Bài kiểm tra loại trừ đáng sợ của Nhất Phương cuối cùng cũng đến, do khác phòng thi nên Uy Tử Cầm phải đứng ở hành lang lầu một giảng lại sơ qua một lượt các dạng bài. Hạ Trọng Hiểu cố gắng nhét hết vào đầu, nhớ được bao nhiêu thì nhớ, tâm tình căng thẳng bước vào làm bài kiểm tra chất lượng.
Liên tiếp bốn ngày, sáng chiều một bài kiểm tra, Hạ Trọng Hiểu bị rút cạn toàn bộ sức lực, hết ngày thi cuối cùng thì đổ bệnh. Bất quá nàng không bệnh mới là lạ, trước khi kiểm tra một tuần thức đến 1h sáng, 4h sáng lại dậy ôn bài, đến ngày kiểm tra lại mắc chứng mất ngủ cũng may là làm bài vẫn tốt.
“Bốn mươi mốt độ.”
Hạ Phượng Vũ đưa lại nhiệt kế cho Hạ Tề Ngọc, gương mặt thanh tú lộ rõ vẻ tức giận: “Cố gắng là tốt nhưng không phải lao lực, xem bệnh rồi, ngươi cho rằng mình rất lợi hại sao?”
Hạ Trọng Hiểu kéo chăn lên mũi, khịt khịt mấy tiếng, khàn giọng nũng nịu: “Chị hai, ta biết sai rồi.”
“Ngươi mà biết sai thì mùa hè cũng đổ tuyết.” Hạ Tề Ngọc thô lỗ nhét viên thuốc vào miệng nàng: “Không cho ngươi nước, mau nuốt xuống.”
Hạ Trọng Hiểu uông uông mắt nước, với tay túm lấy cánh tay đại tỷ cầu xin một chút nước, thuốc này thật sự đắng quá rồi. Đáng tiếc không ai chịu giúp nàng, chỉ đành nhắm mắt chịu đựng nuốt xuống, toàn bộ khoang miệng đều bị thuốc đắng làm cho tê dại.
Lúc này Hạ Phượng Vũ mới chịu đưa ly nước qua: “Biết đắng mới không tái phạm.”
Âm thầm bĩu môi oán hận, uống xong chút nước, Hạ Trọng Hiểu ngoan ngoãn nằm xuống giường ngủ. Ba vị tỷ tỷ nhanh nhẹn thu dọn rồi rời khỏi phòng, cứ nửa tiếng lại vào xem nàng tỉnh chưa để mang cháo mang nước.
Vượt qua ba ngày bệnh nằm liệt giường, mang theo tâm tình khoan khoái quay lại trường, hẳn bây giờ bài kiểm tra đã có kết quả.
Trước cửa lớp đội cận vệ vẫn đứng nghiêm chỉnh, mấy lần chào hỏi chẳng được hồi đáp nên Hạ Trọng Hiểu cũng không chào hỏi mà trực tiếp đi vào lớp. Bạn cùng bàn vẫn nằm trên bàn ngủ, chỉ trực đêm một tuần ba ngày nhưng ngày nào cũng vào lớp ngủ chẳng bao giờ thấy được vẻ tươi tỉnh.
Đem balo đặt lên bàn, Hạ Trọng Hiểu thoải mái kéo ghế ngồi xuống, vừa vặn Uy Tử Cầm cũng ngẩng đầu lên nhìn.
“Hiểu Hiểu, Doraemon hết mùi rồi, có thể cho ta con mới không?”
Hạ Trọng Hiểu liếc trắng mắt, lấy vở bài tập đặt lên mặt nàng: “Ngủ tiếp đi.”
Uy Tử Cầm kéo xuống vở bài tập trên mặt, buồn chán nghịch bút viết Doraemon của bạn cùng bàn: “Vào đông rồi, Hiểu Hiểu không mặc váy mang tất đen nữa, chân lại ngắn nữa rồi.”
“…”
Hạ Trọng Hiểu nhìn xuống chân mình rồi nhìn qua đôi chân dài thẳng tắp giấu trong quần đồng phục của bạch kim cận vệ, lúc này chỉ muốn chui xuống bàn bẻ gãy đôi chân dài kia.
Vì cái gì mà lão thiên gia bất công như vậy chứ?
