Trong điện chìm vào yên tĩnh đến nặng nề, không ai nói với ai câu nào, chỉ còn mỗi tiếng nức nở yếu ớt của Lăng Lạc.
Diệp Hy nhịn không được đứng bật dậy, ném mạnh tấu chương xuống đất, giận dữ hất ngã cả cái bàn.
"Đúng là nuôi ong tay áo!! Cẩm Phù, trẫm đối với ngươi không tệ, ngươi lại dám quay lại cắn trẫm một phát như vậy!"
"Hoàng di không phải như vậy đâu!!" Lăng Lạc vội vàng kéo tay áo của Diệp Hy, mỹ nhân khóc tựa lê hoa đái vũ: "Mười hai năm rồi, lẽ nào ngài không rõ Cẩm Phù là người thế nào sao? Nàng như vậy nhu nhược, đặc biệt xem trọng nhân nghĩa ở đời, những chuyện tán tận lương tâm này nàng sẽ không bao giờ làm đâu."
"Con đừng nói tốt cho nàng ta nữa." Diệp Hy hất tay Lăng Lạc ra, tức giận quát: "Người đâu!! Tìm cho bằng được Cẩm Phù, chống đối giết không tha!"
Lăng Hàm từ từ đứng dậy, di chuyển đến trước mặt Diệp Hy, âm thanh đầu gối va chạm với mặt đất vang lên cực kỳ rõ ràng.
"Hoàng di, cầu ngài..." Lăng Hàm nhắm mắt lại, yếu ớt nói: "Tha cho Cẩm Phù đi, cầu xin ngài."
"Hàm nhi, A Lạc hồ đồ ta không nói, bây giờ con cũng như vậy sao?"
"Mười hai năm."
"Sao?"
"Cẩm Phù chiếu cố tỷ muội ta mười hai năm." Lăng Hàm ngẩng đầu lên, nước mắt trượt dài: "Bên cạnh không có mẫu thân, cũng không có nương, người chăm sóc ta và A Lạc khi còn ở trong bọc vải là Cẩm Phù. Người dạy ta câu luận ngữ đầu tiên là Cẩm Phù, người dạy ta bước đi trên đôi chân của mình là Cẩm Phù, người ở bên cạnh ta những khi ta bệnh cũng là Cẩm Phù. Ân nghĩa này cả đời cũng trả không hết, hoàng di, coi như vì ta, ngài tha cho Cẩm Phù được không?"
Lăng Lạc cũng theo chân tỷ tỷ quỳ xuống, liên tục dập đầu: "Hoàng di cầu ngài tha cho Cẩm Phù!!"
"Các ngươi..."
Diệp Hy tức giận lại không nói được gì, phất phất tay, phì phì thở hổn hển ngồi xuống ghế.
"Trong chuyện này tất có uẩn khúc gì đó." Lăng Tam Nguyệt trầm mặc nãy giờ cũng lên tiếng: "Cẩm Phù không thể tự dưng lại thả Diệp Tú Anh và Lăng Tương Liên ra, nhất định là có nội tình mà chúng ta không biết."
"Phải đó, con không tin Cẩm Phù là người như vậy!" Diệp Dạ Tư đứng lên nói: "Mẫu hoàng ngài hiểu rõ Cẩm Phù hơn bọn con mà, nàng tính tình thế nào, suy nghĩ ra sao, chúng ta đều có thể thấu hiểu, hơn nữa nàng chưa từng che dấu chúng ta chuyện gì, lần này hành động như vậy mười phần là có ẩn tình!"
Diệp Hy dần dần bị thuyết phục, ngẫm đi ngẫm lại quả là chuyện này có chút vấn đề, rõ ràng trong lần gặp đầu tiên đã thấy Diệp Tú Anh đối với Cẩm Phù rất sợ hãi, còn liên tục nói gặp quỷ. Hơn nữa Cẩm Phù cũng từng nói là không có quen biết Diệp Tú Anh, vậy không có lý do gì để Cẩm Phù cứu nàng ta cả.
Mọi người vẫn sôi nổi tranh luận, chỉ có Triệu Tuyên là trầm mặc từ đầu đến cuối, giống như đang suy nghĩ gì đó, móng tay bấm chặt vào trong khăn trải bàn.
"Mẫu hậu, ngài nói xem Tư nhi nói có lý không?"
