Ba tháng sau, Ngụy Vô Tiện gặp lại Lam Vong Cơ. Bởi vì ba tháng nữa là sinh nhật của Lam Vong Cơ nên Ngụy Vô Tiện chắc chắn nhất định sẽ đi. Lúc Ngụy Vô Tiện nói chuyện này với Ngụy Trường Trạch, Ngụy Trường Trạch đáp ứng rất sảng khoái, lập tức nói: "Được, hiếm thấy có quan hệ nào tốt như vậy, đi đi đi, chơi thêm vài ngày nữa cũng được. "

Ngụy Tử Hy ở bên cạnh cũng cười nói: "Bệ hạ, sinh nhật của Lam quốc Nhị hoàng tử nhất định phải mang lễ vật đến. Không bằng để thần làm sứ giả đi cùng Hoàng tử."

Ngụy Trường Trạch cân nhắc một hồi, cảm thấy cũng không có gì là không ổn liền đáp ứng.

Ngụy Vô Tiện nghe vậy thì trong lòng có chút không thoải mái, nhưng cũng không nói gì, Ngụy Tử Hy này, ngoài mặt thì mỉm cười, ai biết được người sau lưng hắn là ai?

Hơn nữa làm cho Ngụy Vô Tiện không thoải mái còn có, từ hắn trở về, Ngụy Tử Hy này chuyện gì cũng chăm sóc hắn tốt vô cùng. Được rồi, nhớ lần đó Ngụy Vô Tiện cưỡi ngựa đột nhiên mất khống chế, hắn thiếu chút nữa là từ trên ngựa ngã xuống. Ngụy Vô Tiện vẫn nhớ rõ biểu tình trên mặt Ngụy Tử Hy lúc đó, lo lắng vô cùng, kỳ thật Ngụy Vô Tiện không sao hết, nhưng lúc ấy Ngụy Tử Hy đã mời thái y tới luôn rồi.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy Ngụy Tử Hy này tâm tư quá nặng, năm nay có thể lên làm thừa tướng quá thực không dễ dàng gì.

Sáng hôm đó Ngụy Vô Tiện và Ngụy Tử Hy khởi hành, Ngụy Vô Tiện không thích ngồi xe ngựa, hắn nói muốn cưỡi ngựa, Ngụy Tử Hy lắc đầu, ôn nhu nói, "Không được, ngươi quên lần trước suýt chút nữa đã ngã rồi sao."

Ngụy Vô Tiện nghe được liền nghĩ thầm, sao hắn nhớ chuyện này còn dai hơn ta vậy, nhưng ngoài miệng lại nói: "Không sao đâu, lần đó là do ngựa mất khống chế, kỹ thuật cưỡi ngựa của ta thật ra cũng không khác gì Lam Trạm a."

Ngụy Tử Hy cười nói: "Vậy cũng không được."

Ngụy Vô Tiện có chút không kiên nhẫn nói: "Vậy ta phải làm sao đây?"

Ngụy Tử Hy vẫn dịu dàng cười nói: "Chúng ta vẫn có thể khinh công a!"

Ngụy Vô Tiện nghe xong có chút kinh ngạc hỏi: "Ngươi... biết võ công."

Ngụy Tử Hy lắc lắc quạt trong tay nói: "Biết a, ta có nói là ta không biết khinh công sao?" Nói xong, hắn lập tức bay về phía trước, còn nói: "A Anh, nhanh lên, nếu không trời tối chúng ta sẽ không đến được Lam quốc đâu. "

Ngụy Vô Tiện vừa nghe liền lập tức nói: "Được được, tới ngay." Tuy nói như vậy nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn vừa bay vừa suy nghĩ về Ngụy Tử Hy. Người này... tâm tư kín đáo không nói, có đầu óc cũng không nói, mấu chốt là, hắn mà cũng biết võ công, tuy rằng Ngụy Tử Hy đối với Ngụy Vô Tiện tốt như vậy, nhưng mà, đề phòng một chút vẫn tốt hơn.

Cả hai người đều bay rất nhanh, quả nhiên trước khi trời tối đã tới được Lam quốc.

Thị vệ lĩnh môn vừa thấy Ngụy Vô Tiện tới, trong lòng vô cùng vui mừng, liền dẫn họ vào, Lam Thanh Hành nghe nói Ngụy Vô Tiện tới, lập tức ra nghênh đón, Ngụy Tử Hy cười nói: "A Anh mặt mũi thật lớn, tới Hoàng đế cũng phải tự mình ra a. "

Ngụy Vô Tiện khẽ mỉm cười nói: "Không phải mặt mũi ta lớn mà là bọn họ đối với ta thật sự tốt, căn bản không hề coi ta là chất tử. "

Ngụy Tử Cầm cười nói: "Vậy là tốt rồi."

Lam Thanh Hành vừa đi ra liền thấy Ngụy Vô Tiện đang đứng ở cửa, hòa ái nói: "A Tiện tới rồi, là tới dự sinh nhật A Trạm đúng không? "

Ngụy Vô Tiện hành lễ cười nói: "Đúng vậy, không phải ngày mai sẽ là sinh nhật Lam Trạm sao, hôm nay ta tới đây sớm một chút. "

Lam Thanh Hành cũng cười nói: "A Trạm mà biết ngươi đến, nhất định sẽ rất vui. "

Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, trên mặt mang theo ý cười nói: "Trước tiên đừng nói cho Lam Trạm biết, ta muốn cho y một bất ngờ. "

Lam Thanh Hành điểm một chút lên trán Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi đúng là lắm chiêu mà."

