“Đa, chuyện chính là như vậy, ngươi xem tay của ta bị họ Lưu kia làm đau.”
Hạ Trọng Hiểu há miệng ăn một miếng sủi cảo, đồng thời nâng tay lên để lộ cánh tay bị tỷ muội Lưu gia bấm vào. Khí lực cùng nghi không quá lớn nhưng so với khôn trạch vẫn có sức đe dọa, cánh tay trắng trẻo như sương như tuyết lưu rõ dấu móng tay.
Hạ Vũ Thần đau lòng muốn chết, giúp nàng xoa xoa tay béo: “Ngươi đó, không được thì thôi sao phải tranh chấp với bọn họ? Đa mua cho ngươi cái mới là được rồi, sau này không được liều mạng như vậy nữa.”
“Ta mới không có tranh, đó là đồ của ta thì ta phải lấy về chứ.” Hạ Trọng Hiểu nhớ đến chuyện trong khu mua sắm liền tức giận: “Bọn họ không mang theo tiền còn mua hết số gối trong cửa hàng, kết quả không có tiền trả bị đuổi ra ngoài, người xấu nhất định sẽ gặp báo ứng nha!”
“Thế còn cái này?”
Hạ Tề Ngọc chỉ vào con Doraemon cao 200cm đang dựa vào tường: “Ngươi làm sao có? Mua hết bao nhiêu tiền rồi?”
“Ta không có mua, hết số đó khoảng sáu trăm tệ, nhiêu đó tiền sao đủ mua nhiều thú nhồi bông như vậy. Là Uy Tử Cầm với ban trưởng thi đua gắp thú, các nàng gắp hết số đó rồi cho ta đổi Doraemon nha.”
“Bọn họ đối với ngươi tốt như vậy?” Hạ Ly Cơ ngồi xổm xuống trước mặt ấu muội, không hài lòng chất vấn: “Bọn họ thích ngươi sao?”
Hạ Trọng Hiểu nâng mắt, đắc ý mở miệng: “Hắc, các ngươi không biết em gái đáng yêu nhỏ bé của các ngươi người gặp người thích, hoa gặp hoa nở sao?”
Hạ Tề Ngọc giả vờ nôn mửa, đẳng cấp tự luyến của nha đầu này lại tăng thêm một bậc rồi!
“Là ta nhờ bọn họ giúp ta gắp thú, sau đó hai người thi đấu với nhau xem ai gắp nhiều hơn, hơn nữa ta cũng có mời cơm để trả công rồi.”
Nghe vậy bốn càn nguyên trong nhà mới thả lỏng thân thể, hóa ra nha đầu này lên tiếng nhờ vả trước, dù sao cũng trả công rồi vậy thì không cần bàn đến nữa.
“Lần sau đừng nhờ người khác như vậy nữa có biết không?”
Hạ Trọng Hiểu giả điếc ăn sủi cảo, giải quyết xong cái bụng liền bắt tỷ tỷ mang hết gấu bông lên phòng cho nàng. Dù sao cô gái 3m bẻ đôi như nàng không có cách nào mang được Doraemon 200cm lên lầu, đành phải xấu hổ nhờ ba vị tỷ tỷ trên 1m7 mang lên hộ.
Phòng ngủ tương đối rộng rãi hoàn toàn bị Doraemon chiếm hết chỗ, Hạ Trọng Hiểu đành để xuống sàn nhà, không quên lót một miếng thảm nhung mềm cho Doraemon ngồi. Theo thói quen nhét tay vào túi thần kì lục tìm, mặc dù biết sẽ không có gì nhưng vẫn làm thử, kết quả không ngoài dự đoán, chẳng có một cỗ máy thời gian này xuất hiện.
Ôm thất vọng quay về giường, hôm nay đi đến chân muốn gãy đôi vội tìm túi chườm đặt lên chân rồi kéo vở bài tập tiếp tục ôn bài.
“Hiểu Hiểu còn một túi đồ hình như là váy của ngươi.”
“Váy?”
Hạ Trọng Hiểu ngồi trên giường không tiện ra mở cửa, đợi đại tỷ tiến vào giao lại túi đồ cho nàng. Mặc dù không biết ở đâu có váy, nhưng nàng cũng không dám hỏi linh tinh, đợi đại tỷ rời khỏi phòng mới mở ra xem thử đồ bên trong là gì.
