"Hàm..."
Lăng Hàm dừng cước bộ, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Cẩm Phù đang đứng phía sau nàng, đôi mắt trong trẻo lộ ra một tia lo lắng.
"Ta biết ngươi muốn nói gì." Lăng Hàm khẽ thở dài, nói tiếp: "Nhưng ta không thể bỏ mặc mẫu thân cùng ngoại mẫu, ngươi biết rõ mà, đúng không?"
"A." Cẩm Phù đi về phía trước, khuynh thân nhặt chiếc lá rơi bên vai Lăng Hàm, lẩm bẩm: "Mưa rồi... mưa rồi..."
Được nữ nhân này chiếu cố mười hai năm làm sao Lăng Hàm không biết nữ nhân này đang gặp vấn đề gì, mười phần là bệnh cũ tái phát, dùng thuốc nghỉ ngơi một thời gian sẽ trở lại bình thường ngay. Nhưng thời gian tỉnh táo của Cẩm Phù càng lúc càng ngắn, có lẽ một ngày không xa Cẩm Phù sẽ thật sự quên hết tất cả, ngay cả nàng cũng không thể nhớ.
Người thân cận nhất quên đi mình, cảm giác đó thật không dễ chịu chút nào.
Lăng Hàm âm thầm thở dài, dịu dàng nắm lấy bàn tay của Cẩm Phù, nói: "Về phòng uống chút thuốc, ngủ một giấc đi."
Cẩm Phù lại lẩm bẩm gì đó, nghe không rõ, Lăng Hàm cũng không hỏi nhiều, trực tiếp dìu nàng về phòng.
Đường đi không quá dài, chẳng bao lâu thì đến nơi, vừa đẩy cửa ra Lăng Hàm đã thấy Lăng Lạc ngồi ở trên ghế, tay mân mê khăn trải bàn, không biết là đang suy nghĩ cái gì mà có vẻ trầm tư.
"Tỷ tỷ?"
Lăng Hàm gật đầu, dìu Cẩm Phù ngồi xuống giường, nói: "Nghe chuyện rồi đi?
Lăng Lạc không nói gì, chậm rãi đứng dậy đem cửa lớn cửa nhỏ đóng lại cẩn thận rồi mới quay đầu lại nhìn chằm chằm Lăng Hàm.
"Chúng ta sắp gặp lại mẫu thân rồi."
Lăng Lạc chấn kinh: "Mẫu thân còn sống?"
"Phải, mẫu thân còn sống, vẫn đang chờ đợi chúng ta ở Yến quốc. Chuyện rất dài, ta sẽ kể lại cho muội sau, hiện tại chuyện quan trọng là nhanh chóng trở về Yến quốc giải cứu mẫu thân và nhị vị ngoại mẫu."
"Tỷ tỷ đừng gấp gáp." Lăng Lạc cao giọng nói: "Đợi qua vỡ lòng rồi hãy."
"Đừng lo, trên đường đi ta sẽ dùng thuốc, kéo dài bao lâu được thì kéo dài, việc quan trọng là cứu người." Lăng Hàm tiến lại gần vỗ vai Lăng Lạc: "Ngoan ngoãn ở lại La Mã, mọi chuyện để ta lo, đừng ham chơi chạy ra ngoài nữa, rất nguy hiểm."
"Ta biết rồi."
"Ta đi..." Cẩm Phù đột ngột ngẩng đầu lên: "Đi với Hàm nhi."
Lăng Hàm định khước từ thì Lăng Lạc đã nói: "Để Cẩm Phù cùng đi, lần này đi chỉ toàn tước quý, nếu như chẳng may vỡ lòng đám tước quý kia cũng không biết phải làm sao, để Cẩm Phù ở bên cạnh chiếu cố ta cũng an tâm hơn."
"Ngươi cũng biết lần này đi đều là tước quý, để một mình Cẩm Phù đi theo như vậy có chút không thỏa đáng."
"Tỷ tỷ, ta tin tỷ bảo vệ được Cẩm Phù." Lăng Lạc hít một hơi thật sâu, nói: "Nếu có gì thì nạp Cẩm Phù đi."
"Hồ đồ!" Lăng Hàm quát một tiếng, trừng mắt: "Ta trước giờ đều xem nàng là nương thân của mình, làm sao có thể nạp nàng."
"Nhưng nàng theo chúng ta mười hai năm rồi, vẫn nên cho nàng một danh phận đúng không?"
"Ân tình của nàng bao năm ta sẽ báo đáp, nhưng không phải dùng cách này." Lăng Hàm chỉ tay vào chóp mũi Lăng Lạc mắng: "Còn nói những chuyện loạn thất bát táo này là coi chừng ta."
