Hai thiếu niên cùng nhau hành tẩu trên đoạn đường mòn nhỏ ngoằn ngoèo, dẫn sâu vào trong một ngọn núi.

"Giang huynh, hôm nay ta đưa huynh về thăm quê ta. Đường hơi xa, mong huynh thông cảm."

"Phan đệ đừng khách sáo. Một người từ Bắc xứ như ta khó có cơ hội được khám phá Thất Sơn địa giới, cơ hội ngàn năm có một như thế này. Ta phải cảm ơn đệ mới đúng."

Người họ Giang là một thiếu niên khôi ngô tuấn tú, toát ra khí chất của một đấng nam nhi nam tử hán đại trượng phu, rắn rỏi hào kiện. Người này mặc một bộ áo đoạn* hoa văn sông nước cách điệu, bên ngoài choàng áo gấm xanh dương nổi bật. Nhìn thoạt qua cũng đoán được xuất thân không hề tầm thường.

*loại vải giống gấm nhưng sợi dệt thưa hơn

Trời nhá nhem tối, đường mòn ngoằn ngoèo giờ hóa mờ ảo tựa một sợi chỉ thoắt ẩn thoắt hiện trong màu đen tịch mịch. Thiêu niêm họ Phan quay sang bạn đường tỏ ý muốn dừng chân:

"Trời cũng đã tối mà đường hẵng còn xa, chi bằng chúng ta cứ dựng trại nghỉ tạm ở đây, mai lên đường tiếp."

"Được"

Vị họ Phan tên Đằng Tử, quay về sau lưng, lấy trong tay nải một tượng hai con mãng xà quấn đôi bằng đồng, đặt xuống dưới đất, vái bốn vái khiến người còn lại gợi lên chút lòng hiếu kì:

"Đệ thờ hai con rắn? Chẳng phải đó là một loại ác thú hay sao?"

"Đó chỉ là quan niệm của ngoại nhân Thất Sơn như huynh thôi. Đối với với bọn ta, đây là hai vị thần bảo hộ trấn giữ Thất Sơn. Mà đây là trăn. Thật ra có một truyền thuyết như thế này, huynh có muốn nghe không?"

"Mời đệ."

"Trương truyền rằng khi Nã giới mới khai thiên lập địa, Thất Sơn được xem là ác giới, một phần "ruột thừa" từ Cảnh Phương Châu. Tiên đế khi tạo ra Nã Giới và Cảnh Phương Châu đã tạo ra hai địa thế đối nghịch, nơi này thịnh thì nơi kia suy và ngược lại, chắc hẳn huynh cũng biết. Cảnh Phương Châu cuối cùng không đấu chọi được với sự phồn thịnh của Nã giới, cả đất cả người đem lòng đố kỵ, ấy cũng là sự tự hủy hoại từ bên trong. Theo năm tháng, nhân gian tiêu tán, thiên địa đổ sập, cuối cùng chỉ sót lại một phần là Thất Sơn, được nhập vào Nã Giới. Nơi đây có hai con trăn thành tinh, một đực một cái, là một cặp vợ chồng vốn trước đây là đại thánh của Cảnh Phương Châu, tuy vậy không hiểu lý do gì mà hóa thành hai con yêu tinh, nhưng lại không hại người. Một nhóm người tha phương cầu thực, đồng thời là thủy tổ của ta thấy Thất Sơn là vùng đất trống, cây cối tươi tốt. Người phàm thì nào biết đâu là ác tính, ác linh là ngữ gì, chỉ nghĩ cây cỏ mọc được thì người cũng sống được. Nhưng cây cối thì vô tri vô giác đâu biểu lộ ra bên ngoài, người ở mảnh đất như vậy ắt bệnh hoạn lầm than, khổ đau cực nhọc. Tuy vậy hai trăn tinh ấy lại dùng hết pháp lực hút vào mình ác khí, tạo ra một kết giới bảo vệ những người dân thường như chúng ta. Nhưng điều gì rồi cũng có giới hạn, Nã giới càng vương thịnh, Thất Sơn càng trắc trở, hai trăn tinh trước sau cũng bị phản phệ, kết cục không tốt đẹp, cuối cùng chỉ có thể trở về với cát bụi. Khi cảm nhận được thời khắc đã tận, cả hai hiện nguyên hình quấn lấy nhau, nhắm mắt mãn nguyện và khóc. Nước mắt cả hai chảy ra quyện thành một hồ nước lớn giữa Thất Sơn, xương cốt da thịt trở thành một phần núi đồi Thất Sơn. Kết giới tan biến, người dân không hiểu vì sao lại mắc phải một căn bệnh quái ác, mục rữa từ trong nội tạng, chết dần chết mòn. Địa hình biến đổi kinh động đến một vị tiên nhân tên Thư Vân."