Chính xác là chiếc váy nàng thử lần trước, Uy Tử Cầm không phải nói mua cho bản thân sao?
Không cần nghĩ cũng biết bạn cùng bàn khẩu thị tâm phi, sợ nàng không nhận nên mới giả vờ nói mua cho bản thân sau đó thì tìm cơ hội đưa lại cho nàng. Chỉ tặng một chiếc váy nhưng khiến Uy Tử Cầm kì công an bài, trong lòng Hạ Trọng Hiểu không rõ tư vị, chủ động nhắn tin cảm ơn nàng.
[Cảm ơn ngươi về bộ váy.]
Rất lâu sau mới có tin nhắn gửi lại: [Ta đang trực đêm nhưng không kiềm được phải trả lời ngươi.]
Hạ Trọng Hiểu dở khóc dở cười, rõ ràng là do ngươi không nghiêm chỉnh lại oán trách ta gửi tin nhắn?
[Vậy ta không nhắn nữa, ngươi trực đêm đi.]
[Không được, ta tìm chỗ trốn thống lĩnh, ngươi chờ máy đi.]
Bạn cùng bàn quả nhiên nhiều trò, không biết thống lĩnh đại nhân bị nàng chơi khăm bao nhiêu lần rồi. Trong lúc đợi Uy Tử Cầm thì Hạ Trọng Hiểu tiếp tục giải bài tập, lát sau nghe tiếng điện thoại đổ chuông, bạn học Uy có vẻ như đã tìm được chỗ ẩn nấp.
Vừa mở điện thoại lên đập vào mắt là khung cảnh âm u chỉ có một ánh đèn chiếu xuống được, Uy Tử Cầm tay cầm điện thoại di chuyển thoăn thoắt né chỗ ánh sáng. Gương mặt thon gọn dưới ánh đèn phản chiếu một tầng quang vựng mê người, có thể thấy rõ lớp lông tơ mềm mịn, đường nét tinh mỹ như được thợ thủ công tài hoa nhất đích thân đẽo gọt.
Tìm được một chỗ an toàn, Uy Tử Cầm nâng điện thoại lên, chân thành mở miệng: [Chỗ này gần với phòng ngủ của công chúa, không có lệnh sẽ không ai được đến.”
“Ngươi làm vậy A Uyển có chấp nhận không?”
[Không biết, bị phạt thì thôi.]
Hạ Trọng Hiểu bất đắc dĩ liếc mắt: “Ngươi trong mắt chẳng xem ai ra gì, đúng rồi, chỗ này ngươi ngồi có muỗi không đó?”
[Chỗ này thì không.]
Uy Tử Cầm nhanh chóng đứng dậy cho đỡ mỏi chân, màn hình thu hết toàn bộ dáng người cao gầy cân xứng cùng bộ quân phục trên người nàng. Để ý thấy bộ quân phục này rất giống với bộ mà cận vệ hoàng gia mặc lúc sáng, chỉ khác là màu trắng, hàng khuy đính đá trải dọc xuống, cổ áo cao dựng đứng che khuất cái cổ trắng trẻo của bạn cùng bàn.
Cảm giác rất… suất khí?
Đầu óc bắt đầu nghĩ ngợi linh tinh, Hạ Trọng Hiểu lắc đầu cho suy nghĩ điên cuồng kia bay mất, che miệng giả vờ ho mấy tiếng.
[Làm sao? Bị cảm rồi?]
“K-Không có.” Hạ Trọng Hiểu cố gắng giữ bình tĩnh để che giấu lúng túng: “Ta lần đầu thấy ngươi mặc quân phục.”
Uy Tử Cầm đảo mắt một vòng đánh giá bạn cùng bàn qua màn hình điện thoại, dường như phát hiện ra gì đó mà xấu xa cười: [Có phải rất đẹp không? Rất oai phong?]
Hạ Trọng Hiểu liếc trắng mắt, giây phút thiếu nữ xấu hổ biến mất tức khắc: “Ngươi có bệnh.”
Tiếp tục một màn sỉ nhục không thương tiếc, rất lâu sau mới chịu đình chiến mà quay về chủ đề chính. Bài tập lí tạm xem như ổn định, bắt đầu lôi hóa ra cùng ôn luyện, dù sao bạn cùng bàn vốn là thiên tài chút bài tập này không làm khó được nàng.
