhìn lo âu sầu não. Đã ba ngày ba đêm không ai ngủ đủ giấc, dồn toàn bộ sức lực bày mưu tính kế, thời cơ thì chỉ có một mà biến số lại là vô cùng. Không ai thực sự hiểu tiềm lực của Mạnh Thị là đến đâu, đặc biệt "thần thú" mà hắn có trong tay cũng không ai rõ có sức công phá đến như thế nào.

"Cường Bích rất thích được...tán dương." - Hư Vô đột nhiên bình luận. Khương Diệp, Phát Nghệ nhìn Hư Vô với ánh mắt nghi hoặc, không hiểu tiểu thư đang có dụ ý gì. Nhưng Thanh Danh lập tức thay đổi sắc mặt, tựa như có một tiếng chuông từ sâu trong tâm thức y lóe lên.

"Đây chính là điểm mấu chốt để đánh lạc hướng hắn." - Hư Vô giải thích - "Bây giờ chỉ cần vẽ ra sự kiện cho hắn được làm một con công xòe lông để gián tiếp đánh lạc hướng hắn.

"Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Nhưng làm gì có cớ gì cho hắn đi khắp nơi làm trò cho thiên hạ ngắm nghía đâu."

"Bắt hắn thực hiện đại lễ theo Đại Điển Thần Lễ." - Thanh Danh nói, tuy nhiên mọi người, trừ Hư Vô ra thì vẫn đang chẳng hiểu gì. Thanh Danh chậm rãi nói tiếp - "Thật ra những lễ đại điển nhậm chức từ ba hai đời trước đến nay đều là giản lược của Thần Lễ trước đây để tiết kiệm thời gian cho các gia tộc tổ chức.

"Cái gì? Không phải đại lễ bây giờ đã là cực kỳ rối rắm phiền toái rồi hay sao? Thanh Danh, lần trước người tổ chức cả lớn cả nhỏ cũng mất đến năm ngày năm đêm rồi. Sao các thế gia mấy người luôn rườm rà mệt mỏi vậy."

"Khương Diệp, nếu ta nhớ không lầm sinh nhật tròn 18 tuổi của An Thịnh cũng tổ chức một tuần lễ mà." - Phát Nghệ lên tiếng, y nhớ có một lần khoảng vài năm trước Khương Diệp vẫn nhận được một số thiệp mời từ gia tộc của nàng ta, thấy các sự kiện lớn nhỏ cũng phải một tuần giời trở lên.

Khương Diệp liếc xéo phát nghệ một cái như muốn hỏa thiêu y ngay tức khắc. Rồi hắng giọng một vài cái nói nhẹ: "Hừ. Nơi đấy đâu còn can hệ gì với ta nữa. Ta chỉ vô tình cũng mang họ Khương thôi." - Nàng ta khịt khịt mũi một cái.

"Nhưng mà chẳng lẽ hắn chỉ đơn giản chấp nhận vài lời nói vô thưởng vô phạt của chúng ta như vậy thôi ư? Cường Bích chắc gì đã biết về dăm ba cái Thần Lễ này. Nhìn bộ dạng hắn có vẻ không phải loại thông tuệ văn sử gì cho cam." - Khương Diệp ngoa ngoắt bình phẩm.