"Thư Vân? Cái tên này có phần quen thuộc. Hình như ta đã từng nghe ở đâu đó. Nhưng không nhớ ra được. Đệ tiếp tục đi."

"Ừm. Vị ấy có pháp lực cực kì cao cường, có lẽ là thần tiên do thiên đế cử xuống để giúp đỡ những kẻ phàm đáng thương. Nhân gian kể lại, chỉ một cái hất tay của Thư Vân đại tiên, cả vùng đất trở thành Tiên Phủ của Nã Giới, diêu diêu tiên khí. Người phục hồi lại nguyên thần của hai trăn tinh, biến thành kết giới bảo vệ Thất Sơn, theo quan niệm của người như huynh thì có thể coi như một dạng thần thổ địa đấy. Ngoài ra, người còn tận tay lấy những bộ phận bị thối rữa của dân chúng ra, sử dụng tiên phép chữa lành rồi "lắp trả". Thư Vân đặc biệt cảm động trước tấm lòng của hai trăn tinh, nói ai thờ cúng cho hai con trăn này sẽ nhận được sự phù độ của người. Nên là người Thất Sơn, ai ai cũng có một tín vật hình thù như bức tượng này của ta."

"Thì ra là vậy. Đúng là thiện ác một cái nhìn khó có thể nói hết." - Giang công tử thán phục nhận xét.

"Giang huynh, ta để ý nãy giờ huynh mân mê một chiếc vòng ngọc trong tay. Nhìn kiểu cách, chắc hẳn cho cô nương nào hả?" - Đằng Tử châm chọc.

Giang công tử chỉ cười hiền không đáp, ánh mắt nhìn chiếc vòng xanh lam khắc rồng Nguyễn Thị ánh lên tia hạnh phúc.

---

Gần đây Nguyễn Thị triển khai một kế hoạch thành lập một nhóm cao thủ đặt  tên là Sương Phi, bề ngoài chỉ là một bảo tiêu* hội bình thường, che giấu cho các hoạt động thu thập, trao đổi tin tức cấp mật khắp cả Nã giới, xem như tai vách mạch rừng của Nguyễn Thị.

*dịch vụ áp tải hàng hóa ngày xưa

Sau một năm làm việc ở Bắc Hà Thành, Ôn Quýnh thể hiện rất tốt, những việc trong thành và khu vực lân cận đều hoàn thành xuất sắc, Nguyễn Võ xin Hư Vô cho Ôn Quýnh được mở rộng địa bàn hoạt động và làm ứng cứ viên sáng giá để quản lý Sương Phi khu vực trung giới. Chuyện này đương nhiên Hư Vô đồng ý. Tuy nhiên để nhận được vị trí ấy, Ôn Quýnh phải hoàn thành một nhiệm vụ quốc cùng giao hàng và đưa tin lên phía tây bắc Nã Giới, một cổ thành tên Đăng Bình. Vùng núi tây bắc là vùng núi cao nhất cả Nã Giới, chốn rừng thiêng nước độc, địa thế vô cùng hiểm trở, Thư Điểu bay lên vùng này không hiểu vì sao đều chết giữa đường. Vậy nên phải đích thân người làm của Nguyễn thị đảm nhiệm việc vận chuyển thông tin và hàng hóa lên đây bằng đường bộ.

Một cô nương áo đỏ tựa cánh hoa mẫu đơn, nhí nhảnh vui tươi trèo đèo lội suối. Tưởng rằng đường lên Đăng Bình khó khăn thế nào, hóa ra chỉ có mấy con dốc nhỏ, mấy con thác thoải, hoàn toàn không làm khó được bổn cô nương này một chút nào.