Ngụy Vô Tiện cười chớp chớp mắt nói: "Nói vậy cũng đúng a."

Lam Thanh Hành nhìn thấy Ngụy Tử Hy phía sau, cười nói: "Vị này đây chắc hẳn chính là thừa tướng trẻ tuổi nhất Ngụy quốc, Ngụy Tử Hy đi. "

Ngụy Tử Hy nghe vậy liền vội vàng hành lễ cười nói: "Hổ thẹn, hổ thẹn. "

Lam Thanh Hành cười nói: "Đi đường mệt mỏi rồi phải không, ta đã cho người chuẩn bị sương phòng, các ngươi nghỉ ngơi sớm chút đi. "

Ngụy Vô Tiện và Ngụy Tử Hy cùng nhau hành lễ nói: "Đa tạ Hoàng Thượng. "

Lam Thanh Hành gật đầu nói: "Mau đi đi, ngày mai nhất định sẽ náo loạn lắm đây. "

Ngụy Tử Hy có lẽ là thực sự mệt mỏi, tắm rửa xong liền nằm trên giường nghỉ ngơi, Ngụy Vô Tiện không ở chung phòng với Ngụy Tử Hy, cho nên hơn nửa đêm liền đi tìm Lam Vong Cơ.

Trong toàn bộ cung điện thì tên cung điện của Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần là độc đáo nhất, một cái tên Tĩnh Thất, cái còn lại tên Hàn Thất. Cung điện của Lam Vong Cơ là tĩnh thất nên Ngụy Vô Tiện tìm thấy nó mà không hề có chút khó khăn nào.

Ngụy Vô Tiện vừa đến tĩnh thất thì thấy Lam Vong Cơ đang chăm chú viết thư pháp, ngón tay mảnh khảnh thon dài, cầm lấy bút lông thật sự rất đẹp mắt, chữ cũng như người, đẹp không chỗ nào chê được. Ngụy Vô Tiện từng cười Lam Vong Cơ, hắn nói: "Lam Trạm, ngươi là con cưng của Thượng Đế sao, nếu không sao người lại đối xử với ngươi tốt như vậy a. "

Lam Vong Cơ lúc đó cũng sẽ nói: "Chẳng lẽ ngươi không phải sao?"

Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ càng ngày càng tuấn mỹ dưới ánh đèn, đột nhiên cười lớn hô một tiếng: "Lam Trạm. "

Tay cầm bút của Lam Vong Cơ dừng một chút, ngẩng đầu lên liền thấy vẻ mặt tươi cười của Ngụy Vô Tiện, trong đôi mắt sáng ngời có chút kinh ngạc. Ngụy Vô Tiện đi tới, cười nói: "Lam Trạm, ngạc nhiên không, ngạc nhiên không, ta trở về rồi."

Lam Vong Cơ hơi cúi đầu, che đi cảm xúc trong mắt, thản nhiên nói: "Sao ngươi lại trở về?"

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Lam Trạm, ngươi có phải ngốc hay không? Mai là sinh nhật thứ 16 của ngươi đó. Là huynh đệ tốt, sao ta có thể không tới được chứ, hơn nữa, ta cũng không phải đi một mình."

Lam Vong Cơ nghe vậy thì gật đầu nói: "Ngươi đi cùng ai?"

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Cùng một vị thừa tướng Ngụy quốc, nhưng mà hắn nghỉ ngơi rồi. "

Lam Vong Cơ gật đầu, thản nhiên "ừ" một tiếng, lại hỏi: "Sao ngươi còn chưa đi ngủ?"

Ngụy Vô Tiện mặc một thân hắc y ngồi bên cạnh Lam Vong Cơ cười tủm tỉm: "Ngươi không phải cũng không ngủ sao?"

Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện, khẽ thở dài nói: "Ta sắp nghỉ rồi."

Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy thì ánh mắt liền sáng lên, chớp chớp mắt, cười nói: "Vậy được, chúng ta ngủ cùng nhau đi." Sau đó hắn còn nói thêm: "Ta đã tắm rồi, thơm lắm."

Giọng nói của Lam Vong Cơ không một gợn sóng truyền đến: "Về phòng ngươi đi."

Ngụy Vô Tiện ôm cánh tay y nói: "Ta không đi."

Ngụy Vô Tiện hình như còn cùng Lam Vong Cơ đứng lên, sống chết không chịu trở về phòng mình ngủ, cuối cùng vẫn là Lam Vong Cơ bại trận, bất lực nói: "Được rồi."

Cuối cùng, Ngụy Vô Tiện vui vẻ nằm trên lớp chăn bông tràn ngập mùi đàn hương, mơ hồ nói: "Vẫn là hương thơm dễ ngửi trên người Lam Trạm."

Lam Vong Cơ khẽ "ừ" một tiếng, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi." Sau đó y cũng không thay y phục nằm xuống bên cạnh Ngụy Vô Tiện, một đêm không nói gì.

——————————————————

Về việc tại sao Vong Cơ lại mặc quần áo mà đi ngủ... Một người sạch sẽ thơm phức ở trên giường thì cuối cùng vẫn có chút dụ dỗ người khác. Vong Cơ cũng không phải ăn chay, đề phòng vạn nhất sợ nhịn không được ăn sạch sẽ... Nếu vậy thì phải làm sao đây?

- ----

Hết chương 5.

25/12/2021

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play