Tháng ba, tiết trời trong xanh mát mẻ, vài gợn mây xanh phiêu bồng trên nền trời trong trẻo. Mặt ao gợn sóng lăn tăn, đôi cá chép quấn quít không rời. Sen trong ao đã nở, đẹp đẽ, rực rỡ một góc vườn, khiến khung cảnh xung quanh cũng bừng sáng.

Cẩm Phù sáng sớm đã đi nhặt trà trong từng búp sen về, phao một bình trà sen mang đến cho Lăng Tam Nguyệt thưởng thức.

Nhìn nước trà sóng sánh trong chén sứ trắng, Lăng Tam Nguyệt nhịn không được muốn ngay lập tức thưởng thức. Đem chén trà cầm lên, hít một hơi hương trà thanh thuần thơm ngát, nhấp một ngụm, vị ngọt dịu lan tỏa khắp đầu lưỡi, ẩn vị đắng nhẹ.

Lăng Tam Nguyệt phi thường hài lòng, đối Cẩm Phù nói: "Ngươi phao bình trà này làm ta rất hài lòng."

Cẩm Phù mỉm cười: "Gia thích là được rồi, lại uống thêm đi."

"Hảo."

Lăng Tam Nguyệt lại nhấp thêm một ngụm trà, khoan khoái thở hắt ra một hơi, tất cả phiền não mấy ngày nay đều dường như tan biến hết. Còn chưa uống được nửa chén trà thì cửa phòng đã bị đẩy ra, Lăng Hàm hốt hoảng từ bên ngoài chạy vào, gấp gáp kéo tay Lăng Tam Nguyệt.

"Mẫu thân, ngài mau đi!!"

"Hửm?" Lăng Tam Nguyệt còn chưa hiểu chuyện gì đã bị lôi lôi kéo kéo, có chút không hài lòng mà nói: "Có chuyện gì từ từ nói, làm gì phải gấp gáp như vậy?"

"Thành chủ Kỳ Yến đến rồi." Lăng Hàm cuống quít nói: "Ngài mau ra xem thử đi."

Lăng Tam Nguyệt chưa từng thấy Lăng Hàm gấp gáp như vậy, nhịn không được tò mò, rốt cuộc thành chủ kia là người phương nào mà có thể khiến nhi nữ của nàng biến thành như vậy!?

Cẩm Phù cũng vội vàng nhấc chân đi theo, nhìn thoáng qua sắc mặt của Lăng Hàm, kia, là phấn khích?

Một đường tiến thẳng đến chính điện, không bao lâu thì đến nơi, đứng ở ngoài cửa đã nghe thấy tiếng nói của Diệp Hy ở bên trong, có vẻ rất vui mừng. Lăng Tam Nguyệt hồ nghi nhìn Lăng Hàm, phát hiện nha đầu này cũng một bộ dạng vui vẻ, càng lúc càng hiếu kỳ, nhịn không được mà đẩy cửa bước vào xem thử.

Trong điện có bốn người, phu thê Diệp Hy ngồi ở bên trái, bên phải là một người đội mũ trùm đầu che khuất nửa mặt, người còn lại ôm một bọc vải màu vàng, đội một chiếc mũ Phiên Bắc phủ sa mạn bạch sắc.

Diệp Hy nhìn thấy Lăng Tam Nguyệt liền nói: "Tỷ phu, ngươi đến, chúng ta gặp lại người quen rồi."

Lăng Tam Nguyệt hồ đồ bước đến gần: "Người quen?"

Người đội mũ trùm đầu đứng dậy, nhẹ nhàng vén mũ lên, để lộ gương mặt thanh tú cùng ý cười nhàn nhạt: "Muội phu, đã lâu không gặp."

Lăng Tam Nguyệt chấn kinh, kêu lên một tiếng: "Tố Cung!?"

Nữ tử bên cạnh vén lên sa mạn bạch sắc, ý cười ôn hòa: "Ta là Phiên Bắc công chúa, Hồ Tiểu Mạch."

"Ngươi làm sao..." Lăng Tam Nguyệt vội nói: "Không thể, ta tận mắt thấy..."

"Ta cũng nghĩ ta đã chết rồi, may mắn được Tiểu Mạch không ngại gian khổ từ Phiên Bắc chạy đến Yến quốc tìm rồi cứu được ta. Đáng tiếc cứu không được A Viễn, hắn đã..."