Ngoại trừ một việc, rõ ràng các chủ nói chỉ tốn khoảng 4-5 ngày bộ hành, ngự kiếm sẽ thấy cổng vào Sương Phi. Nhưng tính ra đã hai tuần trăng trôi qua, chỉ toàn cây trồng lên cây, đá lấn lên đá, đến một bóng người cũng không nhìn thấy. Đi mãi, đi mãi thấy một gia trang nho nhỏ ẩn hiện trong rừng sâu, ngoài cổng đề ba chữ "Bất Ảnh Lán*"??? Thật ra nói là lán cũng không hẳn, nơi đây là một gia trang xinh xắn gồm bốn năm gian nhà gỗ rộng rãi, các góc nhà đều treo đèn lồng bảy sắc cầu vồng rất bắt mắt, có điều trước cửa nhà lại dán những chiếc bùa họa tiết rất kì quái.

*lán: 栏

Ôn Quýnh quyết định có lẽ nên dừng lại và vào đây hỏi đường thì hơn, tuy nhiên vừa chạm tay vào chiếc cửa gỗ đã bị một lực vô hình tác động lại, văng xa cả chục mét, ngã dúi dụi. Bất ngờ bị "đánh gục", Ôn Quýnh nổi đoán, rút bội kiếm ra chém vài cái vào cửa gỗ cho bõ tức. Bỗng từ đằng xa một giọng nữ cất lên:

"Kẻ nào phá hoại tài sản của Bất Ảnh giáo ta? Đã nghèo rồi thì chớ! Suốt ngày phá phá phá phá!!!!!!!!!!!!! Kẻ nào bước ra đây cho taaaa!"

Ôn Quýnh giật mình quay về phía giọng nói. Đằng sau là một thiếu nữ đội mũ vải che kín mặt, vận một bộ áo lam, đứng bên cạnh một nam nhân đeo mặt nạ mặc áo choàng xanh lục tay xách hai giỏ đồ đầy ăm ắp, đặc biệt hơn cả phía sau họ là một con...chó, to gấp 5 lần một người bình thường, trên đầu có hỏa chú, lông vàng óng, miệng đang cắn một miếng kim loại bằng vàng nhìn rất giống một giống khuyển Ôn Quýnh đã thấy ở Thụy Khuê Thiên Hướng phủ, hỏa lang thần khuyển.

Ba kẻ đó tiến lại gần, Ôn Quýnh có linh cảm không lành, tay cầm chặt bội kiếm. Thiếu nữ kia vén tấm màng che lên, để lộ ra đôi tai vểnh ưu tú và hàng lông mày sắc lẹm. Hình như người này đã gặp ở đâu đấy, nhưng Ôn cô nương lại không tài nào nhớ ra được. Nhưng người kia thì hoàn toàn ngược lại:

"Ôn Quýnh thị vệ? Sao cô lại ở đây?"

"...Các hạ là?" - Ôn Quýnh ngập ngừng hỏi

"Cô nương không nhớ ta sao. Ta là Khương Diệp. Chúng ta gặp nhau ở, Diệp Vô Ảnh Gia" - Nói đoạn cô nương ấy bất giác nhìn sang người bên cạnh. Hắn chỉ đáp lại ánh nhìn ấy bằng sự im lặng.

Ôn Quýnh cố lục lọi trong trí nhớ của mình, một phần vốn trí nhớ dài hạn của cô cũng không được xuất chúng cho lắm, phần do dính đủ loại ấn chú thuốc thang vào người nên đôi khi mấy việc này cũng có thể bị ảnh hưởng ít nhiều. Sau một hồi cô mới nhớ ra vị này là tiểu thư của An Thịnh Khương Thị, liền kính cẩn hành lễ:

"Khương tiểu thư. Tiểu nữ có mắt như mù không nhận ra người, mong được lượng thứ."

"Không cần lễ nghi rườm rà. Cơ mà tại sao cô lại đến Di Linh?"

Lúc này Ôn Quýnh mới ngớ người ra:

"Di Linh? Gần Đăng Bình có một vùng tên là Di Linh, sao lại không thấy trên huyền vũ sa đồ nhỉ?"

"Đăng Bình là phía tây bắc Nã Giới, đây là phía Tây Nam mà?"

"Không thể nào, rõ ràng từ Bắc Hà thành đi về hướng trong huyền vũ sao đồ là đến Đăng Bình mà?"

"Huyền vũ sa đồ gì chứ, có khi là một phế vật bỏ đi. Ta đã ở đây hơn một năm, chẳng lẽ lại không biết đây là đâu?"