Lăng Lạc thở dài, cũng không nhắc đến nữa, tùy ý nói: "Để Cẩm Phù đi ta mới an tâm."
"Được rồi, cho Cẩm Phù đi cũng được." Lăng Hàm quay lại nhìn Cẩm Phù vẫn đang yên lặng từ nãy đến giờ, chậm rãi nói: "Rất cực khổ, chịu được không?"
Cẩm Phù cười cười: "Mưa rơi rồi!!"
Lăng Lạc bất đắc dĩ đứng dậy dìu Cẩm Phù, nói: "Phải, mưa rơi rồi, đi uống thuốc thôi nào."
Lăng Hàm cũng không có ý kiến gì, đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Lăng Lạc và Cẩm Phù, hai chân mày từ từ nhíu chặt lại.
------------------------
Ngục thất tối ẩm thấp truyền đến tiếng xích sắt leng keng, tiếng thở dốc đau đớn cùng với tiếng nước từ trên mái đá nhỏ xuống sàn nhà. Mùi hôi thối hăng nồng đặc trưng của ngục tù vẫn lảng vảng, hơi nước bốc lên lạnh đến tê tái, không một tia sáng nào có thể lọt vào đây.
Tóc tai tán loạn, bộ quần áo nhàu nhĩ đầy máu, tay chân vướng xiềng xích nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời. Trong lòng bàn tay là một bình sứ nhỏ, họa tiết cá chép màu xanh nhạt, có chút cũ kỹ. Ngón tay vân vê trên thân bình, ánh mắt càng thêm ấm áp, giống như nhìn thấy tình nhân nhỏ, khóe môi kéo lên một nụ cười.
"Còn sống không?"
Tiếng nói khàn khàn từ phía sau bức tường đá truyền đến kéo nàng rời khỏi hồi tưởng, đôi mi dài rung rung, phiến môi khô khốc mấp máy.
"Vẫn còn."
"Ha!"
Bên kia truyền đến một tiếng cười, rồi đến âm thanh xích sắt khua loảng xoảng, cả người dựa vào tường đá.
"Mười hai năm rồi." Ánh mắt dán chặt trên tường đá, đôi bàn tay run rẩy vươn ra chạm vào hư không: "Không ngờ Diệp Yến ta cũng có ngày này, mười hai năm sống không bằng chết, bị người ta xem như là súc vật mà đối đãi, vĩnh viễn cũng không ngờ Diệp gia ta cũng sẽ có ngày tàn."
Ở bên kia, Lăng Tam Nguyệt cũng chỉ bật ra một tiếng cười, không nói gì, mắt vẫn chăm chú nhìn vào chiếc bình sứ nhỏ trong tay.
Chỉ cần A Cẩm có thể sống sót, nàng thế nào cũng được, không oán không hối...
Diệp Yến nghiêng đầu liếc về phía song sắt, thì thầm: "Tam Nguyệt, ngươi chờ đợi cái gì, ngươi nghĩ Lăng Ly Quân sẽ tha cho ngươi sao?"
"Ta không quan tâm chuyện đó." Lăng Tam Nguyệt xoa xoa thân bình, thở ra một làn khói mỏng: "Chỉ cần A Cẩm còn sống là được rồi."
"A Cẩm..."
Diệp Yến đột nhiên ngửa đầu cười lớn, vung vung tay, xích sắt va chạm vào nhau vang lên âm thanh rất lớn, vọng lại đặc biệt thê lương.
"Nếu năm đó ta nghe theo nàng thì tốt biết mấy, A Cẩm từng khuyên ta đừng khởi binh tạo phản, đây là hại người hại mình, ta không tin nàng, chỉ tin vào bản thân. Kết cục ngươi cũng thấy, đúng là hại người hại mình, bây giờ hài tử của ta, gia đình của ta đều không còn nữa..."
"Bây giờ mới nhận ra còn có ý nghĩa gì?" Lăng Tam Nguyệt tựa đầu vào tường, đem bình sứ cất lại vào ngực áo: "Chúng ta chỉ có thể chờ chết."
"Tìm cách thoát ra đi, như vậy ngươi mới có thể sống." Ánh mắt Diệp Yến đanh lại, đè thấp giọng: "Tìm Hy nhi, tìm về La Mã, như thế chúng ta mới có thể sống tiếp."
"Ta không thể." Lăng Tam Nguyệt bình tĩnh đáp lại: "Ta thế nào cũng được, chỉ cần A Cẩm có thể sống tiếp."