Không khí trong phòng chợt chùn xuống, Diệp Hy vội vàng chuyển sang chủ đề khác.

"Thật không ngờ nhị tỷ lại là thành chủ Kỳ Yến, vậy thì chúng ta cũng không cần lo lắng gì nữa rồi."

Diệp Tố Cung mỉm cười, từ tốn nói: "Lần này đường xa đến La Mã là vì nghe tin mẫu thân và nương đã bình an trở về Yến quốc, chậm thêm vài ngày nữa là ta đã tự mình mang binh đến hỏi tội Lăng Ly Quân rồi."

"Đã đến rồi thì ở lại đây, có vài người muốn cùng ngươi giới thiệu."

Diệp Hy vừa dứt lời bên ngoài liền truyền đến tiếng nói của Diệp Dạ Tư: "Mẫu hoàng gọi nhi nữ đến có chuyện gì vậy?"

"Tư nhi vào đây đi."

Diệp Dạ Tư đẩy cửa bước vào, phía sau nàng còn có thêm vài người nữa.

Diệp Yến nhìn thấy Diệp Tố Cung thì kinh ngạc vô cùng, kêu to: "Tố Cung?! Con còn sống sao?"

Diệp Tố Cung vội vàng đứng dậy, không quên dìu Hồ Tiểu Mạch cùng đứng lên, nói: "Mẫu thân, nương, con mang tức phụ và tôn tử về cho các ngài."

Hồ Tiểu Mạch nhỏ nhẹ gọi: "Mẫu thân, nương."

Vừa nói vừa bồng Diệp Sênh đến cho Diệp Yến và Hải Phượng xem.

"Nội tôn của ta đây rồi." Diệp Yến vui vẻ cười híp mắt: "Là tiểu gà nhỏ sao? Đáng yêu như vậy?"

Hải Phượng quở trách: "Cái gì mà gà nhỏ chứ? Thật không biết ngượng ngùng."

Diệp Sênh lần đầu nhìn thấy nãi nãi, cười đến không thấy mắt, hai tay quơ quơ vào không trung, phát ra tiếng kêu của hài tử.

Diệp Hy đứng lên, chỉ vào Diệp Dạ Tư mà nói: "Nhị tỷ, đây là nhi nữ của ta, Diệp Dạ Tư."

"Lớn như vậy rồi sao?" Diệp Tố Cung kinh ngạc nói: "Xem, tiểu ngũ nhỏ nhất lại có con lớn nhất, ta thân là nhị tỷ lại có con nhỏ nhất!?"

"Lớn nhất là Hàm nhi và A Lạc." Diệp Hy chỉ vào Lăng Hàm và Lăng Lạc, nói: "Nhi nữ của tứ tỷ."

Lăng Hàm và Lăng Lạc chấp tay nói: "Nhị tỷ hảo."

"Đều lớn hết rồi a?" Diệp Tố Cung dở khóc dở cười: "Sang năm mấy nha đầu này có thể đều thành thân hết, còn Sênh nhi nhà ta phải đợi ít nhất là mười năm nữa a!"

Diệp Hy ha hả cười: "Ai bảo ngươi thành thân trễ, giờ trách ai được đây?"

"Còn cô nương này." Diệp Tố Cung nhìn về phía Cẩm Phù, đùa cợt nói: "Tiểu ngũ, tiểu tiệp dư hay là tiểu quý phi đây? Giới thiệu một chút cho nhị tỷ đi nào."

"Nhị tỷ, nhà ta vẫn không cần ngươi châm lửa đốt đâu." Diệp Hy đáp lại: "Nàng là Cẩm Phù, nhũ mẫu của Hàm nhi và A Lạc."

"Niên kỷ sắp xỉ A Cẩm." Diệp Tố Cung thở dài: "Nếu giờ A Cẩm còn ở đây thì tốt rồi."

Ánh mắt Lăng Tam Nguyệt theo câu nói Diệp Tố Cung chùn xuống, vẫn giữ nguyên yên tĩnh không nói gì.

Lăng Lạc vội vã lên tiếng cắt ngang câu chuyện: "Nhị di, hôm nay A Lạc có làm một ít cao quế hoa, Cẩm Phù cũng đã phao trà sen, hay là cùng nhau dùng đi?"