Ôn Quýnh vẫn không tin vào những gì mình vừa nghe được, lôi huyền vũ sa đồ từ trong tay áo ra để xem lại. Nhưng bình thường cô nương này lại rất "tự tin" vào trí nhớ của mình, xem một lần là có thể nhớ ngay, không thể nào có chuyện lại sao như vậy được. Tấm bản đồ ra, vẫn đúng như vậy mà, không thay đổi. Khương Diệp nhận ra đây là bảo bối mà trước đây Hư Vô có cho cô và Hoàng Kỳ mỗi người một cái, cô lấy huyền vũ sa đồ của mình ra, để sánh đôi bên cạnh cái của Ôn Quýnh, khi này mới nhận ra một sự việc, đó là Ôn Quýnh đang cầm...ngược bản đồ. Khương Diệp đành ái ngại nói:

"Ôn cô nương, cô đang cầm ngược sa đồ kìa."

Ôn Quýnh giật thóp mình, cái gì mà cầm ngược cơ?"

"Đây này, cô không để ý hán tự bị ngược hết rồi hay sao?" - Khương Diệp chỉ vào mấy ký tự nhỏ

"..." - Ôn Quýnh chỉ muốn kiếm một cái sọt rồi đội lên đầu cho đỡ mất mặt, xong rồi nhận ra hai tuần qua đã lưu lạc tận vào nam xứ.

"Vậy cô đi đến Đăng Bình để làm gì?" - Khương Diệp hỏi.

"Tiểu nữ có chút việc mà cũng không quan trọng lắm."

"Thôi trời cũng sắp tối rồi, có gì cô cứ vào tạm lán của ta trú qua đêm nay rồi lên đường sau. Mai ta ta sẽ rời đi có việc, tiện có thể dẫn cô đi một đoạn đường.

--------

Tại Thụy Khuê Thiên Hướng Phủ,

Bình trà hình măng đã nguội ngắt. Một vị tiểu thư mặt đăm đăm, ấn đường xô cả vào nhau, ngón tay trỏ cứ gõ đều đều xuống mặt bàn gỗ trải hoa gấm. Hành động có vẻ bình thường nhưng đối với người này, đây là thể hiện của sự thiếu kiên nhẫn cao độ.

Nguyễn Võ các chủ bước vào, tay nắm chặt:

"Tiểu thư, vẫn không thấy cả người lẫn hàng. Trên Đăng Bình truyền tin xuống cũng không tìm ra tung tích của Ôn Quýnh đâu. Truy chú cũng không lần ra được. E rằng lành ít dữ nhiều."

"Huy động toàn bộ lực lượng Sương Phi đi tìm cô ta về đây ngay. Dù còn sống hay đã chết."

---

"Dưa hấu ở đây ngon thật sự. Phát Nghệ, huynh kiếm được đâu ra dưa ngon thế." - Ôn Quýnh vừa tấm tắc khen vừa gặp cả nửa quả dưa một cách ngon lành.

"Dưa này ta trồng đó." - Người đeo mặt nạ hớn hở khoe - "Mà sao ngươi nhận ra ta."

"Huynh chỉ đổi mặt nạ nhưng có đổi giọng đổi mặt, đổi ô đâu mà không nhận được ra." - Ôn Quýnh vẫn nhai rất ngon lành.

"Ờ cũng đúng nhỉ. Lần này gặp chúng ta đều không còn là hai cao thủ của Mạnh thị nữa rồi."

Khương Diệp từ phía sau đi ra, dùng chuôi kiếm đập nhẹ lên đầu hắn, trách mắng:

"Ngươi không lo đi nấu cơm chiều đi còn ngồi đây lảm nhảm cái gì đấy. Nấu thừa ra một chút mai còn lên đường đi sang Cao Ly. Mà nhớ đi dọn chuồng cho con Lang Ben đó."

Kẻ đeo mặt nạ chỉ lầm bầm rủa sả mấy câu rồi cũng đứng dậy đi vào bếp.

Bỗng ở đâu có tiếng chó sủa dữ dội. Khương Diệp cũng sủa đáp lại mấy câu. Ôn Quýnh bụp miệng cười:

"Xem ra nó có vẻ không thích bị gọi là Lang Ben."

Khương Diệp tỏ ra ngạc nhiên:

"Cô...biết cẩu ngữ?"

"Nói không phải là tự cao chứ,... đây là năng lực bẩm sinh của tiêu nữ đấy ạ."

Người đang đứng xào rau trong bếp bị tiếng chó sủa làm giật mình, suýt thì rơi cả chảo thức ăn, lầm bầm nghĩ:

"Sao hôm nay con Hỏa Lang sủa lắm thế. Chắc đến "mùa"."