Diệp Yến đứng bật dậy, tức giận rống qua: "Nhu nhược!!! Ngươi không đi thì chúng ta không ai thoát ra được!?"
Lăng Tam Nguyệt đánh gãy lời nàng: "Ta thoát ra được nhưng A Cẩm không còn thì ta cũng không thể sống tiếp!!!"
Diệp Yến sững người, nàng ngã ngồi xuống sàn nhà, lẩm bẩm: "Nhu nhược... nhu nhược..."
"Phải, ta nhu nhược, chỉ vì nhược điểm duy nhất của ta bị Lăng Ly Quân giữ lấy rồi..." Lăng Tam Nguyệt cúi đầu, yếu ớt nói: "Ta chỉ có một nguyện vọng, có thể nhìn thấy A Cẩm, nhìn thấy con của ta, chắc đứa nhỏ đó cũng lớn rồi, không biết có dáng vẻ gì nhỉ?"
Diệp Yến nhìn bức tường đá một lúc, mắt cũng xót đau, nàng đột nhiên nhớ lại năm đó Hải Phượng hoài thai Diệp Tú Anh, nàng cũng như vậy phấn khởi chờ đợi nhìn thấy con của mình. Diệp Tú Anh, Diệp Tố Cung, Diệp Viễn, Diệp Cẩm rồi cuối cùng là Diệp Hy, nhìn năm đứa trẻ này chào đời, lần đầu cất tiếng khóc, lần đầu gọi mẫu thân, lần đầu bước đi, rồi nhìn từng đứa thành gia lập thất, rời bỏ các nàng, cuối cùng là phân ly. Năm tháng thôi thúc người ta già đi, nàng càng lúc càng già, còn những đứa trẻ này càng ngày càng lớn, có những hoài bão của bản thân, rồi có những tính toán của riêng mình. Nếu như có thể làm lại từ đầu, Diệp Yến sẽ không gả Diệp Tú Anh cho Lăng Ly Quân, sẽ không tin tưởng Lăng Ly Quân để rồi mẫu tử các nàng trở mặt với nhau như vậy.
"Ta nhớ dáng vẻ lúc nhỏ của năm đứa nó..." Diệp Yến nở nụ cười yếu ớt, nhưng ánh mắt nàng rất sáng: "Lúc còn nhỏ, Tú Anh hay ngồi trên ghế học theo Hải Phượng thêu thùa, Tố Cung, A Viễn với A Cẩm thì rất nghịch ngợm, không chạy đi thả diều thì cũng đuổi bắt nhau chạy khắp sân nhà. Khi đó A Cẩm còn rất nhỏ, chạy không lại tỷ tỷ với ca ca của mình liền ngồi xuống đất mà khóc lóc, lúc đó Tố Cung và A Viễn sẽ rối rít xin lỗi nàng. Rồi đến Hy nhi, Hy nhi rất ngoan, giống như Tú Anh lúc nhỏ chỉ thích ở một mình, ngày nào cũng chăm chỉ luyện kiếm, bởi vì gánh nặng trữ quân từ lâu đã đè nặng trên vai nó. Từ từ lớn lên, từ từ thành gia lập thất, từ từ rời bỏ ta và Hải Phượng, từ từ..."
Nói đến đây giọng Diệp Yến nghẹn lại, nàng không thể nói được nữa, mắt nhắm chặt mà lệ vẫn cứ rơi.
Lăng Tam Nguyệt thở hắt ra, yếu ớt nói: "Ta ngay cả dáng vẻ của hài tử còn không biết, hiện tại nó sống thế nào, có biết đến sự tồn tại của ta hay không?"
"Ngươi yên tâm, bọn chúng sẽ sống tốt nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời của ta."
Ánh mắt Lăng Tam Nguyệt dời qua song sắt, bắt gặp thân ảnh mặc chế phục hoàng hậu cao quý, ánh mắt cao lãnh nhìn chằm chằm vào nàng, đôi môi mỏng phủ yên chi cong lên nở nụ cười.
"Tú Anh..."
"Lần này là Cao tướng quân." Diệp Tú Anh tiến sát đến song sắt, cười nói: "Hắn dám ở phía sau tập hợp binh mã tạo phản, ta không thể để hắn cản đường hoàng thượng, Lăng Tam Nguyệt, ngươi muốn A Cẩm tiếp tục sống chứ? Muốn hài tử của ngươi được hoàn hảo trưởng thành, rồi thành gia lập thất chứ?"
Lăng Tam Nguyệt trầm mặc rất lâu, rồi nói: "Ta có một thỉnh cầu."