Triệu Tuyên giật mình, mờ mịt nhìn Diệp Dạ Tư: "Làm sao?"
Diệp Dạ Tư buồn bực nói: "Mẫu hậu, từ nãy đến giờ ngài có nghe thấy con nói gì không vậy?"
"Ách... ta..."
"Nàng làm sao vậy?" Diệp Hy quan sát sắc mặt của Triệu Tuyên một lúc, lo lắng hỏi: "Cả ngày hôm nay cứ như mất trí, ai nói gì cũng không có phản ứng, cứ quên lên quên xuống."
"Ta..."
Ánh mắt mọi người đổ dồn lên người Triệu Tuyên, khiến nàng đột nhiên cảm thấy chột dạ, đầu cúi thấp xuống chung thủy nhìn mũi giày của mình.
Lăng Tam Nguyệt tinh tế nhận ra Triệu Tuyên có vấn đề, nghi hoặc hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hay là ngươi biết trước Cẩm Phù sẽ làm như vậy."
"Không hẳn như vậy." Triệu Tuyên ngập ngừng một lúc, rồi nói: "Ta chỉ đoán có thể nàng sẽ làm như vậy, không nghĩ nàng thật sự buông không được."
"Là ý tứ gì?"
"Là..."
"Gia!!! Nguy rồi!!!"
Triệu Tuyên nói chưa dứt câu bên ngoài lại truyền đến tiếng nói của Tiểu Hiểu, cửa lớn cũng bị mạnh mẽ đẩy bật ra. Tiểu Hiểu giống như bị quỷ rượt, hớt hơ hớt hải chạy vào trong điện, vội bám tay vào bàn thở dốc.
"Có chuyện gì?" Lăng Tam Nguyệt nhướn mày: "Có gì từ từ nói, gấp gáp như vậy ngã thì làm sao?"
"Chuyện này gấp lắm rồi!"
Tiểu Hiểu lấy trong ngực áo một tập giấy đặt lên bàn, mặt đầy hoảng hốt: "Hôm nay ta quét dọn phòng của Cẩm Phù thì phát hiện ra cái này, gia, ngài mau xem đi."
Lăng Tam Nguyệt đón lấy tập giấy, chậm rãi lật giở từng trang, bên trong ghi lại những chuyện vặt vảnh xảy ra thường ngày, cũng không có gì quá đặc biệt. Xem xong, Lăng Tam Nguyệt đưa qua cho Lăng Hàm xem thử, nha đầu này cũng không có phản ứng gì lớn.
"Có gì đặc biệt sao? Cẩm Phù trí nhớ không tốt, ở đây ai cũng biết, nàng ấy ghi lại những việc này cũng có gì đặc biệt đâu."
"Vấn đề chính là trí nhớ không tốt cho nên mới đặc biệt ghi chú lại mọi chuyện xảy ra trong ngày. Hôm nay ta dọn dẹp phòng thấy tập giấy này cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, nhưng ta lại phát hiện, có một trang trong tập giấy bị rơi ra." Tiểu Hiểu lấy trong tay áo một mảnh giấy gấp làm tư, nghẹn ngào nói: "Gia, ngài xem xong cái này sẽ hiểu rõ tại sao Cẩm Phù lại làm như vậy..."
Lăng Tam Nguyệt cầm lấy mảnh giấy, lật mở ra xem, bên trong chỉ vỏn vẹn một câu: Hôm nay bị Diệp Tú Anh phát hiện ra ta là Diệp Cẩm...
Mảnh giấy từ trên tay phiêu phiêu rơi xuống đất, trong mắt Lăng Tam Nguyệt một mảng bàng hoàng, từ trên ghế đứng bật dậy. Lăng Hàm lần đầu thấy mẫu thân phản ứng như vậy, vội nhặt mảnh giấy lên xem thử, bị dòng chữ bên trong dọa cho hoảng hốt.
Lăng Lạc hiếu kỳ hỏi: "Đại tỷ, trong đó viết gì vậy?"
Lăng Hàm không trả lời, vội vã muốn rời khỏi điện thì bị Lăng Tam Nguyệt ngăn lại. Ánh mắt sắc bén quét qua gương mặt Triệu Tuyên, giọng nói thâm trầm nặng nề phát ra: "Ngươi biết chuyện này, đúng không?"