Mặc váy mang vớ đen đến đầu gối sẽ tạo hiệu ứng chân dài, nhưng thay bằng quần đồng phục nàng hoàn toàn lép vế với càn nguyên chiều cao trên 1m7 trong Nhất Phương. Oán hận bĩu môi, Hạ Trọng Hiểu rút thêm sách giáo khoa từ balo, nghiêm túc ôn bài cũ trước khi lão sư vào lớp.
“Hiểu Hiểu ngươi cao bao nhiêu?”
Hạ Trọng Hiểu: “…”
“Ngươi có biết hỏi chiều cao một cô gái rất mất lịch sự không?”
Uy Tử Cầm mặt dày mở miệng: “Ta 1m78.”
“…” Hạ Trọng Hiểu cúi đầu, nâng tập che khuất mặt mình: “1m55.”
“Có tính giày à?”
Mắt hạnh to tròn trợn lớn, hung hăng muốn ăn tươi nuốt sống bạn cùng bàn: “1m51.”
“1m50.” Uy Tử Cầm nheo nheo mắt, khóe môi nhếch cao: “Giày ngươi 5cm.”
Hạ Trọng Hiểu xúc động vung vở bài tập đánh tới tấp vào người Uy Tử Cầm: “Ngươi đi chết đi! Hỏi chiều cao ta để làm gì chứ?”
“Ta nghe người Cáp Á Lợi các ngươi thường hay lấy chiều cao để so sánh xem có hợp nhau không, chiều cao của chúng ta thật sự rất thích hợp.”
“Ăn nói lung tung.” Hạ Trọng Hiểu đầu thủy chung giấu trong sách, ngượng ngùng đến mức nói lắp: “N-Ngươi cao như vậy làm sao thích hợp? Hơn nữa càn nguyên có xu hướng càng cao hơn, qua hai mươi tuổi nhất ít nhất cũng 1m80.”
“Vậy ta mua cho ngươi một đôi giày cao 8cm là được rồi.”
“Ngươi tự mà mang.”
Uy Tử Cầm thở dài, nhún nhún vai, vạn bất đắc dĩ nói: “Nếu vậy ta ít nhất cũng 1m88, đến lúc đó ngươi làm sao có thể hôn ta a?”
Hạ Trọng Hiểu lần thứ hai xúc động tập kích cận vệ hoàng gia: “Có quỷ mới muốn hôn ngươi.”
Trộm nhìn đôi chân dài thẳng tắp của bạch kim cận vệ, Hạ Trọng Hiểu trong lòng rỉ máu, 1m78 là còn cao hơn ba vị tỷ tỷ nhà nàng, lẽ nào ăn thịt viên hầm sẽ tăng chiều cao sao?
Ban trưởng Lạc Uyển từ ngoài lớp đi vào, tay vỗ vào bảng thu hút sự chú ý của mọi người: “Chiều nay sẽ có kết quả kiểm tra loại trừ, bây giờ chúng ta di chuyển ra hành lang xếp hàng chuẩn bị khám sức khỏe.”
Nhất Phương quy định rất rõ ràng, càn nguyên phải đạt đủ hai yếu tốt chính là có năng lực và có sức khỏe. Sau mỗi kì kiểm tra loại trừ đều sẽ cho học sinh khám sức khỏe để loại những người sức khỏe quá kém, Hạ Trọng Hiểu thầm cảm ơn vì ba ngày bệnh này nàng được đa tỷ tẩm bổ không ít.
Theo mọi người ra ngoài hành lang xếp hàng, với chiều cao khiêm tốn nàng tất nhiên bị đẩy lên đầu hàng mà lòng đau như cắt. Đợi tập trung đủ rồi sẽ di chuyển  đến hội trường, tiên sinh đều đã chờ sẵn, phía trước còn có lớp đang kiểm tra sức khỏe.
Là ban trưởng nên Lạc Uyển đứng ngay bên cạnh Hạ Trọng Hiểu, lúc này liếc nhìn qua công chúa điện hạ cũng rất cao nha, nhất định là trên 1m60.
“Cao nhất lớp sáu, đồng học báo danh.”
“Hạ Trọng Hiểu.”
Tiên sinh tìm tên nàng trong danh sách, phất tay nói: “Tháo giày bước lên cân đo.”
Hạ Trọng Hiểu lúc này rất muốn đột nhiên trên trời rơi xuống một quả tạ làm vỡ nát bét dụng cụ đo chiều cao, càn nguyên đúng là một đám người xấu xa. Ôm trái tim rỉ máu bước lên cân đo, trợ lí bên cạnh theo thói quen kéo đầu máy đo lên cao, bất quá phát hiện tiểu đồng học không hề cao như vậy.
