Mỗi đêm vào tầm khoảng canh ba Liêu Minh sẽ giúp đỡ đưa Diệp Cẩm vào thăm gia, và khi trời vừa sáng liền lập tức đưa nàng rời đi.
Chuyện này kéo dài đến hơn bảy ngày, Diệp Cẩm gấp đến mức muốn chạy về La Mã cầu cứu tổ phụ tổ mẫu giúp đỡ, nếu không phải Liêu Minh ngăn cản có lẽ nàng đã chạy đi tìm từ lâu rồi.
Trong những ngày này Liêu Minh cực lực cùng các vị đại thần dâng tấu xin Lăng đế thả Thập nhất gia ra, làm gì có chuyện gia vừa lập đại công mà bị giam hãm trong ngục tù, đây là công tư bất minh!!
Nhưng bao nhiêu tấu chương dâng lên đều bị gạt đi, Liêu Minh mất ăn mất ngủ mấy đêm, kết quả đem chuyện này nói với Diệp Cẩm.
Trái với tưởng tưởng của hắn, vương phi không khóc lóc thảm thiết như đêm hôm đó, còn bình thản nói: "Ta sớm đoán biết được, hoàng thượng làm sao dễ dàng buông tha cho gia như vậy, cái hắn cần chính là thế lực của Tây Dương, hắn nhất định sẽ làm mọi cách để có được sự giúp đỡ của Tây Dương đế vương. Ta đã đi tìm ngũ muội của ta, cùng nàng thảo luận qua rồi, sẽ đem tin gia bị giam vào ngục tung ra ngoài. Bá tánh không phải kẻ mù, bọn họ biết được người nào giúp bọn họ đánh đuổi Nguyên Phồn, càng biết được hòa bình mà bọn họ đang hưởng thụ là do ai ban cho, nhất định sẽ không để yên cho hoàng thượng muốn làm gì thì làm. Giờ cũng hơn ba ngày rồi, nhất định trong cung đã bắt đầu không yên, cứ chờ một thời gian, ta tin chắc hoàng thượng sẽ bị ép đến mức phải thả gia ra."
Trong lòng Liêu Minh chấn động, hắn không tin được vương phi vẻ ngoài có chút vô dụng, đụng chuyện cũng chỉ biết khóc, nhưng ở phía sau lại cẩn thận tính toán kỹ lưỡng cứu gia ra ngoài. Lúc này Liêu Minh hoài nghi có khi nào vương phi đêm đó khóc lóc tìm hắn chỉ là muốn xin hắn giúp đến gặp gia hay không?
Không ngoài tính toán của Diệp Cẩm, chưa đến hai ngày trong cung đã loạn, vài vị đại thần biết tin đã liên tục can gián Lăng đế, ra sức dâng tấu cầu xin hắn thả Thập nhất gia ra.
Cuối cùng vì chịu không được sức ép của bá quan văn võ cùng bách tính mà Lăng đế phải thỏa hiệp thả Lăng Tam Nguyệt ra, trong lòng hắn giận đến nghiến răng nghiến lợi, lần nữa hắn lại đánh mất cơ hội cùng Tây Dương giao hảo.
Trước khi rời khỏi Kim Ngân điện, Lăng Tam Nguyệt quay lại nhìn Lăng đế rất lâu, sau đó mới chậm chạp lên tiếng: "Đừng uổng công nữa, thanh kiếm này chỉ có Diệp Cẩm dùng được."
Lăng đế khi đó không hiểu được ý tứ trong lời nói của Lăng Tam Nguyệt, mãi về sau hắn mới biết nữ nhân này từ lâu đã không thuận theo hắn, có lẽ trên đời chỉ có một mình Diệp Cẩm mới thu phục được thanh lợi kiếm này.
Thập nhất gia lập được đại công, tất phải ban thưởng phủ đệ vương tước có thể sánh với bất kỳ vị vương gia được sủng ái trong lúc này.
Trở về phủ, Diệp Cẩm bắt Lăng Tam Nguyệt bước qua chậu than, không cho nàng trở về tắm rửa mà phải dùng ngay mì giò heo xua đuổi xui xẻo.
Lăng Tam Nguyệt bất đắc dĩ nghe theo ái phi an bài, sau khi ăn xong bát mì liền muốn tắm rửa một chút, nào ngờ vừa cởi bỏ y phục thì mành thiển tử sắc được vén lên.
"Gia!!!"
Lăng Tam Nguyệt giật mình lùi về sau, chân vấp vào cạnh bồn đau điếng, trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi.