Bữa ăn hôm ấy đặc biệt lạ.

Lạ thứ nhất, trên mâm có một con chó rất khổng lồ biết ngồi như người ăn cơm.

Lạ thứ hai, con chó đó cùng hai cô nương còn lại sủa với nhau.

Nam nhân duy nhất mặt cứng đờ như lớp mặt nạ sắt đang đeo trên mặt vậy

Riêng Khương Diệp được ăn một món rất đặc biệt, cơm rang đủ loại thịt rau bọc trong một lớp trứng chiên, bên ngoài trứng chiên được trang trí bằng một thứ sốt màu đỏ vẽ kiểu bùa chú của Khương Diệp. Khương Diệp tự gọi đây là món Kim Kê Đan Bùa, tự nhận là có tác dụng tiêu diệt tà túy trong tâm thức, tiêu độc lợi gan, rất tốt mà còn ngon miệng.

Cuộc nói chuyện của bữa cơm hôm đấy về cơ bản sẽ giống như thế này.

"Gấu gâu gâu gâu áu áu áu"- Ôn Quýnh vừa nhai thịt rang, vừa hỏi con chó ở bên cạnh (Hóa ra đây là huyết lang của Nguyễn thị. Tại sao ngươi lại ở đây?)

"Gừ..gừ...gâu...gâu...gâu...áu...gâu...gâu...gâu...gâu gâu gấu gâu gâu gâu" (Chẳng giấu gì cô nương, ta vốn là quà Nguyễn thị tặng cho Lê Lý Tông Chủ. Nhưng kẻ đó nhìn bề ngoài đạo mạo thanh tịnh nhưng lại thích véo nắn loài thú đẹp như ta. Ta là một con khuyển có lòng tự trọng, không thể để bị hạ nhục như thế được. Nên ta đành trốn đi. May thay lại gặp Khương Diệp cô nương tốt bụng xinh đẹp đã cứu giúp ta." - Hỏa Lang vừa nói nước mắt chảy ra như suối.

"Gừ...gừ...gừ...áu...áu" - Khương Diệp đáp (Ai cứu giúp nhà ngươi? Không phải do ngươi bám theo ta như oan hồn bất tán sao?)

Ăn cơm xong, Hỏa Lang ngoan ngoãn phụ giúp nam nhân kia dọn mâm dọn đũa mang đi rửa. Khương Diệp và Ôn Quýnh là người rửa bát bữa nay:

"Gâu gâu gâu gâu...(đoạn sau còn sủa rất nhiều, nhưng người kể chuyện lười ghi ra đây, mong mọi người có thể tưởng tượng đây như một trang trại nuôi chó) Vậy là Khương tiểu thư sắp sang ngoại bang đi tầm sư học đạo?"

"Đúng vậy. Bên ngoài còn nhiều tri thức ta chưa khám phá hết, đặc biệt cổ thuật về bùa chú, đạo giáo của Cao Ly rất phát triển, hơn Nã giới một vài bậc. Ta muốn đi xem xem có gì mà ghê gớm vậy. Mà cô giờ trở thành người của Nguyễn thị rồi hả, chắc hẳn đãi ngộ rất tốt. Mà này cô đi nhầm thế này không sao chứ, có bị lỡ dở gì không?"

Tự dưng Ôn Quýnh thấy lạnh cả sống lưng.

Khương Diệp nhìn biểu tình của cô nương này cực kì khó coi, vô cùng buồn cười, không nhịn được mồm: "Haha, ta nói cho cô nghe, chủ tử của cô hiền hậu như vậy, sẽ không trách mắng đâu! Có khi giờ Hư Vô đang ngồi chơi đàn thưởng trà, vô âu vô lo. Ha ha ha."

"Đúng vậy, chắc sẽ không nổi giận đâu. Hí hí hí." - Ôn Quýnh cảm thấy lời của Khương Diệp vô cùng có ly có tình, tinh thần thư thả trở lại.

"Chắc là không đâu!" - tay miết lên chén ngọc mẻ "vá" vàng vốn đã sạch boong từ nãy giờ, nụ cười của Khương Diệp dần mất đi nhân tính.

-------------

Ngày hôm sau

Cáo Thị:

Thụy Khuê Thiên Hướng Phủ treo thưởng

Truy nã phản đồ Ôn Quýnh

Tiền thưởng 200 lượng vàng.

Bất luận sống chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play