"Nói xem."
"Ta muốn gặp A Cẩm, muốn gặp con của ta." Lăng Tam Nguyệt ngẩng đầu lên, nói tiếp: "Chỉ cần gặp được họ, ngươi muốn ta làm gì cũng được."
"Được thôi." Diệp Tú Anh cong môi cười: "Làm xong nhiệm vụ này, ta cho ngươi gặp các nàng."
"Thật?"
"Bản cung không nói hai lời."
"Được." Lăng Tam Nguyệt siết chặt bàn tay, ánh mắt kiên định: "Ta sẽ làm."
"Rất tốt."
Diệp Tú Anh hài lòng mỉm cười, ánh mắt lơ đãng dời về phía Diệp Yến, bắt gặp đối phương ngay cả nhìn nàng cũng lười nhìn.
"Mẫu thân, đã lâu không gặp."
"Không dám nhận hai từ mẫu thân của ngươi." Diệp Yến cười khẩy: "Ta cũng không có phúc phận sinh ra một đứa con lang tâm cẩu phế như vậy."
"Ha." Diệp Tú Anh châm chọc cười: "Ngài như vậy, nương cũng vậy, chẳng khác biệt!"
Ánh mắt Diệp Yến phát lạnh, quay phắt lại nhìn Diệp Tú Anh: "Ngươi làm gì nàng rồi?"
"Ta kỳ thật không có làm gì nàng, chỉ là nàng tự ngược đãi bản thân mình thôi." Diệp Tú Anh ngồi xổm xuống trước song sắt, ánh mắt sắc như đao kiếm quét qua Diệp Yến: "Năm đó, nàng đối với ta rất tốt, ta tất không bạc đãi nàng, nhưng nàng vẫn sống chết không chịu từ bỏ. Nói cái gì Diệp gia không nên có một đứa con như ta, nàng không nên sinh ra ta, rồi tự mình tuyệt thực, hiện tại người không ra người quỷ không ra quỷ, ta thật sự cũng không đành lòng."
Hai hàm răng Diệp Yến cắn chặt lại với nhau, rít lên: "Súc sinh!! Nàng là nương thân của ngươi đó, uổng công nàng đối tốt với ngươi như vậy, biết trước năm đó ta không để nàng thống khổ sinh ra nghiệt tử như ngươi!"
"Ha, chẳng phải ngài cũng không muốn ta ra đời đó sao?" Diệp Tú Anh mỉa mai nói tiếp: "Sinh ta là quân quý, ngài cũng đâu để ta vào mắt, suốt ngày chỉ biết đến Diệp Tố Cung và Diệp Hy, những gì mà ngài nhận hôm nay chính là quả báo của ngài thôi!!!"
Diệp Yến bật cười một tiếng thê lương, ánh mắt dán lên người Diệp Tú Anh: "Ngươi không phải là Tú Anh của ta, Tú Anh của ta không phải loại người không biết thị phi đúng sai như ngươi."
"Phải, ta không phải là Diệp Tú Anh ngu ngốc đứng sau ánh hào quang của Diệp gia nữa." Diệp Tú Anh trầm giọng: "Ta hiện tại là Yến quốc hoàng hậu, dưới một người trên vạn người, chẳng có kẻ nào dám khinh nhờn ta nữa."
"Đi đi." Diệp Yến phất phất tay, mệt mỏi nói: "Trở về làm hoàng hậu của ngươi đi, đừng quên nương thân đã đối đãi với ngươi thế nào, ta chỉ mong ngươi đừng bạc đãi nàng."
"Tất nhiên ta sẽ không bạc đãi nàng, chỉ là..."
Diệp Tú Anh đưa tay ra, cầm lấy chén nước trên tay hạ nhân, hất thẳng vào người Diệp Yến, ha hả cười lớn: "Khuất nhục bao nhiêu năm qua ta sẽ bắt đầu tính toán với từng người các ngươi!!!"
Diệp Yến nửa chữ cũng không nói ra, yên lặng nhìn Diệp Tú Anh, giọt nước men theo sườn mặt rơi xuống, nhận không nổi đâu nước lạnh đâu là nước mắt.
Diệp Tú Anh bật cười thật lớn, vung tay áo đẹp đẽ của mình, tiêu sái xoay người rời đi, tiếng cười vẫn còn vang vọng mãi.
"Bất hiếu nhi..." Diệp Yến đổ gục xuống, đem đầu vùi vào hai tay, tê rống khóc lên: "Tại sao ta lại sinh ra một đứa con như vậy chứ!?"