-" Đjtme đã bảo là đi từ từ thôi.. Chen nhau làm gì " Kisaki giận dữ mà chửi lên
-" Chắc mày không chen à " Kokonoi..
Kisaki nghe và chỉ biết câm nín..
Họ giờ đây đang chen lấn ngoài cánh cửa phòng bệnh của em.. Chậc vật thân 1 lúc thì tất cả mới vào được..
Izana gã là người nhanh chân chạy đến ôm lấy em nhất... Vừa ôm gã vừa nói câu xin lỗi với em..
-" Michi.. Tao xin lỗi.. Chuyện hồi bữa là bọn tao sai hết.. Nên làm ơn đừng bỏ bọn tao được không "
-" Đúng vậy... Tất cả là do bọn tao hồ đồ nên mới nói nặng mày như vậy " Ran..
Nói rồi Izana chợt buông em ra.. Cả Izana, Kakuchou, Ran, Rindou xếp thành 1 hàng quay mặt về phía em cúi đầu nói câu xin lỗi..
Em vui lắm.... Em cũng chẳng bắt bẽ gì thêm mà tha thứ cho họ... Em chẳng muốn có thêm vấn đề gì nữa.. Em chỉ muốn có 1 cuộc sống hạnh phúc với người mà em yêu thôi..
Bật cười thành tiếng em giang tay ra nhìn vào họ.... Họ cũng biết ý lần lượt 7 con người nhào vào ôm lấy em..
-" Rồi giờ thì mày cũng nên cho bọn tao biết 3 ngày đó mày đã đi đâu " Hanma
Em ngước lên nhìn Hanma.. Em muốn họ lơ đi việc đó rồi mà .... Sao lại nhắc đến chi không biết... Giờ biết trả lời như nào.. Đâu thể nói là em bị Touman bắt được..Hay chọn đại lí do nào lấp liếm cho qua vạy..
Em thở hắt ra 1 hơi lên tiếng
-" Tao.. Tao ở nhờ nhà Hina. " Michi
Nghe em nói thì họ lại đổ dồn 7 cặp mắt vào em.... Ủa gì.. Em nói gì không đúng à
-" Sao lại nói dối " Kisaki kéo tay em vật em vào người anh ta
-" Tao.. Tao có nói dối đâu " Em lí nhí mà đáp trả
-" Đừng giỡn Michi.. Bọn tao thật sự lo cho mày... Bọn tao đã đến nhà Hina và cô ấy nói không có mày ở nhà cô ấy " Kisaki
-" Cái .. Cái đó khỏi trả lời được không.. Tao " Em lúng túng mà lên tiếng hỏi ngược lạ
-" Sao mày lại bày ra vẻ mặt đó " Izana gã khó hỉu nhìn em.. Câu hỏi của bọn gã em cũng không muốn trả lời...
Gã đảo mắt nhìn căn phòng bệnh em đang ở.. Và rồi lia mắt vào 1 góc phòng.. Cái áo lúc trước của Touman em mặc đập vào mắt gã..
Bước vội chân xuống giường.. Đi lại chỗ cái áo... Gã cầm nó lên... Trố mắt mà nhìn.. Gã sẽ chẳng bao giờ quên cái áo này.. Nó là của Mikey..
Đi lại phía giường của em gã đưa cái áo trứoc mặt em...
-" Tại sao nó lại có ở đây " Izana.. Câu nói của gã lạnh giọng đi
Cả đám nhìn vào cái thứ gã đưa ra trước mặt rồi nhìn lại em..
Em thì đang đấu tranh tâm lí... Mẹ bà nó.. Sao lúc nãy anh Shin không đem nó theo luôn đi... Giờ mà em nói thì 100% có 1 trận đấu lớn nổ ra à... Sao đây..
-" Mày giấu bọn tao việc gì... Sao cái áo của Tổng trưởng Touman lại ở đây " Rindou
Em ngước mặt lên nhìn họ .... Nứoc mặt trực trào rơi ra . .
-" Ư... Huhu.... " Em khóc lớn lên làm bọn họ hoảng cả lên..
Cả đám thấy vậy thì luôn miệng khuyên em nín đi.
-" Sao lại khóc rồi.. Nói xem ai đã làm gì mày " Hanma
-" Nín đi.. Đừng khóc..... Mày khóc xấu lắm " Izana gã đưa tay lên gạc đi nứoc mắt cho em..
-" Hức.... Nếu. Tao... Nói bọn mày phải nghe tao.. Không được làm bậy được không " Takemichi
-" Được nghe mày hết.. " Kokonoi
-" Hứa đi " Michi
-" Được rồi.. Bọn tao hứa " Kisaki
-" Là.. Tao bị ..... " Em kể toàn bộ cho họ nghe... Uất ức lắm chứ.... Vừa kể em vừa sợ họ sẽ làm loạn cái phòng này lên mất..
Họ trố mắt khi nghe em nói như vậy.. Ai nấy đều đen mặt hết cả lên.. Họ giờ đây chỉ có 1 ý định là gϊếŧ Touman nhưng lúc nãy lỡ hứa với em rồi...
Kisaki là người có tâm lý vững nhất..Anh vừa nghe xong là đi lại ôm lấy em ngay.. ... Anh vuốt nhẹ tấm lưng của em..
-" Khóc đi " Chỉ 1 câu nói thôi nhưng nó làm em cảm thấy được quan tâm rất lớn..
Vừa nghe xong câu đó là em khóc òa lên.. Còn hơn lúc nãy nữa.. Khóc cho giải bày những cam chịu của em..
Họ bây giờ cũng ném việc kia sang 1 bên.. Đi lại là ôm lấy em.... Họ tự trách bản thân là người yêu của em nhưng lại không bảo vệ được cho em.. ....
_______________
End chap 32