"A Cẩm? Nàng... làm gì vậy?"
Diệp Cẩm xốc lên mành vải, ung dung đem đống lá bưởi ném vào trong bồn tắm, ngước nhìn Lăng Tam Nguyệt nói: "Được rồi, có thể tắm rồi."
"Ta cũng không phải quân quý, cho hoa hoa lá lá vào nước tắm làm gì?"
"Ngài đúng là không biết gì cả!" Diệp Cẩm một tay chống hông, một tay chỉ vào ngực Lăng Tam Nguyệt mà nói: "Tắm lá bưởi có thể đuổi đi những thứ xui xẻo đó, ngài mau mau tắm đi, đừng có hỏi nhiều nữa."
Lăng Tam Nguyệt bất đắc dĩ thở dài: "Hết chậu than, mì giò heo lại đến lá bưởi, có khi nào nàng còn dán cả bùa trừ tà trên giường không?"
Diệp Cẩm kinh ngạc mở to mắt: "Làm sao ngài biết vậy?"
Lăng Tam Nguyệt: "..."
Cuối cũng vẫn là nhịn không được mà đem tất cả lá bưởi trong bồn tắm ném xuống đất, thuận tay cầm lấy ngoại y phủ lên người, tiêu sái bước ra khỏi dục phòng.
"Gia!? Ngài đi đâu vậy!!???"
Diệp Cẩm định đuổi theo, chợt nhớ gì đó lại quay đầu nhặt hết lá bưởi ném vào bồn tắm sao đó mới chạy theo phía sau Lăng Tam Nguyệt.
Thập nhất lang một đường đi thẳng đến phòng ngủ của các nàng, xốc lên hai ba tầng gấm nhung, đem tất cả bùa trừ tà, bùa cầu phúc, hết thảy xé xuống hết.
"Nha!!!!"
Diệp Cẩm như bị người ta giẫm phải đuôi, tức giận nhào đến chụp lại cánh tay đang muốn ném hết bùa đi, tức giận trừng mắt: "Ngài làm cái gì vậy hả? Có biết cái này khó khăn lắm ta mới lấy được không?"
Lăng Tam Nguyệt không trả lời, dứt khoát rút tay lại, ném hết số bùa vào chậu than đang cháy. Tiện tay nhấc lên gối đầu, không ngoài dự đoán, bên dưới còn vô số túi gấm đựng tro xám, còn viết nghuệch ngoạc những ký tự lạ mắt nào đó, lần nữa vung tay đem hết tất cả ném vào chậu than.
Diệp Cẩm giận đến tái mặt, giậm giậm chân: "Gia!! Ngài quá đáng lắm!!!"
"Cái gì gọi là quá đáng?" Lăng Tam Nguyệt quay đầu lại, không vui nói: "Nàng dán mấy cái này có thể đuổi đi xui xẻo sao? Nếu thật sự đuổi được xui xẻo thì việc ta bị giam trong ngục cũng không tính là xui xẻo được. Nàng biết rõ ta là bị hoàng thượng tính kế, cho dù ta có may mắn thế nào cũng bị hắn ném vào trong ngục, dán mấy lá bùa hay thậm chí ăn mì giò heo cũng đuổi không hết xui xẻo."
Diệp Cẩm không nói được lời nào, viền mắt đỏ lên: "Ngài cũng không cho ta nổi một viên định tâm đan, ta chỉ có thể dùng cách này để trấn an bản thân."
"Đứa nhỏ ngốc." Lăng Tam Nguyệt vươn tay nhéo nhéo gò má đầy thịt của Diệp Cẩm, ôn giọng: "Ta tự biết phải làm thế nào, nàng chỉ cần tin tưởng ta là được rồi."
"Gia, ta tuy có chút ngốc nhưng không phải cái gì cũng không biết." Diệp Cẩm im lặng một lúc rồi ngẩng đầu lên nói: "Chuyện của đại tỷ, giờ đến nhị tỷ, ta càng lúc càng cảm thấy bế tắc, nếu ngài bảo ta chỉ cần tin ngài là được, ta thật sự làm không được. Cho dù thật sự nhị tỷ không tổn hại ta, nhưng nhất định sẽ thương tổn ngài, Tam Nguyệt, ta càng lúc càng sợ hãi, loại sợ hãi này dày vò ta sống không bằng chết, liệu rằng chúng ta..."
"Cẩm..."