Một lần kéo xuống liền như trượt dốc, trợ lí trong lòng cảm khái, bạn học nhỏ này thật sự rất thấp nha. Trợ lí nhìn con số hiển thị trên màn hình, bất khả tư nghị nhìn sang Hạ Trọng Hiểu, nàng là lần đầu thấy một càn nguyên vừa thấp vừa gầy như vậy.
“Hạ Trọng Hiểu, 150, 86.”
Tức thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hạ Trọng Hiểu, không dám tin tưởng vào tai mình, Hạ đồng học dáng người sao có thể nhỏ nhắn như vậy nhỉ?
Tiên sinh đẩy gọng kính lên, nhăn mặt mở miệng: “Bạn nhỏ, ngươi bị suy dinh dưỡng sao?”
“Ha hả, ta không có suy dinh dưỡng chỉ là ăn mãi không phát triển.”
“Ngươi với cân nặng và chiều cao này nếu là khôn trạch thì vẫn tính là nhỏ bé đấy, sớm sớm đi bệnh viện kiểm tra xem có bệnh khác hay không, thực phẩm chức năng cũng nên uống.”
Hạ Trọng Hiểu miễn cưỡng cười, nhanh nhẹn đứng sang một bên chờ mọi người kiểm tra. Đến lượt Lạc Uyển, báo danh xong liền bước lên cân đo, sắc mặt của trợ lí quả nhiên tốt hơn, nâng tay đẩy đầu máy xoạch một tiếng.
“Lạc Uyển, 174, 130.”
Với càn nguyên thì số cân nặng và chiều cao này ở mức hoàn mỹ, không hổ là công chúa điện hạ, mỗi ngày đều ăn thịt viên hầm vẫn có thể phát triển tốt.
“Tiêu Yến, 168, 144.”
“Kim Nhuận Ngọc, 170, 160.”
“Từ Nguyên…”
Liên tục gọi tên đồng học, cuối cùng mới đến bạch kim cận vệ đang che miệng ngáp ngắn ngáp dài.
“Uy Tử Cầm, 178, 134.”
Trợ lí ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy mặt Uy Tử Cầm: “Bạn học, ngươi chỉ mới cao nhất đã cao như vậy, không chừng đến hai mươi tuổi sẽ cao hơn 180cm.”
Uy Tử Cầm đột nhiên thở dài cảm khái: “Biết làm sao được, tất cả chiều cao của bạn gái đều dồn hết qua chỗ ta.”
Hạ Trọng Hiểu âm thầm siết nắm tay, bạn gái cái P! Ngươi có thể ngừng sỉ nhục chiều cao của ta không?
Đợi khi Uy Tử Cầm cân đo xong bước xuống, Hạ Trọng Hiểu vung miêu trảo cấu mạnh vào thắt lưng nàng, không quên nhe răng trợn mắt đe dọa. Nhưng Uy Tử Cầm không có dáng vẻ gì đau đớn, còn tùy ý để nàng cấu nhéo, trên môi vẫn treo nụ cười giảo hoạt đáng đánh đòn.
Kiểm tra sức khỏe lần này cũng không đến mức cởi quần áo xem tuyến thể, đơn giản là xem tay chân miệng, tim mạch, huyết áp, toàn những thứ râu ria có lệ. An toàn vượt qua bài kiểm tra sức khỏe, Hạ Trọng Hiểu vui vẻ quay về lớp học, chuyện bị sỉ nhục chiều cao cũng vứt hết ra sau đầu.
Buổi chiều trong tiết tự học, lão sư chủ nhiệm Đồng Kiều Mẫn ôm bài kiểm tra loại trừ bước vào lớp, trên mặt ngập tràn căng thẳng.
“Lớp chúng ta trong buổi kiểm tra sức khỏe đều không bị loại, chỉ có Hạ Trọng Hiểu ngươi chiều cao quá khiêm tốn, bác sĩ đã nhắc nhở ngươi nên bổ sung thêm canxi.”
Hạ Trọng Hiểu xấu hổ muốn chết, ngoan ngoãn vâng dạ gật đầu, miễn không bị loại bởi bài kiểm tra sức khỏe này là được rồi.
“Nhưng bài năng lực có hai người không đạt.” Sắc mặt lão sư tiếp tục trầm xuống, đưa bài ra phía trước: “Ban trưởng ngươi lên đọc.”