Uy Tử Cầm lúc đứng lúc ngồi để giảng bài cho Hạ Trọng Hiểu, còn bạn cùng bàn lại nhàn nhã nằm giường hưởng thụ máy sưởi, bên cạnh còn có Doraemon làm bạn.
Đến 9h45 tiếng chuông đột ngột vang lên, Uy Tử Cầm nhìn về phía cửa rồi nói vào điện thoại: [Đợi một chút, ta phải đi chúc ngủ ngon công chúa rồi.]
Hạ Trọng Hiểu cắn bút gật đầu, suy nghĩ rốt cuộc mỗi tối chúc ngủ ngon là thế nào. Không lẽ một đám người đứng ngoài cửa hét lên ‘công chúa ngủ ngon’ rồi quay về phòng? Hay là từng người từng người vào chúc một câu khác nhau, chúc đến khi công chúa ngủ rồi mới được về?
Nhịn không được rùng mình một cái, đáng sợ thật!
Cũng may chỉ mất khoảng mười phút thì Uy Tử Cầm đã gọi lại cho nàng, vẫn đứng ở chỗ cũ, dưới ánh đèn vàng mớ tóc kim sắc càng thêm rực rỡ.
“Ngươi khi nào hết lượt trực?”
[10h tối.]
Nhìn đồng hồ ở trên bàn, còn vài phút nữa là Uy Tử Cầm hết ca trực đêm, Hạ Trọng Hiểu tranh thủ hỏi một vấn đề nàng thắc mắc liên tục mấy hôm nay.
“Tử Cầm, sợi dây chuyền này của ta có chức năng báo tin sao? Lần trước ta gặp chuyện ở cổng phía tây ngươi liền lập tức xuất hiện cứu ta.”
[Phải, sợi dây chuyền ngươi đeo khi tác dụng nhiệt sẽ phát tín hiệu cầu cứu đến chỗ ta.] Nói đoạn, Uy Tử Cầm nâng tay lên để cho Hạ Trọng Hiểu nhìn thấy chiếc nhẫn bạc trên tay nàng: [Khi đó nhẫn của ta sẽ phát sáng.]
“Thật sao?”
Hạ Trọng Hiểu hiếu kỳ sờ loạn lên mặt dây chuyền, nhưng bên kia nhẫn của Uy Tử Cầm hoàn toàn không phát sáng.
[Đồ ngốc, chỉ trong phạm vi 100m thôi.]
“Vậy nếu ta gặp nguy hiểm cách ngươi 101m thì làm sao?”
Uy Tử Cầm bật cười, nghiêm túc trả lời câu hỏi không có não của Hạ Trọng Hiểu: [Nếu ngươi sợ thì cứ đến đây để ta kết mùi, lúc đó dù cách mấy km ta vẫn có thể phát hiện tín hiệu cầu cứu của ngươi.]
Phút chốc mặt bánh bao liền đỏ hừng hực đủ để rán cá, Hạ Trọng Hiểu giận dữ ụp điện thoại xuống giường: “Ngươi đi chết đi!!!”
Cách một màn hình vẫn nghe tiếng cười đắc ý của Uy Tử Cầm.
Ôn nhu tri kỉ hướng màn hình tối đen dỗ dành: [Yên tâm, ta đã hứa nhất định sẽ đưa ngươi về Thổ Áo.]
Hạ Trọng Hiểu ngã lăn ra giường, xấu hổ kéo chăn che kín mặt mũi, còn muốn cho nàng sống không a a a? Đưa về Thổ Áo cái gì chứ, đáng ghét, chỉ biết trêu chọc nàng!

---------------------------

Đêm qua Hạ Trọng Hiểu nhận được cuộc hẹn đi uống trà sữa của Ngô Mao, cảm thấy địa điểm này cũng tốt nên gửi qua cho Uy Tử Cầm, hẹn nàng cùng đến đây ôn tập. Sáng sớm 9h rời giường, đến quán trà sữa gần nhà mất năm phút đi bộ, đến nơi thì Ngô Mao cũng đã xuất hiện. Trên mặt Ngô Mao lộ rõ vẻ kinh sợ, không tin Hạ lười biếng lại có thể đến đúng hẹn, xem ra trà sữa lần này phải tự mình trả tiền rồi.
