Đúng như những gì Kisaki đã nói

Sáng hôm sau trong bữa ăn sáng em bơ toàn tập bọn họ, em vừa ăn vừa gắp thức ăn cho Kokonoi với Kisaki tuyệt nhiên không động đũa gắp cho 5 người kia

-" Quá đáng , tao cũng là người yêu của mày mà " Izana

-" Mày im, không ăn thì đi ra " Em chỉ đôi đũa trên tay vào người gã..

-" Nhưng bọn tao đã xin lỗi mày rồi mà " Ran

-" Hơ... Xin lỗi là việc của bọn mày, liên quan gì đến tao " Em vừa gắp thức ăn vừa nói

-" Nhưng.... " Kakuchou chưa kịp nói thêm thì em đã nói chen vào..

-" Im lặng và ăn nhanh cho tao, đừng nhiều chuyện " Em gắt lên...

Và thế là 5 con người cúi gằm mặt trong suốt bữa ăn sáng tuyệt nhiên không hó hé 1 lời...

-" Lát nữa đứa nào đến Bang với tao không " Kisaki đột nhiên nói lên

Kokonoi lên tiếng

-" Có tao đi, tao cần coi lại xổ sách ngân quỹ của chúng ta " ..

-" Mày tới đó làm gì " Hanma

-" Tao cần điều tra 1 số thứ .....vậy bọn kia đi không " Kisaki..

-" Không " Cả đám đồng thanh

.. Em nãy giờ không nói gì thì bây giờ chợt lên tiếng...

--" Tao lát nữa đi ra ngoài có việc, bọn mày ở nhà rửa chén với lau nhà cho tao "

-" Tại sao bọn tao phải rửa?? " Kakuchou

-" Ừm VẬY ĐỂ ĐÓ TAO RỬA CHO "  Em gằn từng chữ với âm điệu hâm dọa.

-" Thôi, thôi để bọn tao làm " Rindou thấy tình hình không ổn liền lên tiếng..

Đó là cuộc nói chuyện trong bữa ăn.. Còn bây giờ em đang đi lang thang ở đâu đó ngoài đường... Nói là đi có việc nhưng em cũng chẳng biết bản thân đang đi đâu..

Lê chân trên con đường không có điểm dừng em chợt nhớ lại câu nói trứoc kia của Haruka..

Suy nghĩ là thế.. Bản thân em tự giác đi đến nơi công viên vắng người... Em chọn đại 1 cái xích đu nào đó mà ngồi vào..

Em đưa ánh mắt ngước nhìn lên bầu trời.. Trời hôm nay xanh thật xanh như lòng em vậy.. Cơn gió lùa qua mái tóc vàng của em làm cho nó rối loạn lên...

Nếu nhìn kĩ thì đây là nơi công viên trứoc kia em từng tụ tập với đám Touman.. Nhớ lại hoài niệm thật....

Chợt 1 suy nghĩ nó lóe lên trong đầu em.. Liệu lúc trứoc em không tỏ tình họ thì chắc có lẽ giờ em đã có 1 cuộc sống khác rồi nhỉ, 1 cuộc sống tẻ nhạt .. Nếu lúc đó em không tỏ tình thì em có gặp được đám Thiên Trúc không nhỉ....

Em chợt cười nhạt.. Nghĩ gì mà ngu thế.. Hiện tại bây giờ em đã rất hạnh phúc rồi...

Đứng lên và tiếp tục chuyến đi không có lối kết.. Em dừng chân ngay bãi biển...

Biển đẹp thật.... Chắc lần sau em sẽ bảo họ đến đây chung... Nghĩ đến họ thì em bất giác cười ra thành tiếng... Không biết lúc này họ đang ở nhà rửa chén lau nhà hay đang cãi nhau về chuyện đó nhỉ

..

Tiếng cười đang vang bất chợt đứt quãng.. 1 tiếng gọi tên làm cho em như đơ ra.

-" Takemichi " ..

Là.. Là Mikey.... Khỉ gió có cả đám Touman luôn kìa.. Em xúi quẩy vậy sao.. Sao đi đâu cũng gặp vậy  ..

Em quay mặt ra nhìn họ.. Tâm tình đang tốt thì lại bị phá đám.. Em chán nản ngồi im tại chỗ.. Hai tay ôm gì lấy đầu gối im lặng nghe thử họ sẽ nói gì

-" Là mày đúng chứ Takemichi " Baji..

-" Mấy người quen tôi à, sao lúc nào gặp tôi là nói mấy lời vô nghĩa vậy " Em thờ ơ.. Vờ như không quen biết..

-" Tao biết đó là mày, tao biết mày hận bọn tao như nào nhưng.. " Chifuyu chưa nói hết câu thì em đã chen ngang

-" Hận.. Hận cái gì, à chắc vụ đám mấy người bắn Izana người yêu của tôi với tôi hả... Nếu là chuyện đó thì không có gì đâu " Em cợt nhả trả lời họ..

Họ nghe em nói 1 tiếng Izana là người yêu thì bỗng chốc lòng quặng thắt lại.. Tại sao tiếng người yêu đó không phải họ mà là gã ta chứ..

-" Tao biết mày hận bọn tao nhưng làm ơn cho bọn tao 1 cơ hội được không " Smiley tắt hẵn nụ cười cầu xin em..

Em nghe câu nói không trả lời quay mặt về phía biển, không cho họ thấy được.. Nứoc mắt lăn dài trên khuôn mặt.. Nói câu đó bây giờ thì được gì nữa chứ ...Muộn lắm rồi..

Em vội chạy ra biển vùng vẫy trong làn nứoc vào ban sáng làm cho nó trôi đi nứoc mắt trên mặt.. Lên tiếng nói to cho họ nghe..

-" Mấy người lạ thật,.. Tôi đã nói là không quen mấy người rồi mà..

Dùng nứoc biển rửa mặt chỉ có em nghĩ ra thôi.. Chạy ra biển thì quần áo trên người cũng ướt hết.... Bước chân men theo chỗ nứoc đánh vào mà đi khuất khỏi họ..

Họ ở lại nhìn em... Hụt hẫng mang nặng trong lòng họ.. Nhưng chắc chắn họ sẽ làm cho em thây họ hối hận nhiều lắm rồi.. Chắc chắn

Em chán nản lê thân đi về.. Bộ quần áo ướt nhẹp nhớp nháp mùi nước biển.. Trông kinh thật. Về nhà tắm cái đã..

Bước vào nhà em định kêu họ thì nhà chẳng có ai.. Đi lại bên bàn phòng khách chỉ có 1 tờ giấy ghi vài nét chữ..

-" Mày về thì đến Bang gấp.. "

Em khó hiểu đi vào nhà tắm.. Nằm gọn trong bồn tắm hửơng thụ mà quên mất lời nhắn đi đến bang...

______________________

End chap 21 ... À thì giờ mn vote ngược hay ngọt.. Tôi xem bên nào nhiều hơn thì tui sẽ viết.. :))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play