Triệu Tuyên cảm thấy có chút khó thở, run rẩy gật đầu: "Xin lỗi, đã giấu các ngươi chuyện này. Phải, Cẩm Phù chính là tứ tỷ, nàng vẫn chưa chết..."
"Sao? Có chuyện này nữa sao?" Diệp Hy tức giận vỗ bàn: "Tuyên nhi tại sao nàng không nói cho ta biết?"
"Là tứ tỷ không muốn ta nói ra!!" Triệu Tuyên run rẩy nói tiếp: "Năm đó ta đến tìm tỷ ấy, thấy tỷ ấy treo người trên xà nhà, ta tìm mọi cách cũng lưu lại giúp tỷ ấy được một hơi thở. Thoát chết, tỷ ấy lại cầu xin ta đừng đem chuyện này nói ra, bởi vì tỷ ấy sống không được bao lâu nữa, nói ra cũng chỉ khiến mọi người đau lòng thêm. Vì vậy ta mới an bài tỷ ấy gặp hoàng thượng, để hoàng thượng cho phép tỷ ấy đến La Mã, tiếp tục nuôi dưỡng Hàm nhi và Lăng nhi với một thân phận khác..."
"Hoàng hậu nương nương, chuyện này nghiêm trọng như vậy, tại sao ngài lại giấu đến tận bây giờ?" Lăng Lạc tức đến phát khóc: "Ngài có biết ta và đại tỷ đều mong chờ có một ngày gặp lại nương hay không? Ngài biết rõ Cẩm Phù là nương của bọn ta lại không nói, đợi đến lúc mẫu tử phân ly ngài lại đem chuyện xưa nói ra, ngài muốn ta và đại tỷ phải sống tiếp thế nào đây?"
"Ta xin lỗi, ta nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra tứ tỷ sẽ thả Diệp Tú Anh và Lăng Tương Liên, càng không nghĩ tỷ ấy sẽ cứ như vậy rời đi..."
"Ta phải đi tìm nàng..." Lăng Tam Nguyệt lẩm bẩm: "Ở đâu cũng được, ta phải đi tìm!"
"Đừng tìm nữa, nàng đi rồi, sẽ không trở về nữa đâu."
Mọi người chuyển tầm mắt sang phía tiếng nói, phát hiện sau cánh cửa là một thân ảnh mặt bạch y, tóc vãn cao cao, nhất phái cao quý. Bước chân chầm chậm vào trong điện, đầu đội khăn tang, tay ôm một bọc vải lớn, trên gương mặt thanh tú ướt đẫm lệ.
"Diệp Tú Anh?!" Diệp Hy giận dữ đứng bật dậy: "Ngươi còn mặt mũi trở về đây sao?"
"Ta có việc phải làm, ta không thể không đến đây..." Diệp Tú Anh đem bọc vải đặt lên bàn, nhẹ nhàng xốc lên, bên dưới lớp vải đỏ thẫm là một thanh tỳ bà: "Cái này là thứ duy nhất A Cẩm để lại, nàng nói giữ cũng được, hủy cũng được, không lưu luyến càng tốt."
Lăng Tam Nguyệt chuyển đến bên cạnh Diệp Tú Anh, đưa mắt nhìn thanh tỳ bà trên bàn, đầu ngón tay run rẩy chạm vào thân tỳ bà. Nước mắt rơi xuống cũng hồn nhiên không biết, cứ vuốt ve thân đàn, rồi lại lướt qua dây đàn, âm thanh trong trẻo đánh vào cõi lòng tê buốt của nàng.
"Như vậy mà đi sao?" Lăng Tam Nguyệt lẩm bẩm: "Nàng ấy còn nói gì không?"
"A Cẩm nói nàng thân mang bệnh, sớm hay muộn rồi cũng sẽ chết, chỉ có hai điều nàng vẫn chưa thể thực hiện được." Diệp Tú Anh cúi đầu lau nước mắt, rồi nói: "Một là không thể nhìn thấy A Lạc mặc giá y gả đến Tây Dương, không thấy được Hàm nhi thành gia lập thất. Hai là không thể nhìn thấy thập nhất lang của nàng vui vẻ hạnh phúc, mong muốn lớn nhất của nàng là ngươi có thể lập thiếp, sống nửa đời còn lại khoái hoạt."
"Lập thiếp... khoái hoạt..." Lăng Tam Nguyệt bật cười một tiếng, như tự cười nhạo chính mình: "Không có Diệp Cẩm, ta làm sao có thể khoái hoạt? Cả đời này của ta, ngoài Diệp Cẩm ra sẽ không lấy ai, càng không nạp thiếp."