Hư Vô đi tới giá sách, lấy xuống một tấm lụa trong suốt, đặt xuống bàn thì kết tinh lại thành một tấm pha lê mỏng viền ngọc phỉ thúy ánh lam. Hư Vô đặt song song hai cây đàn lớn xuống, hoàn toàn trái ngược, Mộc Lục Cầm ấm áp mềm mại, Hắc Lục Cầm cô lạnh gai góc. Nàng vươn bàn tay tới đặt ở hai vị trí tương đương trên hai cây đàn. Những ngón tay thon dài nhợt nhạt vươn dài lướt nhẹ trên dây đàn sắt phảng phất hơi lạnh, thế bấm thanh tao không nặng không nhẹ, hai cây đàn bắt đầu tạo ra những âm thanh nhẹ như tiếng chuông sớm ban mai. Thoáng chốc khung cảnh xung quanh mờ vào một màn sương mỏng trắng xóa, những tán cây xanh rì lấp ló đâm qua bầu không trắng xóa, cảnh vật tái định hình từ phòng gỗ mộc mạc đến thành một rừng cây xanh rì, những ngọn cỏ nhỏ nhắn mảnh mai vươn lên từ nền đá lạnh toát, thoáng chốc đã um tùm cao đến cả tấc. Tiếng chim hót văng vẳng từ xa đến gần, lảnh lót trong trẻo. Một bầu không khí thanh mát thổi qua từng giác quan, lấp đầy từng khoảng trống trong từng lá phổi mới khi nãy còn nặng hơi ẩm của màn mưa ngâu dai dẳng uể oải. Thoáng chốc chỉ còn lại chiếc bàn nơi Hư Vô ngồi gảy đàn giữa một rừng xanh tỏa nắng mai giữa làn sương sớm.

Tiếng đàn cuối cùng vừa kết thúc, hai cây đàn hóa thành hai tảng băng trong suốt, tan chảy thành một dòng nước rồi quấn quýt hòa quyện vào nhau thành một khối đá chuyển sắc trong suốt phía ngoài và xanh lam đậm dần vào phía lõi.

Khương Diệp và Phát Nghệ vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, có phần hơi ngơ ngác không biết có phải vừa bị đánh ngất đi rồi bước vào tiên cảnh trần gian nào đó rồi không.

"Giáng Sương Dịch?" - Thanh Danh mơ hồ phỏng đoán.

"Một trong ngũ đại dịch pháp? - Khương Diệp ngạc nhiên hỏi.

Trong quá trình lang thang tầm sư học đạo, Khương Diệp đã vô tình được nghe kể về năm loại cổ pháp dịch thời dịch không mạnh nhất trong lịch sử Nã Giới.

Phong trong Tích Phong Thời - Kiến tạo nên một bờ biển dài đằng đẵng

Hà trong Hữu Hà Lưu - Tạo đổi không gian sông thành núi, núi thành sông

Sương trong Giáng Sương Dịch - Tạo ra một rừng không gian kép

Vũ trong Ngưng Phi Vũ - Ngưng đọng thời gian trong một khoảng nhất định

Tích trong Ảnh Tích - Dịch thời gian phụ thuộc vào pháp lực của người sử dụng

Từ pháp Phong đến pháp Sương đều là phép dịch không gian, còn Vũ và Tích dịch thời gian. Vũ có thể đóng băng giời gian còn Tích có thể dịch chuyển thời gian trong một khoảng nhất định tùy vào khả năng của người sử dụng. Những phép thuật này đã được truyền miệng từ thời Lê Dực tiên đốc đến tận ngày nay. Tuy nhiên những loại thuật chú hùng mạnh như vậy tưởng chừng chỉ có trong lời truyền miệng hư ảo của dân gian mà thôi.

Hư Vô dùng tấm khăn trong suốt bọc lại cây đàn rồi đeo sau lưng. Nhìn về phía những người dặn dò:

"Mọi người theo ta. Nơi này rất nguy hiểm, đừng tự ý đi đâu."

Nơi tiên cảnh này thì có gì mà nguy hiểm? - Mọi người thầm nghĩ nhưng cũng chỉ gật đầu đồng ý. Trong một khoảnh khắc, Phát Nghệ cảm nhận được ánh mắt cảnh giác của Hư Vô gửi về phía mình, nhưng không chắc điều đó có ý nghĩa gì.