Lạc Uyển nhận mệnh đi lên tiếp nhận bảng kết quả, vốn muốn nhìn kết quả của Hạ Trọng Hiểu trước nhưng lão sư lại nhìn chằm chằm vào nàng, đành phải nhanh chóng đọc lên.
“Du An, toán học 90, quốc ngữ 70, ngoại ngữ 95, khoa học tự nhiên 280, sử học 45, địa lý 30.”
Du An ngồi ở góc tổ bốn bàn ba mừng đến phát khóc, ôm chầm lấy bạn cùng bàn mà gào rú.
Hạ Trọng Hiểu lẩm bẩm, trong bốn người thì kí tự chữ của nàng đầu tiên, vậy nàng là người bước lên giàn hỏa thiêu trước nhất.
Lạc Uyển đưa mắt nhìn, mím mím môi: “Hạ Trọng Hiểu, toán học 70, quốc ngữ 96, ngoại ngữ 87, khoa học tự nhiên 200, sử học 94, địa lý 98.”
Tổng điểm là 648!!
Còn sợ bản thân tính sai mà liều mạng tính lại, đúng là 648, nàng thật sự vượt qua rồi. Hạ Trọng Hiểu mừng rỡ quay sang ôm chầm lấy Uy Tử Cầm, kiềm không được kích động kêu to.
“Tử Cầm ta vượt qua rồi! Thật sự vượt qua rồi!”
Uy Tử Cầm trước kinh ngạc sau lại mãn nguyện kéo khóe môi, tay vươn ra đáp lại cái ôm của bạn cùng bàn: “Phải, vượt qua rồi, công sức ôn luyện tự nhiên một tháng qua chỉ được có 65 điểm mỗi môn.”
Khóe môi Hạ Trọng Hiểu rút trừu, tức giận đẩy vai Uy Tử Cầm ra.
Bất quá Uy Tử Cầm rất nhanh đã vươn tay ôm nàng vào lòng, mặt không cảm xúc mở miệng: “Mừng quá, ta cũng vượt qua bài năng lực.”
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Mừng cái P! Ngươi rõ ràng biết rõ bản thân sẽ đậu!
Điểm tổng của Lạc Uyển là 760, con số đủ khiến đồng học phải há hốc kinh ngạc.
Nhưng đến khi nghe điểm của Uy Tử Cầm lại khiến cả lớp lặng tờ, thi tám môn thì tổ hợp, toán học và mục ngoại ngữ vô liêm sỉ chọn Thổ Áo là đạt điểm tuyệt đối. Với tổng điểm là 792, vượt xa ban trưởng 32 điểm. Bất quá điểm quốc ngữ thật sự không dám nhìn thẳng, chỉ đạt có 22 điểm.
Chẳng biết Uy Tử Cầm thi quốc ngữ là viết cái quái gì bên trong mà chỉ được 22 điểm.
“Ngươi bỏ giấy trắng sao?”
Uy Tử Cầm không chút xấu hổ mở miệng: “Ta đọc không hiểu đề, cho nên viết linh tinh những chữ Cáp Á Lợi mà ta biết, không ngờ cũng được điểm.”
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Thay mặt lão sư quốc ngữ, ta phỉ nhổ!
Kết quả có hai đồng học bị loại, đành phải thu xếp nhận lại học bạ rồi chuyển sang trường khác.
Tan học, Hạ Trọng Hiểu hào hứng mang kết quả bài kiểm tra về khoe với đa đa, còn gọi điện cho gia gia báo thành tích. Lúc xem phiếu điểm thì Hạ Tề Ngọc đạt đến 744 điểm, mặc dù chỉ có 645 điểm nhưng Hạ Trọng Hiểu cảm thấy quá mãn nguyện rồi. Tối ngủ còn ôm bài kiểm tra, đến cả trong mơ cũng vui vẻ đến mỉm cười.
Sáng hôm sau đến lớp, Hạ Trọng Hiểu nghe tiếng loa gọi nàng đến phòng giáo viên, trong lòng có chút lo sợ không biết lão sư gọi nàng làm gì.
“Hiểu Hiểu, ta xem qua bảng thành tích của ngươi cảm thấy ngươi nên suy nghĩ chọn lại trường.”
Hạ Trọng Hiểu kinh hãi, bất tri bất giác run rẩy: “Lão sư, ta đạt được 645, vượt điểm mức 45 điểm a.”