Cánh tay vững chắc ôm chặt lấy nàng, không gian phảng phất một đợt hương trầm nhàn nhạt, còn có mùi hương đặc trưng trên cơ thể của thập nhất lang. Cái ôm kia ấm áp, dịu dàng, nhẹ nhàng lấp đi lo sợ cùng hoảng hốt trong lòng Diệp Cẩm.
Hơi thở lướt qua làn tóc mềm, vương vấn bên vành tai trắng nõn.
"Đừng sợ, cho dù có chuyện gì xảy ra ta cũng sẽ bảo vệ nàng, sẽ không để bất cứ ai tổn hại đến nàng."
"Gia..." Diệp Cẩm ghì chặt cánh tay của nàng, chôn giấu gương mặt tái nhợt cùng với hàng nước mắt: "Đừng để bản thân có chuyện gì, chúng ta... hài tử của chúng ta..."
Biết được Diệp Cẩm sắp nói đến chuyện gì, Lăng Tam Nguyệt nhẹ nhàng vỗ về nàng: "Ta biết, chúng ta phải chăm sóc, phải dạy dỗ hài tử nên người, ta sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy."
Thời gian trôi qua, bi thương là thứ duy nhất để lại, thoáng một cái, trời xanh trước mắt đã sụp đổ, chỉ còn lại một màu xám tro tàn lụi. Gia đình từng là chỗ dựa vững chắc, đại tỷ đã từng là người nàng yêu thương nhất, nhị tỷ nàng từng tin tưởng nhất, dường như từ từ sụp đổ. Thiên chân vô tà năm đó tàn lụi trong tro tàn cháy dở, trưởng thành là bi ai, là nỗi cô đơn không còn nơi nào để trở về. Đã từng nghĩ cả đời có thể mãi mãi như vậy, vô tư vô lo, chớp mắt cả bầu trời sụp đổ, chỉ còn nàng chống chọi với tàn tích bi thương. Sẽ chẳng có ai mãi mãi thiên chân vô tà, trưởng thành không có chỗ cho hoài niệm, càng không có thời gian để mãi tiếc thương.
Năm tháng bào mòn đi ngây ngô năm đó, hủy hoại một trái tim từng khát cầu một cuộc đời bình bình đạm đạm.
Với Diệp Cẩm, nàng không thể giống như năm xưa, chỉ nhìn bầu trời bằng một màu xanh thẫm, hiện tại, đã biết bầu trời vẫn sẽ có đêm đen giăng kín. Bên cạnh nàng không chỉ có gia, còn có một đứa nhỏ, một sinh linh, một hy vọng về ngày mai mặt trời sẽ lên cao và nắng vẫn sẽ ấm áp, nàng phải bảo vệ hy vọng nhỏ nhoi ấy.
Hài tử... nương sẽ bảo vệ con... đừng sợ...
Phần si vọng năm đó, cứ để gió cuốn đi xa...
--------------------------
Hoa đăng tàn lụi, chỉ còn mặt nước dập dềnh từng cơn sóng nhỏ. Đêm nay gió lớn, thổi tung tay áo trắng căng phồng, trong lòng Hồ Tiểu Mạch dậy sóng không ngừng.
Nha hoàn cầm đèn lồng chờ mãi không nghe chủ tử phân phó về phòng, không khỏi khó hiểu quay lại nhìn nàng: "Hồ cô nương không về phòng sao?"
"Ngươi về trước đi, ta muốn ở lại một lúc nữa."
"Vâng."
Nha hoàn cung kính khom người, cầm theo hoa đăng trở về phòng.
Cẩm Tú hồ vẫn sáng, hai bên trản đèn vẫn rực rỡ, chỉ còn thần tình trong mắt Hồ Tiểu Mạch ảm đạm. Trước mắt nhìn không thấu tương lai, sau này nàng sẽ thế nào? Sẽ mãi ở trong Tướng quân phủ này trốn tránh không gặp Diệp Tố Cung? Liệu có thể không khi nàng đang ở trong phủ đệ của nàng ấy?
Trong lòng Hồ Tiểu Mạch chất đầy băn khoăn lo lắng, nhẹ vò mép tay áo, đôi môi mím chặt.
"Tiểu Mạch..."
Hồ Tiểu Mạch ngưng thần lắng nghe, nhận ra là giọng của Diệp Cung, cũng nhẹ nhàng thả lỏng cơ thể.
"Làm sao?"
"Ta nghe nha hoàn nói nàng muốn ở một mình, có chuyện gì sao?"
"Không có gì." Hồ Tiểu Mạch vén lọn tóc dài của mình ra sau, chậm chạp mở lời: "Ta cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn ở một mình."
