Em đang chật vật ngồi co rút bên góc giường thì thanh âm cánh cửa đột ngột mở ra..
Ánh sáng lóe lên ngược hướng làm khuôn mặt người đang bước vào đen lại.. Em không nhìn rõ đó là ai..
Người đó đi vào giờ đây em mới nhìn thấy rõ
.. Là Mikey.. Anh ta trong trang phục thủ lĩnh của Touman .. Đang tiến đến chỗ của em..
Sợ hãi là cảm giác hiện tại của em.. Run rẩy mà cố gắng nép sâu vào gốc tường.. Khóe mắt bắt đầu ươn ướt lên..
-" Sao lại khóc rồi, ai làm gì mày à " Mikey lên tiếng.. Câu nói của anh ta như đang nói chính bản thân
Em im lặng.. Trong suy nghĩ nếu bây giờ em trả lời anh ta thì chắc chắn em sẽ bị lôi ra và LÀM đến chết.. Suy nghĩ tiêu cực nó cuốn lấy em ..
-" Như này là đang sợ tao sao " Mikey tiến lại ngồi lên giường kéo giận chiếc chăn em đang cuốn ra
Em sợ hãi mà khóc toáng lên.... Khuôn miệng nhỏ mấp máy lời cầu xin
-" Ư.. Hức.. Làm ơn.. Tôi không muốn mà "
-" Hừm... Tao đã làm gì mày đâu " Mikey thấy em như vậy thì chợt cười lên... Sấn tới ôm trọn lấy thân hình nhỏ nhắn của em..
Sợ hãi.. Em dãy giụa ra khỏi người anh ta.. Nhưng sao mà được anh ta có biệt danh là Mikey vô địch đó.. Với cái sức lực nhỏ nhoi của em thì làm sao mà thoát ra được..
Dãy giụa 1 hồi em cũng chịu ngồi im lại .. Từng thớ thịt trên người em bắt đầu run rẩy, mắt em nhắm nghiền lại nhưng nứoc mắt vẫn thi nhau tuôn ra .... . . Mikey thấy em yên hơn rồi thì vô tư ôm em tựa đầu mình vào vai em nói lời thì thầm..
-" Chẳng phải mày luôn miệng nói không quen biết bọn tao hay sao.... Bây giờ thấy tao ôm thì lại sợ hãi mà khóc lên như vậy"
Em bị nắm thóp mà ngước khuôn mặt ướt đẫm lên nhìn Mikey..... Chết tiệt.. Em tự bản thân làm lộ rồi... Nhưng quan tâm làm gì nữa chứ.. Bây giờ em chỉ muốn ra khỏi đây đến bên Thiên Trúc thôi..
-" Hahh.... Đừng nhìn tao như vậy chứ . Tao nắm thóp được mày rồi à " Mikey lên tiếng giọng như đang bỡn cợt..
Em vẫn chọn cách im lặng.. Mặt cuối gầm xuống
-" Bọn tao biết lúc trước là bọn tao sai... Vì sự ngu ngục của bọn tao mà mới khiến mày bị như vậy.. Nhưng yên tâm đi... Từ bây giờ bọn tao sẽ bù đắp cho mày... THEO CÁCH CỦA BỌN TAO " Anh ta nhấn mạnh những chữ cuối cùng
Câu nói cuối làm cho em có gì đó bất an..
-" Thả tao ra " Từ nãy đến giờ đây là câu đầu tiên em nói trọn vẹn... Em chẳng giấu làm gì nữa.. Đã là kí ức lúc trước thì cứ cho nó trôi đi luôn đi ... Cố gắng lắm em mới ngưng sự run rẩy để nói thành lời
-" Ra nào... Ra khỏi đây à.. .. Thả mày ra để mày về với lũ kia à.... Ahhh bảo bảo hư thật đấy , có nên phạt bảo bảo không nhỉ?" Mikey thay đổi sắt mặt.. Khuôn mặt bỡn cợt lại nhìn em.. Ánh mắt như đang rơi vào trạng thái của bản năng hắc ám...
Em theo quán tính mà vội đẩy Mikey ra.. Giờ đây em đang nhìn thấy Mikey với khuôn mặt tràn đầy sát khí... Nó làm em cảm thấy ớn lạnh......
-" Bảo bảo lại không nghe lời nữa rồi... Như vậy là phải phạt nha.... Nhưng trước hết.. Tháo bỏ lớp vải rách trên người mày ra trước đã...... " Em trên người đng mặc là Bang phục của Thiên Trúc.... Nó làm Mikey chán ghét mà vồ lấy em..
Tiếng sột soạt xé rách quần áo vang liên tục... Em hoảng sợ mà vội đẩy tay anh ta ra.. Nhưng.. Muộn rồi.. Mikey xé rách hết rồi...
Trên người em bây giờ chỉ còn lại chiếc quần chip.. Mà trời ơi.. Quần chip có chi chít hình gà con. Nó màu vàng nữa chứ.. U là tr.. Nó làm em xấu hổ.. Nhưng xấu hổ kiêm theo sự sợ hãi
Nhưng Mikey thì làm gì quan tâm thứ đó cái anh ta quan tâm chính là cái thân hình mảnh khảnh của em kìa.. Nứoc đã trắng hồng.. Khuôn ngực không to như phụ nữ nhưng nó làm Mikey cương lên mẹ rồi..
--"Mẹ kiếp" Chửi thề 1 câu anh ta quăng chiếc áo bang phục của mình cho em.... Rồi lẵng lặng bỏ đi.....
Sao lại bỏ đi... Vì anh ta không muốn 1 lần nữa vậy bẩn em, không muốn 1 lần nữa thấy em than khóc khi làʍ ŧìиɦ và cũng 1 lần nữa không muốn thấy em tự sát..........
Cái anh ta muốn là em tha thứ cho anh ta và tự nguyện LÀM với anh ta...
Hahh.. Nực cười ghê.. Đã hận mà còn tự nguyện LÀM cơ đấy..
Thế là Mikey ra khỏi phòng đi giải quyết cái thứ phản chủ bên dưới thân mình
Em ngơ ra nhìn anh ta.... Đi rồi... Em cảm thấy nhẹ lòng hẵn...... Cũng vơ tay mặc vội chiếc áo Mikey đưa.... Nhưng có cái gì đó lenng keng bên trong túi áo của anh ta....
Em tò mò mà vội lục vào...
-" Là chìa khóa "
____________________
End chap 28 ... Giờ chốt mấy cô muốn bảo bảo của chúng ta trốn thóat hay muốn bảo bảo bị bắt lại rồi nhận hình phạt?? :)) (