"Nhưng đây là mong ước của A Cẩm." Diệp Tú Anh nói: "Ngươi không thể thành toàn cho nàng sao?"
"Chuyện gì cũng được, chuyện này thì không." Lăng Tam Nguyệt chậm chạp nói tiếp: "Ta sẽ tìm nàng ấy về, sống thấy người, nếu chết... ít nhất cũng phải tự tay ta chôn chất nàng ấy..."
"Ta biết trước ngươi sẽ không nguyện ý, nhưng A Cẩm vẫn luôn mong muốn ngươi có thể sống tiếp."
"Ta biết." Lăng Tam Nguyệt hít một hơi thật sâu, nói: "Ta sẽ sống tiếp, và tìm nàng ấy trở về."
Diệp Tú Anh gật gật đầu, quay lại nhìn Lăng Lạc, chậm rãi lấy trong tay áo một hộp gấm nhỏ.
"Cái này là chẩm hoa mà A Cẩm đích thân làm, nàng muốn tự tay tặng cho ngươi, e là không được rồi."
Lăng Lạc cầm lấy hộp gấm, run rẩy mở ra, chẩm hoa thêu đôi uyên ương xinh đẹp, đôi cánh vươn cao tưởng chừng như có thể giãy khỏi vải hoa tung cánh bay lên bầu trời.
"Nương..." Lăng Lạc đem chẩm hoa ôm vào lòng, thất thanh khóc to: "Chuyện này ngài vẫn không quên sao? Ngài vẫn còn rất thương A Lạc mà đúng không?"
Lăng Tam Nguyệt tiến đến dỗ dành Lăng Lạc một lúc, rồi đối Lăng Hàm nói: "Chiếu cố A Lạc, mẫu thân đi tìm nàng, nhất định sẽ đem nương thân trở về cho các con."
"Khoan đi đã."
Diệp Tú Anh gian nan ngăn Lăng Tam Nguyệt lại, rồi lần nữa đem một hộp gấm khác đặt lên bàn, mở ra, ánh sáng vàng rực rỡ chói mắt.
"Cái này, xin lỗi, mười hai năm qua ta đã sai rồi..." Diệp Tú Anh yếu ớt nói: "Ta không thể tiếp tục sai nữa, ấn tỷ này ta để lại đây, Yến quốc giao lại cho các ngươi."
"Ngươi thật sự từ bỏ sao?" Diệp Hy nghi hoặc: "Lăng Ly Quân chịu buông tha?"
"Đã làm mẫu thân, chẳng gì quan trọng hơn gia đình và nhi nữ. Bọn ta cũng già rồi, quyền lực cũng không thể đổi lấy bình an của con gái, bọn ta càng không thể cưỡng cầu nữa, thứ này đã đến lúc nên từ bỏ rồi."
"Nếu mười hai năm trước ngươi và Lăng Ly Quân nhận ra được thì chẳng phải tốt hơn sao?"
"Ta xin lỗi."
Triệu Tuyên đứng dậy, hỏi: "Vậy ngươi và Lăng Ly Quân sẽ đi đâu?"
"Tìm một nơi yên tĩnh, sống cùng với nhi nữ, ngày ngày bình đạm trôi qua." Diệp Tú Anh mỉm mỉm cười: "Náo nhiệt qua đi rồi, phồn hoa để lại sau lưng, giờ chỉ cầu một đời bình đạm như thủy."
"Hảo, ta mong ngươi có thể mãi mãi vui vẻ." Diệp Hy chậm chạp mở miệng: "Đại tỷ."
Hai chữ 'đại tỷ' này chạm đến nơi yếu đuối nhất trong lòng Diệp Tú Anh, nàng nhìn Diệp Hy thật lâu, hốc mắt đỏ mừng: "Hy nhi, ngũ muội của ta, cảm ơn."
Diệp Hy bước lên muốn ôm Diệp Tú Anh một cái, nàng cũng vội vã đáp lại, mười hai năm rồi tỷ muội các nàng mới có thể hảo hảo ôm nhau một cái.
"Ta đi, giúp ta chuyển lời với mẫu thân và nương, à cả phu thê Tố Cung nữa."
"Ân, đi đường bảo trọng."