Ba người còn lại đi theo Hư Vô, vô định chẳng biết phương hướng, cũng không chắc nơi đây là thực hay ảo. Cánh rừng có phảng phất những rặng cây tán lá của Kim Tàng Lâm nhưng lại không hẳn. Nghĩ về Kim Tàng Lâm, Thanh Danh lại cảm nhận một thoáng ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Họ cứ đi xuyên qua cánh rừng cho đến khi thấy một con đường mòn nhỏ dẫn đến một triền đồi thoai thoải, đỉnh đồi lấp ló một ngôi nhà gỗ mái ngói cong cong nhỏ nhắn.

Khương Diệp nhìn thấy địa hình trước mắt có hơi dốc một chút liền khẽ cau mày. Dù bao năm qua ngược thủy hành châu, cũng đi những đoạn đường còn gian truân hơn gấp vạn lần nhưng nàng ta vẫn thấy khó chịu mỗi khi phải leo dốc. Tuy nhiên có điều kì lạ là khi leo trên ngọn đồi này nàng ta hoàn toàn không thấy mệt mỏi, cũng không thấy cơn tiền đình âm ỉ đòi lấn át, tựa như một cuộc dạo chơi đơn thuần nhẹ tênh vậy, có lẽ bởi trọng lực ở đây có phần khác biệt so với bên ngoài không gian thực.

Hư Vô vừa bước tới, cánh cửa gỗ đỏ thắm mở ra, để lộ phía trong là một tàng thư các rộng lớn bao la, trái ngược với vẻ ngoài đơn sơ nhỏ nhắn của ngôi nhà. Hư Vô niệm chú, đôi mắt nàng ta sáng lên chuyển thành màu đỏ hổ phách, những tảng đuốc thạch anh phát sáng. Những giá sách cao vun vút dài ngoằng trải dài bất tận hiện ra giống như mê cung. Thật khó ước lượng được ở đây có bao nhiêu quyển sách. Khương Diệp liếc mắt qua thấy có cả những quyển cổ ngữ có niên đại khoảng vài trăm năm đã thất truyền từ lâu. Họ đi mãi cuối cùng cũng đến cuối thư các. Ở đây chỉ có một trụ đá, bên trên để một quyển sách sờn cũ, bục chỉ, loang lổ vết ố nhưng rất dày, phải cao đến nửa tấc*. Tựa trên sách vẽ tay hơi loằng ngoằng, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể đọc ra chữ Sử Tịch Thư. Thanh Danh nhìn nét chữ này có đôi chút ngờ ngợ.

*1 tấc = 10 cm

"Thanh Danh, đây là Sử Tịch Thư do cố Tiên Đốc để lại. Đây đều là những ghi chép của người về sử tích của Nã Giới trong đó có cả Đại Điển Thần Lễ." - Hư Vô bê quyển sách lên đưa cho Thanh Danh.

"Nhưng đâu có nghĩa là Cường Bích sẽ tin đây là đồ thật chứ? Nhìn cũng chỉ như một quyển sách cũ mèm bình thường thôi mà. Tùy tiện viết chữ Sử Tịch Thư lên cũng được." - Khương Diệp nói.

Thanh Danh mở mở đôi quyển sách ra, bên trong trống trơn, lật qua lật lại các trang khác cũng như vậy. Khương Diệp càng cau mày, không hiểu Hư Vô có phải đang nhầm lẫn gì không nhưng vẫn chưa nói gì thêm. Biết Khương Diệp đã mất hết kiên nhẫn, Thanh Danh liền mỉm cười dịu dàng trấn an nàng ta:

"Khương Diệp, đừng sốt ruột quá."

Thanh Danh cắn ngón trỏ, giọt máu đỏ tươi chảy ra, rồi dùng chính giọt máu đó viết hai chữ Đường Khởi lên trang giấy ngả vàng rồi biến mất trong phút chốc. Hai chữ đỏ biến mất, từng dòng chữ mực đen hiện ra thay thế dòng chữ máu đỏ tươi kia. Chữ bên trong quả thực có phần hơi...xấu, cũng không quá ngạc nhiên nếu người viết tựa và người viết nội dung là cùng một người.