"Cũng được." Diệp Tố Cung sẵn giọng nói: "A Lạc là tiểu tôn tử quân quý duy nhất đi? Xem, xung quanh đều là một đám tước quý thô kệch mà vẫn giữ nguyên phong thái quân quý, đúng là giống A Cẩm mà."

Lăng Lạc xấu hổ cười.

"Đúng rồi, Phiên Bắc tước quý tuy không bằng Yến quốc tước quý hiểu lễ, nhưng đặc biệt có phong thái, giống như hùng ưng trên bầu trời không gì trói buộc được!" Diệp Tố Cung nhìn sang Lăng Lạc trêu cợt: "Hay là A Lạc đi cùng với nhị di đi, đến Yến Kỳ thả hoa cầu chọn phu quân!"

"Nhị tỷ có lòng rồi." Lăng Tam Nguyệt lúc này mới lên tiếng: "A Lạc có người trong lòng rồi."

Diệp Tố Cung kinh ngạc: "Niên kỷ bao nhiêu? Sống ở đâu?"

"Là Tây Dương tước quý, một vị công tước Tây Dương." Lăng Tam Nguyệt chậm rãi nói tiếp: "Niên kỷ chưa vượt quá mười sáu."

"Nha, Tây Dương tước quý không hiểu lễ giáo đâu!!" Diệp Tố Cung không vui nói: "Chưa kể còn mắt xanh da trắng, có biết bao dọa người a? A Lạc, hảo hảo suy nghĩ đi nha, gả đến Tây Dương xa xôi trắc trở, lúc nhớ phụ mẫu biết đường nào trở về?"

Lăng Lạc bị Diệp Tố Cung dọa đến hoa dung thất sắc, kéo tay áo của Lăng Hàm kêu than: "Tỷ tỷ, ta hảo sợ, không gả nữa đâu."

Lăng Hàm cười khổ, nói: "Sính lễ cũng đưa đến rồi, đâu thể nói không gả là không gả được, nhị di ngài đừng dọa A Lạc nữa."

Diệp Tố Cung ha hả cười lớn: "Bất quá phương diện kia của người Tây Dương vẫn tốt hơn tước quý Yến quốc."

"Cái gì mà phương diện kia!?" Hồ Tiểu Mạch trừng mắt: "Hồ ngôn loạn ngữ!"

Lăng Lạc xấu hổ cúi đầu, quyết định trốn sau lưng của đại tỷ.

Một nhà vui vẻ nói chuyện, nháo đến trưa thì mới tản ra, ai về phòng nấy nghỉ ngơi lại sức sau một ngày đăng trình mệt mỏi.

Trên đường đi, Diệp Tố Cung sực nhớ một chuyện, quay lại hỏi Lăng Tam Nguyệt đang đi theo phía sau.

"Đúng rồi, tế tử của ngươi là người Tây Dương, ngươi không định nhờ nàng giúp sức sao?"

Lăng Tam Nguyệt thở hắt ra một hơi, ngắm nhìn cánh hoa đào lả tả rơi rụng: "Ta không muốn liên lụy đến A Lạc, nàng sau này gả đến Tây Dương, vạn bất đắc dĩ thua trận rồi thì A Lạc làm sao còn có thể nhìn mặt người thân của phu tế nàng ở Tây Dương?"

"Ngươi nói cũng đúng, gả con gái đi xa như vậy vẫn nên tính toán kỹ lưỡng một chút." Diệp Tố Cung lại nói: "Mà ngươi không xót con hay sao? Gả đi xa như vậy?"

"Xót sao không?" Lăng Tam Nguyệt vươn tay kéo xuống một cành đào, răng rắc một tiếc, cành cây gãy rời: "Nhưng chỉ cần A Lạc thích, ta sẽ không có ý kiến, ta chỉ có một đứa con là quân quý thôi, có thể đáp ứng được gì cho nàng đều sẽ cố gắng đáp ứng."

"Ai, ta không có phúc phận như ngươi." Diệp Tố Cung chán nản nói: "Mười năm cực khổ mới có được Sênh nhi, không biết đã đi bao nhiêu miếu tự cầu khẩn, sợ cũng không có nổi một tiểu quân quý."