Diệp Tố Cung tiến lên đứng cạnh Hồ Tiểu Mạch, nghiêng đầu nhìn sườn mặt tinh xảo của nàng, không khỏi động lòng. Vẫn như năm đó, tiểu công chúa kiêu ngạo của Phiên Bắc, một tay nắm lấy dây cương còn một tay giữ lấy cung tên, tiếng cười vẫn còn văng vẳng bên tai.
"Nàng còn muốn gặp Trừ Cung tướng quân không?"
Trong đáy mắt lóe lên một tia dao động, rồi nhẹ nhàng tan biến, Hồ Tiểu Mạch ảm đạm cười: "Gặp rồi thì sao, ta đã nghĩ ra hàng vạn lý do, hàng vạn cái cớ để có thể gặp nàng ấy... cuối cùng... vẫn là ta không đủ can đảm..."
"Tướng quân... nhất định rất muốn gặp nàng..."
Hồ Tiểu Mạch nghiêng đầu lắng nghe: "Làm sao ngươi biết?"
"Ta đã nói, tướng quân..." Diệp Tố Cung ngừng lại một chút, thâm tình nhìn vào mắt Hồ Tiểu Mạch: "Tướng quân hãy còn rất yêu nàng, vĩnh viễn quên không được nàng."
"Vậy thì sao?" Hồ Tiểu Mạch nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Vẫn là không đến được, vĩnh viễn cũng không đến được..."
"Nếu như tướng quân lật đổ được Lăng đế, giết hết người của Lăng gia giúp nàng báo thù, nàng có thể ở bên cạnh tướng quân không?"
Hồ Tiểu Mạch yên lặng không trả lời, chỉ có tiếng gió thổi xì xào qua kẽ lá.
Không biết qua bao lâu, Hồ Tiểu Mạch nhấc chân lướt qua Diệp Tố Cung, môi mỏng nhẹ mấp máy: "Nếu vậy nàng ấy đã không còn là Diệp Tố Cung mà ta biết, cũng không còn là Diệp Tố Cung mà ta đã yêu."
Cẩm Tú hồ chỉ còn mỗi mình Diệp Tố Cung cô độc, làn nước trong vắt soi tỏ bóng trăng, vệt sáng mờ ảo lung linh phản chiếu vào đáy mắt xa xăm.
Từng giọt, từng giọt, tựa như chuỗi ngọc đứt mà rơi xuống, vỡ tan. Cười nhạo bản thân cả đời thông minh, cuối cùng lại bị tình yêu che mờ đôi mắt. Diệp Hy nói không sai, nàng điên rồi, yêu đến điên, bất chấp đúng sai, phản bội tỷ muội chỉ để có thể bảo vệ một phần si tâm trọn vẹn. Đến hiện tại đánh mất bản thân, người âu yếm cũng từ bỏ, Hồ Tiểu Mạch sẽ không yêu một người như nàng, người nàng ấy thương nhớ là Diệp Tố Cung của năm đó. Trong mắt dung không nổi một hạt cát, yêu hận rõ ràng, cả đời quang minh chính đại ngẩng cao đầu làm người.
Tôn nghiêm năm đó đánh mất triệt để, yêu đương nửa kiếp người như gió thoảng mây trôi...
"Điên rồi... ngươi điên rồi... A Cẩm nhất định sẽ đau lòng..." Diệp Tố Cung cúi đầu, lẩm bẩm: "Ngươi bỏ rơi A Cẩm, nàng hận ngươi... ngươi không đáng là tỷ tỷ..."
"Phải, ngươi không đáng."
Diệp Tố Cung hoảng hốt nhìn ra sau lưng, chỉ thấy Hồ Tiểu Mạch đứng đó, đôi mắt vô thần dán chặt trên người nàng, bàn tay đặt trên bệ đá lạnh băng băng.
"Năm đó là ngươi, hiện tại, chỉ là nhân ảnh biến hóa méo mó..."
Dưới ánh trăng sáng, Hồ Tiểu Mạch nở nụ cười, yếu ớt, bi ai: "Ngươi không còn là người năm đó uy phong cưỡi ngựa trắng, trong mắt chỉ có đúng sai, không có dung nổi điều thị phi. Trong lòng ngươi biết rõ, chỉ là ngươi không thừa nhận, sai càng sai, đi từng bước hủy hoại chính bản thân mình."
"Ta năm đó..."