"Tịch Thư Tiên Đốc, tông chủ đời thứ hai để lại cho con cháu thế gia ai cũng có thể sử dụng, chỉ cần mang dòng máu thế gia và viết dòng chữ này lên là được. Nhưng mà sách đã bị thất lạc từ lâu không rõ vì sao. Vậy mà lại trong tay Nguyễn Thị, thật không ngờ." - Thanh Danh có vài lời nói đã ra tới đầu lưỡi nhưng bất giác cuộn lại vào trong. Có gì đấy sâu thẳm trong y mơ hồ lung lay, nhưng lại được bản ngã của y bình định lại. Trong một thoáng, y thấy hoài nghi về cục diện mà vài trăm năm nay người ta đã tin vào, hay nói đúng hơn là chính bản thân y đã tin vào. Tin vào một Lê Lý vững mạnh, chúng vọng sở quy, hoán mưa gọi bão...nhưng có thực là như vậy không.

"Cũng khó để giải thích vì sao chúng ta lại có quyển sách này. Nhưng đây là cho cố Tiên Đốc gửi gắm cho Nguyễn Thị. Mong tông chủ không có điều hiểu nhầm gì ở đây. Khi nào có thời gian ta sẽ giải thích kĩ cho ngài." - Hư Vô hiểu được nét mặt lo lắng sa sầm của Thanh Danh, bèn đưa một lời giải thích để cắt ngang dòng suy nghĩ ấy. Dù không biến là có thể loại bỏ hoàn toàn hoài nghi mà y đang chất chứa hay không.

Trên đường trở lại nơi chiếc bàn gỗ nơi bọn họ đi vào không gian này, Phát Nghệ tựa hồ nghe thấy tiếng suối chảy róc rách thân quen. Rõ ràng lúc mới đi vào đây đâu hề có âm thanh này, bước chân của hắn vô thức chuyển hướng, đi về phía thanh âm dóc dách ấy. Rồi đi tới một dòng suối trong lành, nơi gần xa là tiếng thiếu nữ trong trẻo, vừa lạ vừa quen.

Một cô nương thùy mị vẽ tranh bên dòng suối, mái tóc dài đen láy bay phất phơ tựa dòng suối mơ, dáng vẻ mảnh dẻ liễu yếu đào tơ thanh tú tựa một nhành thanh anh tinh khôi đầu hạ. Nàng chậm rãi quay đầu lại nhìn hắn. Tim hắn như "lại" dừng một nhịp.

"Cô nương...xin hỏi quý danh? Sao lại đi lạc vào tiên cốc này?" - Hắn mở lời, không dám chắc người kia có chút mảy may nào sẽ hồi đáp hắn hay không.

"Tiểu nữ tên Hạ Uyển, người của Nguyễn Thị, Hư Vô tiểu thư là biểu tỷ của ta."

---

Khương Diệp bỗng cảm thấy gai gai sống lưng, định quay ra bảo Phát Nghệ gì đó, nhưng chỉ còn thấy một bãi cỏ xanh rì.

"Phát Nghệ, ngươi đâu rồi?"

"Không hay rồi." - Hư Vô lập tức tung tấm lụa thủy tinh lên, tấm lụa giãn ra, uốn lượn rồi tạo ra một vòng tròn bảo bao quanh Thanh Danh và Khương Diệp - "Hai người ở yên trong Tinh Bảo Lụa này đừng đi đâu. Phong ấn này chỉ có thể bảo vệ hai người trong vòng hai nén nhang. Thanh Danh, nếu huynh không thấy ta quay lại đọc cổ chú này thu lại tấm băng lụa, nó sẽ tìm người cứu hai người ra." Hư Vô ngập ngừng một chút rồi tạm biệt hai người họ bằng một câu: "Bảo vệ Khương Diệp. Đừng chờ ta."

