Trăng trên cao tỏa ra hàng vạn ánh sáng nhu hòa, dịu dàng như dòng nước, tĩnh lặng lại chưa từng dậy sóng. Tán lá rì rào trong đêm, âm thanh du dương cố ru người vào giấc ngủ, phản chiếu trên mặt hồ trong vắt là nhành mai trắng phai sắc.

Tiếng vó ngựa lộc cộc nhỏ dần rồi dừng hẳn, thay vào đó là tiếng gõ cửa kịch liệt.

Tử Minh trong mơ màng xuống giường đi ra mở cửa, bắt gặp Diệp Hy liền sửng sốt kêu lên: "Ngũ tiểu thư??"

Diệp Hy kéo lên phi phong, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, tối rồi còn làm phiền, ta có chuyện muốn gặp tứ tỷ."

"Ách, được, mời tiểu thư vào."

Diệp Hy gật gật đầu, nhanh chóng bước qua cánh cổng, Tử Minh vội vã dắt ngựa vào trong phủ rồi cẩn thận đóng cổng lại.

Trong cung có chút tối tăm, Diệp Hy chỉ có thể nương theo ánh trăng ngoài song cửa mà dò dẫm từng bước chân. Lách cách một tiếng, bất chợt một ngọn đèn lóe lên, soi tỏ gương mặt phía sau ngọn đèn.

"Ngũ tiểu thư?"

"Tiểu Hiểu?"

Tiểu Hiểu đặt ngọn đèn xuống bàn, châm lên mấy ngọn nến xung quanh, sắc hôn ám dần dần bị xua đi. Diệp Hy không quen với ánh sáng đột ngột này, vội vàng nâng tay che mắt lại, mãi một lúc mới thích ứng được.

"Tiểu thư ngài có chuyện gì vậy?"

Tiểu Hiểu tính châm một chén trà, nhưng trà đã nguội, đành phải đưa mắt nhìn Tử Minh nhờ vả nàng thay một ấm trà khác. Tử Minh nhanh nhẹn bước đến đón lấy ấm trà lạnh, cầm theo ngọn đèn nhỏ mà Tiểu Hiểu vừa mang ra, một mình đi đến trù phòng.

"Không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn hỏi tứ tỷ chút chuyện."

"Vậy tiểu thư ngài chờ ở đây, để Tiểu Hiểu đi gọi tiểu thư giùm ngài."

"Cảm ơn."

Tiểu Hiểu híp mắt cười, xua tay nói: "Không có gì."

Dứt lời, Tiểu Hiểu xoay người rời khỏi tiền thính, không quên đóng cửa lại, một đường đi đến phòng của tiểu thư. Tiểu Hiểu đi chưa lâu thì Tử Minh trở về, đem nước trà nóng hổi trong ấm rót vào một chén sứ thanh hoa, hai tay dâng lên cho Diệp Hy.

Đón lấy chén trà, nhấp một ngụm, không hẳn là trà ngon nhưng vẫn có thể tạm chấp nhận được.

Diệp Hy nhìn Tử Minh một lúc, rồi hỏi: "Chúc Vi đâu? Sao ta không thấy nàng ta?"

"Không biết, mấy ngày nay nàng ta không ở trong cung, một mình đi đâu đó mất rồi, mà cũng mong nàng ta đừng trở về."

Diệp Hy xoay chén trà trong tay, nghe Tử Minh nói xong liền nghi hoặc: "Chẳng lẽ các ngươi biết Chúc Vi đối với tứ tỷ của ta có ý?"

"Chuyện ngay cả tiểu hài tử cũng biết lẽ nào bọn ta không biết?" Tử Minh xua xua tay: "Kệ đi, không nói đến nàng ta nữa."

Cả hai nói thêm vài ba câu thì cửa bên ngoài cũng được đẩy ra, người đến tất nhiên là Diệp Cẩm và Lăng Tam Nguyệt. Tử Minh tinh ý nhanh chóng rời đi, không quên đóng cửa lại, trả lại bầu không khí an tĩnh cho tiền thính.

Diệp Hy đứng dậy chấp tay: "Thập nhất gia vạn an."

"Đều là người nhà, không cần đa lễ." Lăng Tam Nguyệt dìu Diệp Cẩm ngồi xuống ghế, chậm rãi nói: "Không biết ngũ tiểu thư đến đây nửa đêm là có chuyện gì?"

"Tỷ phu không cần gọi như thế, cứ gọi là Diệp Hy được rồi."

"Nếu ngươi muốn."

Diệp Cẩm đợi các nàng khách khí qua lại một lúc rồi mới nói: "Hy nhi, nửa đêm ngươi chạy đến đây không sợ nương thân mắng sao?"