Diệp Tú Anh ngẩng đầu lên, mỉm mỉm cười, chậm rãi xoay người bước đi. Ánh nắng lấp lánh phủ trên con đường nàng bước đi, ngẩng đầu, dương quang chói mắt, gột rửa bao điều trần tục ô uế.
Nhìn theo đến khi bóng lưng Diệp Tú Anh khuất dần sau hàng dương liễu, nhìn thấy nàng ấy an ổn bước lên mã xa chầm chậm rời đi, mọi người mới từ từ thu hồi tầm mắt của mình.
Diệp Hy nhìn ấn tỷ trên bàn, rồi đối Lăng Tam Nguyệt nói: "Tỷ phu, cái này, ngươi giữ lấy đi, thượng vị..."
Lăng Tam Nguyệt vội khoát tay ngăn Diệp Hy nói tiếp: "Ngươi biết ta không muốn làm hoàng đế, hiện tại ta chỉ có một mong muốn là tìm ra A Cẩm."
"Ta biết chứ, nhưng ấn tỷ là này là nhờ tứ tỷ mà có được, không có tỷ ấy Diệp gia ta sẽ thật sự tỷ muội tương tàn, oán hận chồng chất không biết khi nào mới có thể hóa giải được." Diệp Hy đem ấn tỷ đẩy trước mặt Lăng Tam Nguyệt, nói: "Ở đây không ai xứng đáng hơn ngươi, tỷ phu, Yến quốc cũng là một phần sinh mạng của tứ tỷ, ngươi hãy hảo hảo bảo vệ nó được không?"
"Có lẽ ta sẽ phải phụ ý tốt của ngươi rồi." Lăng Tam Nguyệt diện vô biểu cảm nói: "Hiện tại ta không có chút tâm tư nào cả, ngươi giao lại cho người khác đi."
"Tỷ phu khoan hẵn từ chối vội." Triệu Tuyên lách người bước đến, đem ấn tỷ cầm lên đưa đến trước mặt Lăng Tam Nguyệt: "Tỷ phu định tìm tứ tỷ thế nào? Chẳng lẽ tự mình bôn ba khắp nơi? Cầm lấy ấn tỷ đi, khi ngồi lên vị trí đó rồi có thể điều động binh mã tìm kiếm, khả năng tìm thấy sẽ cao hơn rất nhiều."
Lăng Tam Nguyệt hít một hơi thật sâu, nhìn ấn tỷ trên tay Triệu Tuyên rồi nhìn đến thanh tỳ bà trên bàn, trong đầu tràn ngập hình ảnh cùng tiếng nói của Diệp Cẩm.
"Được rồi..." Lăng Tam Nguyệt tiếp nhận ấn tỷ, trong mắt lộ ra tia kiên định: "Ta nhận."
Diệp Hy vui vẻ mỉm cười: "Hảo, tỷ phu, bọn ta chờ tin tốt của ngươi."
Lăng Tam Nguyệt hơi gật đầu, rồi lại nhìn xuống ấn tỷ trong tay mình, trong mắt ngập tràn hy vọng, rồi sẽ có một ngày nàng tìm thấy Diệp Cẩm, nhất định là như thế.
Tháng sáu, Yến vương nhường ngôi cho Thập nhất vương gia, thay đổi niên hiệu, Ân Vĩnh thành đổi thành Minh Cẩm thành, là [Cẩm] trong bốn chữ [Cẩm tú giang sơn].
Tân đế lên ngôi bên cạnh không có giai nhân, hậu cung để trống, nhưng hậu vị lại được đề tên, Diệp thị Diệp Cẩm. Điều này khiến bá quan văn võ vô cùng lo ngại, hoàng thượng không lập thiếp đã đành, lại để một người đã khuất làm hoàng hậu, như vậy há chẳng phải để thiên hạ cười chê rồi sao?
Nhưng lại chẳng ai dám lên tiếng phản đối, bởi vì Diệp thị sinh ra được hoàng tước, Thái tử vị cũng không bỏ trống. Hơn nữa, thạc quân lại gả đến Tây Dương hòa thân, giúp cho Yến quốc càng thêm cường thịnh, cho nên chẳng kẻ nào dám bác bỏ hậu vị của Diệp thị.
Bên cạnh Lăng đế luôn đặt một tọa ỷ nhưng chẳng có ai ngồi đó, qua bao nhiêu năm vẫn chưa từng thay đổi...