"Ở nơi tiên cảnh như thế này thì có gì xảy ra được mà tiểu thư nhìn sốt sắng quá vậy? Mà tên Phát Nghệ này lại mải vờn hoa bắt bướm chạy đi đâu khiến Hư Vô sốt hết cả ruột lên thế." - Khương Diệp quở mắng.

"Có những thứ không như vẻ bề ngoài. Nơi này dù rất đẹp nhưng có một luồng ám khí bị đè nén xuống rất u uất."

"Vậy mà ta không cảm thấy gì." - Đối với Khương Diệp mà nói, những thứ như vậy nàng ta sẽ nhạy cảm hơn Thanh Danh nhiều mới đúng.

"Là cây cỏ nói với ta như vậy..." - Thanh Danh thở hắt.

Hư Vô lao đi như một cơn gió vô hình vô ảnh, nét mặt ánh lên sự lo âu cực độ. Nàng ta tự trách bản thân bởi quá bất cẩn khi để Phát Nghệ đi vào không gian kép này.

Rừng cây chợt như trầm xuống một sắc, những ngọn cỏ xanh rì cũng thì thầm bảo nhau nép mình lại mà trốn đi. Hư Vô nhắm nghiền đôi mắt, tắt đi khung cảnh sáng lòa hư ảo trước mặt, lặng nghe âm thanh của hư ảnh, âm thanh của màn sương kết tụ lại thành những sợi nước kéo căng như dây đàn, rung lên những âm thanh cộng hưởng với cây đàn sau lưng nàng.

Nàng cứ đi, cho đến khi chẳng còn tán cây xanh rì đã mờ lại, chỉ còn một màn sương dày đặc trắng khói ôm lấy không gian, ý nhị che đi một quan môn bằng cẩm thạch, đề ba chữ "Bách Kim Liên". Không gian chỉ còn đọng lại tiếng hít sâu căng thẳng trĩu nặng của Hư Vô.

Nàng ta nắm chặt bội kiếm Vô Ngã bên hông, chặt tới mức cánh tay đã run lên bần bật. Bấy lâu nay ít ai thấy Hư Vô sử dụng kiếm, mặc dù ai cũng biết kiếm là chính tông đạo thuật của Nguyễn Thị. Vậy điều gì khiến Hư Vô phải cho Vô Ngã xuất ngoại?

---------------

"A Khánh. Sao tới đến đây mà còn chưa chịu gặp ta hành lễ? Mẹ con đúng là không biết dạy dỗ dòng máu Nguyễn thị có phải không?" - Giọng nói nữ nhân lãnh khốc như kim pha chút bông đùa, và một chút u uất của cái chết.

"Bà nội. Con không có ý vô lễ, nhưng người cũng không nhất thiết phải làm hại đến người vô tội, mong người thả người của con ra." - Hư Vô gằn giọng không một chút khách khí.

"Gì mà phải vội vậy? Lâu lắm nơi đây mới có chút

dương khí vui vẻ như vậy. Để thứ rác rưởi này ở đây cho ta tiêu khiển một chút cũng có mất gì đâu? Hay con ở lại chơi với ta nhé?"

"Con không có nhiều thời gian. Mong người từ bi hỷ xả bỏ qua cho kẻ kia trẻ người non dạ."

"Hắn động vào con cháu của Nguyễn Thị, khiến A Uyển siêu sinh trong khổ cực mà bảo ta thả người. Hư Vô, có phải đầu con cũng rỗng như cái tên của con rồi không?" - Giọng nói chua chát nạt nộ

Hư Vô biết rằng có nói bao nhiêu lời nữa cũng chỉ tốn công vô ích. Nàng ta rút bảo kiếm sắc lẹm của mình ra, ánh sáng từ phần mạ vàng trên lưỡi kiếm lóe lên, xua đi màn sương hư ảo, để lộ ra hàng vạn đóa sen vàng sắc nhọn đầy sát khí đang hướng về phía Hư Vô.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play