Đừng mơ mộng vào 1 cái kết hảo huyền chàng trai.. Cậu đang đi quá sâu vào nó rồi đấy.... Kết thúc nhanh thôi.........
Làn gió mát lùa thẳng vào mặt.. Môi vẫn mỉm cười... Gần kết thúc rồi sao?????
...
Cả Touman đều thấy được cảnh em yêu chiều với Thiên Trúc ... Họ như muốn những cảm xúc đó của em sẽ dành cho họ chứ không phải Thiên Trúc ..
Tuy nói em tha thứ cho họ nhưng em vẫn khá dè dặt với họ.....
Hôm nay là ngày thứ 3 cả bọn nằm viện.... Đám Thiên Trúc vừa than thở muốn về rồi lại nài nỉ không muốn ăn đồ ăn của cửa hàng tiện lợi nữa mà muốn ăn đồ em nấu....
Bất lực trứoc cả bọn..... U là trời... Nếu mà nấu em phải chi thành 17 suất... 7 suất cho Thiên Trúc... 9 suất cho Touman và 1 còn lại là của em....
Thôi đành chiều họ vậy....
Em xách cái thẻ đen của Kokonoi mà đi ra khỏi phòng bệnh... Trứoc khi đi còn không quên dặn họ không được làm loạn khi Shinichiro chưa tới.
Mà họ nào nghe.. Em vừa đi là chiến tranh mồm với mắt nổ ra.... Sao không dùng vũ lực.. Vì họ đang bị thương đánh nhau bầm trầy em mà biết là toang..
Cả đám bây giờ đang í ối cải nhau.. Lườm nguýt muốn lòi con mắt...
-" Michi là của Thiên Trúc bọn tao... Là bọn tao có em ấy trước nên không có việc tao chấp nhận chung với bọn mày " Hanma
-" Cái đó là mày nói.... Không phải Takemichi nói " Angry
-" Shinichiro là của mày rồi thì Michi là của tao.. Đừng để tạo ghét mày thêm Mikey " Izana
-" Cứ việc ghét... Là mày từ bỏ anh hai chứ không phải anh ấy bỏ mày... Đừng kiếm cớ lôi Takemichi vào " Mikey..
-" Nực cười nhỉ...... Không có quan hệ huyết thống thì có thể thành gia đình sao.... Tao không chấp nhận cái gia đình như vậy " Izana..
Cả đám Thiên Trúc giờ mới hiểu vì sao Izana lại ghét Mikey đến như vậy..
Bóng dáng người con trai đứng dựa vào cánh cửa nãy giờ đã nghe hết cuộc trò chuyện....
-" Hẵn là em còn để ý chuyện đó nhỉ Izana " ....
-" Anh hai " Mikey..
Izana cuối mặt xuống khi thấy Shinichiro đi vào và hỏi mình.... Gã không muốn trả lời bất cứ thứ gì hết..... Ừm cứ cho là gã cố chấp đi..... Lúc trước 1 đứa trẻ như gã phải chịu những cảm xúc như vậy thì bảo gã không cố chấp sai được.... Hơn nữa bây giờ gã có em thì càng cố chấp hơn... Em bây giờ là giới hạn duy nhất của gã... Gã không muốn san sẻ nó với người gã ghét..
Shinichiro thấy vậy cũng chẳng nói thêm gì nữa..... Cái này thì chỉ có em mới khuyên được gã thôi.. ..
Quay lại phía em....
Em đang chật vật nấu 1 đống đồ ăn cho đám kia .....
Cơm thì cũng nấu 1 nồi to chứ ít gì... Em chợt cảm thán nếu ngày nào cũng như này thì có lẽ cả Thiên Trúc phá sản mất...
Mà em ơi.. Em nào biết Thiên Trúc giàu cỡ nào khi có Kokonoi đâu.... Em chỉ biết Kokonoi kiếm tiền giỏi chứ nào biết cách kiếm tiền của anh ta nhiều như nào.... Đủ nuôi cả cái Tokyo này chứ đùa..
Em loay hoay mãi mới đóng hộp hết mớ đồ ăn.. ..
-" Rồi xong.... " Em ỉu xìu khi chợt nhớ lại đem đống này vào bệnh viện như nào.... Chẳng lẽ giờ đi bộ..... Và đi bộ thiệt :))
Em đến được bệnh viện là việc của 30' sau..... Mở cửa bước vào thì trong căn phòng âm u đến lạ thường.. Có chuyện gì hay sao mà Thiên Trúc với Touman sĩ cũng đằng đẵng sát khí vậy?
___________________
End chap 39 .... À thì hết phần Tranh giành tui ngược tiếp..... Không có gì đâu.. Thông báo sớm cho mấy cô thôi ;)