"Có Sênh nhi là được rồi." Lăng Tam Nguyệt cười cười: "Sau này nàng mang về cho ngươi tiểu quân quý."

Diệp Tố Cung ha hả cười, cùng Lăng Tam Nguyệt tiếp tục bước đi.

...

"Cái này, cái này nữa."

Cẩm Phù đem tất cả quần áo mùa đông nhét vào trong hành trang của Lăng Lạc, tháng trước đặt may thêm phi phong mới, nhất kiện nhất kiện cố nhét vào cho vừa, nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ.

Lăng Lạc đứng trước gương chỉnh lại lễ phục Tây Dương trên người, nhìn thấy Cẩm Phù loay hoay mãi nhịn không được nói: "Mang theo cũng không xài hết, qua đó Ngải Lệ Toa sẽ mua mới cho ta mà."

"Ngải Lệ Toa?" Triệu Tuyên vui cười nói: "Nàng tên Ngải Lệ Toa sao? Có chút khó đọc."

Lăng Lạc xấu hổ nói: "Đúng là khó đọc, lúc mới quen nàng đều đọc nhầm thành Ngải Lệ Đa."

"Không được, nhỡ như ở Tây Dương không có thì sao?" Cẩm Phù vừa nói vừa cố nhồi nhét thêm đồ vào hành lý: "Phải mang hết, không thể để thiếu được!!"

Lăng Lạc bất đắc dĩ thở dài, biết khuyên cũng không được nên không khuyên nữa, quay đầu lại nhìn chính mình trong gương. Lễ phục Tây Dương này là do Ngải Lệ Toa mang đến cho nàng, đặc biệt vừa vặn, không biết nàng ấy làm sao biết được số đo của nàng. Lễ phục Tây Dương không giống y phục Yến quốc, không cần phải mặc thật nhiều lớp, ngực áo còn khoét sâu để lộ da thịt, phần váy thì phồng to nhiều tầng, có thể che đi khuyết điểm ở phần chân.

Chỉ có một vấn đề, Lăng Lạc buồn bực vô cùng, tại sao y phục Tây Dương lại có dây cột sau lưng vậy? Cột ở trước ngực không phải tiện hơn sao? Có thể đưa tay chỉnh lại, còn ở sau lưng phải nhờ người khác, thật phiền toái!!!

"Như vậy..." Lăng Lạc xấu hổ đưa tay che ngực, nói: "Có quá phóng túng?"

"Ây da, đúng là khoét sâu thật đó."

Triệu Tuyên kéo chỉnh lại lễ phục, càng kéo thì càng khiến bộ vị trước ngực thêm nổi bật, đôi thỏ ngọc như muốn nhảy cả ra ngoài.

Lăng Lạc thấy vậy càng thêm xấu hổ, nói: "Hay là bỏ đi, mặc y phục Yến quốc được không?"

"Gả đến Tây Dương lại mặc y phục Yến quốc làm sao được?" Cẩm Phù tiến đến phủ lên cho nàng một cái áo choàng bằng lông hồ ly, cười nói: "Như vậy không phải là được rồi sao?"

Lăng Lạc nhìn lại chính mình trong gương, nhờ áo choàng lông hồ ly mà phần nào khiến phần ngực áo bớt lộ liễu, càng nhìn càng thấy đẹp mắt.

"Đúng là đẹp lên nhiều rồi." Triệu Tuyên nói: "Vẫn là Cẩm Phù giỏi nhất, mấy chuyện may mặc này không ai vượt qua nổi ngươi."

Cẩm Phù cười cười đáp lại, nhìn Lăng Lạc, ánh mắt càng thêm nhu hòa.

"Như vậy..." Lăng Lạc thẹn thùng: "Ngải Lệ Toa có thích không?"

"Xem xem, chưa gì đã hỏi phu quân nàng có thích hay không kìa." Triệu Tuyên trêu chọc nói: "Chưa gả đi đã như vậy rồi, gả đi rồi thì còn thế nào nữa a?"

Cẩm Phù vui vẻ cười theo, chỉ có Lăng Lạc xấu hổ, đầu cúi xuống nhìn mũi giày càng thêm thấp.

===============

Trả hết 3 chương cho minigame rồi nhé =]]]] 

Ủng hộ Bán bằng cách vote và follow ở cả 2 acc nhé ^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play