"Ta nhân lúc nương thân lưu lại thất vương phủ với đại tỷ liền trốn sang đây, thật sự là có chuyện muốn hỏi ý tỷ."

"Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Trong trí nhớ của Diệp Cẩm, chưa bao giờ Diệp Hy đến tìm nàng vào lúc nửa đêm hay thậm chí là hỏi ý nàng, bởi vì đứa nhỏ này luôn nghĩ quân quý thì biết cái gì mà hỏi ý kiến. Nhưng đột nhiên hôm nay lại đến xin ý kiến của nàng, nhất định là có vấn đề, mà vấn đề ở đâu, Diệp Cẩm cũng nghĩ không thông suốt.

Diệp Hy ngập ngừng cả nửa ngày mới chịu mở miệng hỏi: "Tứ tỷ, nếu tỷ phu nạp thêm một tiểu thiếp, tỷ sẽ như thế nào?"

Diệp Cẩm sửng sốt không thôi, đưa mắt nhìn Diệp Hy rồi nhìn sang Lăng Tam Nguyệt. Chuyện này nàng hoàn toàn không nghĩ đến, bởi vì nàng tin tưởng Thập nhất gia tuyệt đối, nhất định sẽ không có chuyện đó xảy ra.

"Sẽ không, tỷ tin Thập nhất gia."

Lăng Tam Nguyệt khẽ cười, vươn tay xoa đầu Diệp Cẩm, vô cùng hài lòng với câu trả lời này.

"Ý là nhỡ như..." Diệp Hy cuống quít tìm từ cho thích hợp để giải thích: "Nhỡ như có một ngày như thế, tỷ có thể chấp nhận tỷ phu có thêm một quân quý khác không?"

"Chuyện này..." Diệp Cẩm mím mím môi, không nghĩ ngợi lâu đã lắc đầu mà nói: "Không bao giờ tỷ chấp nhận được trong lòng Thập nhất gia có người khác, càng không bao giờ muốn san sẻ Thập nhất gia với nữ nhân khác."

So với câu trả lời nguyện ý san sẻ thì Lăng Tam Nguyệt thích câu trả lời này của Diệp Cẩm hơn, thông qua câu trả lời có thể biết được tâm ý của nàng ấy là thật tâm thật ý đối đãi nàng.

Diệp Hy có chút kinh ngạc, rồi lại hỏi tiếp: "Nhưng mà tước quý đều sẽ có tam thê tứ thiếp, Triệu học sĩ có hẳn tam phòng, tỷ không sợ người khác nói mình ích kỷ sao?"

"Ta chỉ nghĩ nàng là phu quân của ta, là người dùng kiệu tám người khiêng đưa ta vào Huyền Minh cung này, lý nào ta lại phải hai tay đưa nàng cho người khác?" Diệp Cẩm bĩu bĩu môi: "Ta không cao thượng tới vậy."

"Quân quý nào cũng vậy?"

Diệp Cẩm không trả lời mà hỏi lại: "Vậy nếu Hy nhi yêu thương một quân quý, có muốn chia sẻ nàng cho tước quý khác không?"

Không cần nghĩ nhiều Diệp Hy đã dứt khoát nói: "Tất nhiên là không!"

"Đúng vậy, quân quý hay tước quý đều giống nhau, ta nghĩ không quân quý nào muốn cùng người khác san sẻ người mình yêu."

Có lẽ hiểu được ý tứ của tứ tỷ, Diệp Hy trầm mặc khá lâu, không biết trong cái đầu nhỏ đó suy nghĩ cái gì, trong mắt lộ ra vài tia hoang mang phức tạp.

"Làm gì mà hôm nay lại hỏi mấy câu này?" Diệp Cẩm đem thắc mắc nãy giờ ở trong lòng nói ra hết: "Có phải đã để ý tiểu quân quý nào rồi không?"

"Cái này..."

Diệp Hy bất đắc dĩ thở dài, đành đem chuyện kể rõ ràng lại cho Diệp Cẩm nghe, cũng không quên nói qua lời khuyên của Tư Hoa và suy nghĩ của mình cho tứ tỷ hiểu rõ hơn. Diệp Cẩm lúc đầu nghe thì có thể hiểu đôi chút, nhưng về sau bắt đầu rối loạn, rốt cuộc là vì cái gì mà không thể lấy? Gia cảnh quan trọng đến vậy sao? Chính phòng với nhị phòng cũng cần phân biệt rõ vậy à?

Thấy Diệp Cẩm ở bên cạnh mù mịt, Lăng Tam Nguyệt liền giải thích: "Là tiểu muội muội nhà nàng vừa ý Triệu Tuyên kia rồi, nhưng vì hoàn cảnh của hai người cách biệt cùng với sức ép của Phù Cơ công chúa nên chỉ có thể lấy Triệu Dư Oanh."