“Ta biết, nhưng ngươi có thấy kết quả của ngươi rất khác người không?” Đồng Kiều Mẫn giở bảng điểm, chỉ vào tên nàng nói: “Tổ hợp khoa học tự nhiên rất kém, nhưng quốc ngữ và môn xã hội lại rất cao, ta nghĩ ngươi nên chuyển sang trường khác, Nhất Phương không chú trọng đào tào môn xã hội đâu.”
“Ta có thể thi môn tự nhiên mà, lão sư ngươi xem điểm tự nhiên của ta đều trên 60 điểm.”
“Phải, ngươi có khả năng thi môn tự nhiên, nhưng điểm xã hội của ngươi cao như vậy lẽ nào không suy nghĩ lại? Ta dạy rất nhiều năm ở Nhất Phương, chưa có năm nào học sinh chọn khoa học xã hội, ta nghĩ với điểm số này của ngươi nếu chọn khoa học xã hội nhất định sẽ tốt hơn khoa học tự nhiện.”
Hạ Trọng Hiểu mím chặt môi, nàng đối với khoa học tự nhiên đúng là rất kém, nếu liều mạng chọn môn này cho cao khảo khả năng đỗ sẽ thấp hơn khoa học xã hội. Nhưng nếu chọn khoa học xã hội lại phải rời khỏi Nhất Phương, công sức của nàng mấy tháng qua đều đổ sông đổ biển hết.
“Lão sư không có cách nào để ta vẫn học ở Nhất Phương nhưng đổi ban sao?”
Cuối cùng cũng đợi được tiểu cô nương này mở miệng, Đồng Kiều Mẫn nén tiếng thở dài, đem bảng điểm đặt lại xuống bàn. Ban đầu khi xem điểm số của Hạ Trọng Hiểu, Đồng Kiều Mẫn thật sự đã bị dọa, lão sư sử học cùng lão sư địa lý kiên định nhất định tiểu đồng học này có năng khiếu khoa học xã hội.
“Ta sẽ giúp ngươi mang bảng điểm đến chỗ hiệu trưởng, sau đó ngươi về làm giấy xin phép đổi ban xem có được hay không. Nếu được năm sau ngươi sẽ chuyển sang lớp khoa học xã hội, còn không thì ta nghĩ ngươi nên chọn một trường khác để học.”
Không nghĩ lão sư ngày thường nghiêm khắc lại vì nàng mà chủ động đi xin hiệu trưởng cho đổi ban, Hạ Trọng Hiểu mừng rỡ muốn khóc, vội vàng cúi đầu cảm ơn lão sư rồi quay về lớp.
Lúc về thì cũng đã vào tiết được mười phút, Hạ Trọng Hiểu hướng lão sư sử học báo cáo rồi quay về chỗ ngồi của mình. Ban đầu lão sư sử học cũng không để ý, nghe nàng báo danh mới sực nhớ đến tiểu đồng học điểm số khoa học xã hội cao nhất trường, vội vàng nâng mắt đảo một vòng tìm kiếm.
“Hạ đồng học, mỗi tuần chỉ có hai tiết sử, nội dung bài kiểm tra chỉ nằm bốn phần trong sách giáo khoa, ngươi làm sao đạt được 94 điểm?”
Hiểu béo: “…”
Xem ra tất cả giáo viên sử học đều muốn hỏi nàng câu này.
“Không giấu lão sư, ta đúng là có năng khiếu khoa học xã hội, bình thường cũng hay đọc sách xem TV nên biết được không ít.”
Sử học lão sư đột nhiên kéo khóe môi, hài lòng vỗ vỗ đầu Hạ Trọng Hiểu: “Ta sẽ cùng với Đồng Kiều Mẫn giúp ngươi xin hiệu trưởng, sau đó ngươi chuyển qua học chuyên với ta, đừng theo Phương Tích Nhược kia.”
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Phương Tích Nhược là lão sư dạy địa lý của nàng.
Miễn cưỡng chống đỡ qua hai tiết sử học, Hạ Trọng Hiểu bây giờ nổi tiếp khắp trường bởi điểm khoa học xã hội cao đến khó tin. Nhiều lão sư ở cao nhị cao tam cũng đến xem nàng, sau đó lại gật gù nói nhỏ với nhau. Tựa hồ thông qua một ánh mắt cũng biết được học sinh thế mạnh là khoa học tự nhiên hay khoa học xã hội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play