“Ngươi gọi món chưa?”
“Ta gọi rồi, tính bảo ngươi gọi thêm hai vị hoàng gia kia đến.” Ngô Mao chống cằm mơ mộng, đêm qua lúc ngủ cũng chỉ nghĩ đến công chúa và bạch kim cận vệ: “Ngươi có người tốt như vậy lại giấu một mình, ta nói trước ngươi chỉ được chọn một, người kia để lại cho ta theo đuổi.”
Hạ Trọng Hiểu dở khóc dở cười, xem lướt qua menu rồi gọi món trà sữa quen thuộc: “Ngươi xem hai người họ là gì a, làm sao đến lượt ta lựa chọn.”
“Hôm qua ta thấy ngươi rất để ý Uy Tử Cầm, có phải hay không…”
Không để Ngô Mao kịp nói hết Hạ Trọng Hiểu đã đánh gãy lời nàng: “Nói lung tung, ta với nàng là bạn học bình thường.”
“Bạn học bình thường ngươi sẽ khóc trước mặt nàng sao? Ta làm bạn với ngươi từ lúc học tiểu học đến sơ trung cũng chưa từng thấy ngươi kể qua chuyện mẹ ngươi, còn khóc thút tha thút thít trước mặt cận vệ.” Ngô Mao hừ hừ hai tiếng, chỉ vào chóp mũi Hạ Trọng Hiểu mà nói: “Dù sao cũng phải chừa một người, ngươi chọn cận vệ rồi thì công chúa phải để cho ta.”
Hạ Trọng Hiểu không còn lời nào để nói, mặc kệ Ngô Mao tự luyến, tiếp tục chọn thêm mấy món bánh ngọt. Nhưng trong đầu vẫn nghĩ đến mấy lời khuê mật vừa nói, nàng hôm qua đúng là quá phận dựa dẫm vào Uy Tử Cầm, đến cả chuyện trong nhà cũng nói rõ cho đối phương nghe.
Lẽ nào nàng thật sự để ý Uy Tử Cầm rồi?
Hoảng trương lắc đầu cho suy nghĩ hỗn loạn kia bay đi, dọa chết bảo bảo rồi!
Trà sữa cùng bánh ngọt được mang ra rồi thì đội cận vệ hộ tống công chúa mới đến, hai người Uy Tử Cầm và Lạc Uyển đi vào quán, còn đội cận vệ thì đứng bên ngoài canh gác. Kính trong quán là loại kính một chiều, cận vệ hoàn toàn không thể nhìn thấy được quang cảnh bên trong, cho nên hai người có thể thoải mái ăn những gì mình muốn.
“Hóa ra gần chỗ ngươi là tiệm bánh.” Uy Tử Cầm quét mắt nhìn bài trí trong quán, đặc biệt hài lòng mà nói: “Lần tới ngươi mang một ít bánh gato cho ta.”
“Ngươi ăn bao nhiêu bánh gato của ta rồi, còn ra lệnh ta mang thêm?”
Hạ Trọng Hiểu tuy miệng oán trách nhưng vẫn đẩy hai phần bánh gato về phía nàng và Lạc Uyển: “A Uyển, ngươi ăn thử xem, bánh gato dâu tây lần trước cũng mua ở đây.”
Đôi mắt Lạc Uyển càng thêm nhu hòa, tiếp nhận thìa thưởng thức món bánh gato trước mặt. Mùi vị của bánh dâu tây lần trước nàng vẫn nhớ rõ, lần này là việt quốc, vị tươi mát và ít ngọt hơn rất nhiều.
Thìa trong tay Uy Tử Cầm thẳng thắn đáp vào dĩa bánh của Hạ Trọng Hiểu múc đầy ắp cho vào miệng, là tiramisu truyền thống nhưng có vẻ quá ngọt so với nàng.
“Khụ, ngươi ăn ngọt như vậy sao?”
Hạ Trọng Hiểu còn chưa kịp mở miệng la mắng thì thấy bạn cùng bàn khó khăn uống nước lọc để giảm bớt vị ngọt, đắc ý cười lớn: “Quả báo đó! Ai cho ngươi giành ăn với ta!”
Ngô Mao đột nhiên xen vào: “Hiểu Hiểu rất thích ăn đồ ngọt, càng ngọt nàng càng thích cho nên nhìn nàng rất béo mặc dù chỉ có 84 cân.”