Diệp Tố Cung yên lặng, nàng ngắm nhìn Hồ Tiểu Mạch dưới ánh trăng bàng bạc, nở một nụ cười, cánh tay nhấc lên muốn chạm đến dung mạo ẩn sau ánh trăng kia.
"Năm đó, ta vì nàng thay đổi, hiện tại, ta vì nàng bất chấp đúng sai."
Bao nhiêu tương tư, bao nhiêu bi thương, chất chồng trong mong nhớ đầy vơi. Nước mắt lã chã rơi xuống như chuỗi ngọc đứt không cách nào dừng lại được, si vọng năm đó chưa từng mất đi, càng ngày càng lấp đầy đau thương chờ đợi.
"Ngươi ở đây... chờ ta..."
Diệp Tố Cung nở nụ cười: "Ta ở đây, vẫn luôn chờ nàng."
"Hóa ra..." Hồ Tiểu Mạch yếu ớt bật ra một tiếng nức nở: "Ngươi chưa từng rời đi."
"Ta có thể bỏ rơi mọi thứ, chỉ là bỏ không được nàng, là do ta cố chấp, cũng do ta không đành lòng."
"Ngươi thay đổi rồi, Tố Cung." Hồ Tiểu Mạch buông tha tay áo nhăn nhúm của mình, ngẩng đầu lên, mi dài phủ ánh trăng sáng: "Ta không thể yêu ngươi như năm đó nữa."
Diệp Tố Cung trầm lặng, nàng nhìn Hồ Tiểu Mạch thật lâu, khắc sâu bóng hình đó vào tận tâm can, dần dần chỉ còn đau thương vây kín.
"Năm đó nàng từng nói..."
Diệp Tố Cung bước lên một bước, ánh trăng đêm phủ lên người nàng, trong đáy mắt là hồi ức đẹp đẽ của năm tháng đã qua đi.
Hồ Tiểu Mạch chầm chậm mở miệng: "Tố Cung, ngươi trở về, lấy ta được không? Ta chờ ngươi, bao lâu cũng được, ngươi nói với mẫu thân ngươi, ta về xin phụ hoàng, chúng ta cùng thành thân..."
Hồ ức năm đó ùa về, tiểu công chúa mặc bộ y phục màu phấn hồng, cầm trong tay mấy cọng cỏ ngựa, mặt đỏ bừng bừng thổ lộ tình cảm giấu kín trong lòng. Tiểu tướng quân nghe xong chỉ biết ngượng ngùng, tay cầm dây cương siết đến đỏ bừng, trong lòng vui mừng muốn hét lên.
Năm tháng tươi đẹp đó đã đi đâu mất rồi?
"Tiểu Mạch..." Diệp Tố Cung yếu đuối, nàng mệt mỏi, nàng cần nhất lúc này Hồ Tiểu Mạch ở bên cạnh nàng: "Đừng bỏ rơi ta, ta chịu không được một lần phân ly, ta hứa với nàng, nhất định sẽ lấy nàng..."
"Vấn đề của hiện tại không phải là ngươi có lấy ta hay không, mà là... ngươi đã không còn là người ta yêu của trước đây..." Hồ Tiểu Mạch run rẩy, nhẹ nhàng buông ra từng câu từng chữ: "Tố Cung ta yêu sẽ không độc ác như vậy, sẽ không phải không biết phân biệt đúng sai, càng không phải loại người bất chấp mọi thứ phản bội tỷ muội như vậy..."
"Ta làm tất cả là vì nàng!!"
"Đừng đem ta làm lý do!!!" Hồ Tiểu Mạch quát to: "Diệp Tố Cung trước kia không phải kẻ dùng người khác làm lý do che đậy cái sai của mình!!!"
Diệp Tố Cung yên lặng, trái tim nàng đau như sắp vỡ ra, chỉ biết đứng đó ngây ngốc nhìn Hồ Tiểu Mạch.
"Ta không thể ở bên cạnh ngươi nữa, ta sẽ đi..."
Hồ Tiểu Mạch lùi lại một chút, tóc dài bị gió thổi che đi biểu tình trên mặt: "Đừng tìm ta, ta sẽ không bao giờ trở lại, như năm đó, xem ta đã chết cũng được..."
Bóng lưng lạnh lùng xoay đi, màn đêm dần nuốt chửng lấy nàng, bóng tối kiệt quệ trong đau thương.
Thân thể đổ sụp, cả bầu trời của nàng cùng đổ sụp, tất cả đều biến mất sau khi bóng lưng kia biến mất.
Không còn Hồ Tiểu Mạch, nàng có còn là Diệp Tố Cung?