"Khụ..." Diệp Hy xấu hổ trừng mắt: "Không phải vừa ý, chỉ là đang hỏi."

"Không phải vừa ý người ta sao?" Lăng Tam Nguyệt thản nhiên cười, trêu chọc nói: "Không vừa ý lại nghĩ trăm phương ngàn cách để thú người ta sao? Hơn nữa còn nửa đêm chạy đến tận đây hỏi ý kiến, rõ ràng là muốn nói mau mau nghĩ cách để ngươi thú Triệu Tuyên kia còn gì."

"Tỷ phu!!"

"Khoan đã..." Diệp Cẩm vội khoát tay ngăn lại, nàng không hiểu, đành phải hỏi ngược lại Diệp Hy: "Nếu muốn thú thì cứ thú, sợ gì? Nếu lo nương thân không đồng ý thì cứ giống lúc trước khóc lóc ăn vạ là được rồi a."

Diệp Hy: "..."

Lăng Tam Nguyệt xoa xoa đầu Diệp Cẩm: "Tiểu đông tây a tiểu đông tây, nàng nghĩ so với muội muội nàng còn đơn giản hơn. Vấn đề chính là xuất thân của Triệu Tuyên không tốt, không phù hợp với muội muội của nàng, dù có ăn vạ hay khóc lóc nương thân nàng cũng không đồng ý đâu."

"Nhưng còn..."

Biết Diệp Cẩm muốn nói gì, Lăng Tam Nguyệt liền giải đáp: "Đơn giản vì ta là thân nhi nữ của hoàng thượng, dù có thật sự bị đày vào lãnh cung thì vẫn xứng đáng với nàng hơn Diệp Hy với Triệu Tuyên."

"À, hiểu rồi, cuối cùng cũng hiểu rồi!!"

Diệp Hy bất đắc dĩ lau mồ hôi, hướng ánh mắt cảm kích nhìn Lăng Tam Nguyệt, nếu không có tỷ phu ở bên cạnh giải thích hộ, chỉ sợ đến sang năm tứ tỷ cũng không biết là các nàng đang nói cái gì!?

"Cho nên mới gọi tiến thoái lưỡng nan, nếu muốn thú Triệu Tuyên thì phải thú cả Triệu Dư Oanh, mà thú Triệu Dư Oanh rồi chỉ sợ Triệu Tuyên không nguyện ý gả vào Diệp gia nữa."

"Vậy còn nói không vừa ý Triệu Tuyên." Lăng Tam Nguyệt cười giễu: "Xem xem, đã gấp đến độ muốn đem sính lễ đến Triệu phủ rồi, cũng may còn chưa vỡ lòng, nếu không có khi tiểu quân quý kia cũng bị tiêu ký mất rồi."

"Tỷ phu!!!!!"

Nghe tiếng quát che giấu xấu hổ của Diệp Hy, Lăng Tam Nguyệt cũng không chọc nàng nữa, để yên xem Diệp Cẩm sẽ cho lời khuyên thế nào.

Diệp Cẩm nghĩ cả nửa buổi cuối cùng mới nói: "Buồn ngủ thật."

Diệp Hy suýt chút từ trên ghế ngã xuống, mất công nàng đến đây cả buổi tối chỉ để nghe ba chữ 'buồn ngủ thật' sao???

"Được rồi, cứ như vậy đi." Diệp Cẩm che miệng ngáp, nói: "Chẳng phải Triệu Tuyên ở Quốc Tử Giám sao? Cứ chờ vài năm nữa đi, đợi nàng ta vào Văn Hoa Uyển, nâng cao được thân thế thì lôi nàng ta đi tham gia hoa khôi, tấu đàn, hí kịch, bất cứ cái gì cũng bắt nàng ta thi hết, rồi cũng có ngày nàng ta nổi danh khắp Yến quốc thôi. Nếu Triệu Tuyên gấp gáp muốn gả vào Diệp gia thì cho nàng ta một câu làm tin, hẹn ước khi nào thích hợp sẽ nạp vào phủ, còn giờ thì tứ tỷ ngủ một lúc đã."

Dứt câu Diệp Cẩm liền chui vào lòng Lăng Tam Nguyệt ngáp một cái rõ to, chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ phát ra.

Lăng Tam Nguyệt: "..."

Diệp Hy: "..."

Qua nửa canh giờ Diệp Hy mới hoảng hốt gào lên: "Đó là tứ tỷ sao?!?!? Người thông minh như Diệp Hy ta còn không nghĩ ra, tứ tỷ chỉ cần ngáp một cái đã có thể nghĩ ra rồi!?!?!"

Lăng Tam Nguyệt: "..."

Diệp gia có truyền thống tự luyến sao?? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play