Đối với từ ‘béo’ Hạ Trọng Hiểu vẫn rất bài xích, nhưng không lật mặt với Ngô Mao, tiếp tục ăn bánh tiramisu của mình.
“Ta cảm thấy Hiểu Hiểu đầy đặn mới đẹp.” Lạc Uyển đặt thìa gác lên dĩa, ôn nhu tri kỉ xoa dịu nàng: “Không béo, nếu lên thêm một hai cân thì càng tốt.”
Quả nhiên chỉ có ban trưởng là tốt nhất!
Hạ Trọng Hiểu hài lòng ăn thêm một thìa đầy ắp bánh, bất quá chưa kịp cho thìa bánh vào miệng thì dĩa tiramisu đã bị Uy Tử Cầm lấy đi mất. Còn tưởng bạn cùng bàn muốn ăn nào ngờ lại đặt trước mặt Ngô Mao, dùng ánh mắt ngươi mau ăn để ra lệnh.
Hai mắt của Ngô Mao tức thì sáng lên, mừng rỡ nhận lấy dĩa bánh, hình như bạch kim cận vệ này thích nàng nên mới lấy bánh của Hiểu Hiểu cho nàng ăn.
Hạ Trọng Hiểu mất bánh có chút buồn bực: “Đây là bánh của ta mà.”
“A Uyển nói thích cô nương béo cho nên ngươi đừng ăn nữa để bạn ngươi ăn.”
Hiểu béo: “…”
Hóa ra là ăn giấm rồi nên mới lấy bánh của nàng cho người khác ăn, bất quá có ai lại làm như thế bao giờ a?
Uy Tử Cầm chủ động đưa phần bánh của mình đẩy đến trước mặt Hạ Trọng Hiểu: “Cái này ngọt, ngươi ăn đi.”
“Còn cần ngươi nhắc sao?”
Dứt khoát kéo dĩa bánh về phía mình, nàng còn chưa ăn được bao nhiêu bánh tất nhiên phải lấy của Uy Tử Cầm ăn bù lại rồi.
Ngô Mao nhìn dĩa bánh tiramisu mất một góc lớn, rồi lại nhìn dĩa bánh Hạ Trọng Hiểu đang ăn, buồn bực trừng to mắt, dùng thìa xúc một miếng bánh lớn cho vào miệng.
Bầu không khí đột nhiên biến thành gượng gạo, mãi đến khi mọi người lấy vở bài tập ra ôn luyện mới miễn cưỡng hòa hợp trở lại. Hạ Trọng Hiểu mang theo vật lí và hóa học, nghiêm túc thỉnh giáo Uy thiên tài cách giải bài tập. Các dạng cơ bản nàng đều nắm vững, bây giờ phải gấp rút ôn các dạng nâng cao mới mong đạt được 75 điểm mỗi bài kiểm tra.
“Phần này áp dụng công thức là được.”
“Nhưng mà ta chỗ này vẫn không hiểu lắm.”
Hạ Trọng Hiểu đầu to bằng cái đấu, mấy dạng bài nâng cao này thật sự quá đáng sợ, nàng nghe giải liên tục hai lần chỉ nắm được bên ngoài, trọng tâm hoàn toàn không hiểu.
Uy Tử Cầm ngồi ở đối diện phải liên tục chồm người lên, tư thế này dùng lâu sẽ mỏi, liền bước qua chỗ Ngô Mao: “Ngươi đi qua bên kia ngồi.”
Nhìn qua chỗ trống bên cạnh công chúa điện hạ, Ngô Mao mừng rỡ ôm balo chạy qua, nào ngờ công chúa lại đột nhiên đứng dậy chuyển qua bên cạnh Hạ Trọng Hiểu giảng bài. Ngô Mao phình to hai má, tức giận xúc một miếng bánh cho vào miệng nhai, Thổ Áo hoàng gia chẳng ai thèm đặt nàng vào mắt. Nhìn lướt qua cách ăn mặc hôm nay của Hạ Trọng Hiểu, vẫn là áo thun quần bò đơn giản, tóc cột đuôi ngựa để lộ cái trán trơn bóng.
Ngay cả tin tức tố cũng không có, tại sao mọi người đều tập trung vào nàng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play