Hạ Dĩ Nhiên lắc đầu: “Em không biết đâu, có một lần bọn chị ở trên bãi cỏ Tân Lan, gặp một con bò cái sắp sinh bê con, chủ nhân của bãi cỏ ở bên cạnh đỡ đẻ luôn, lúc bê con sinh ra, tất cả mọi người vô cùng vui vẻ, anh ấy ở bên cạnh nhảy như điên, nói quá ghê tởm, động vật nhỏ sinh ra toàn thân dinh dính, sao có thể ghê tởm như vậy!”
Cô ấy hít sâu một hơi, cố nén đau bụng: “Đứa bé sinh ra cũng dinh dính, máu me nhầy nhụa, chị không hi vọng anh ấy nhìn thấy cảnh tượng lúc đó.”
Tần Nhân Thiên ngổn ngang trong gió: “Đứa bé này sao có thể đánh đồng với bò được?”
“Dù sao anh không thể đi vào, anh muốn đi vào em sẽ không sinh nữa.” Vẻ mặt Hạ Dĩ Nhiên cố chấp.
Hoa Hiền Phương điên cuồng lau mồ hôi, vào thời khắc đứa bé sắp được sinh ra, vậy mà hai người ầm ĩ như thế.
“Anh, hay là anh nghe lời chị Dĩ Nhiên đi, đứng ở bên ngoài đợi.”
Tần Nhân Thiên bực tức nói: “Anh mà ở bên ngoài, con bé mở to mắt nhìn thấy người đầu tiên chẳng phải không phải anh nữa?”
“Lúc đứa bé mới sinh ra, cho dù mắt mở cũng không nhìn thấy người nha, đôi mắt là phải sinh ra xong mới chậm rãi phát triển.” Hoa Hiền Phương nói.
“Vậy có thể nghe thấy nha, anh phải khiến con bé biết bố ở ngay bên cạnh.”
Tần Nhân Thiên sắp bị chọc tức, đây là ngày quan trọng nhất đời anh ta, vậy mà phải vắng mặt sao? Cho dù thế nào đều sắp không nói nổi đúng không?
Đau bụng kịch liệt đánh úp lại, Hạ Dĩ Nhiên rên rỉ một tiếng, thiếu chút nữa ngồi xổm xuống, may mà hai bọn họ cùng đỡ cô ấy.
“Tên khốn nạn Tần Nhân Thiên này, đều tại anh làm hại, đau chết mất.”
Bọn họ vốn không có kế hoạch sinh con, đâu biết người này quá hung mãnh, làm rách cả bao cao su, hại cô ấy mang thai. Khảo sát Nam Cực cũng phải kết thúc trước, lớn bụng mang quả bóng về, phải nói là muốn bao nhiêu xấu hổ có bấy nhiêu xấu hổ.
Tần Nhân Thiên vô cùng bất đắc dĩ, dù sao anh ta cũng muốn đi vào trong, cô ấy không đồng ý anh ta cũng phải đi vào, sinh con hay không không phải do cô ấy.
“Không phải sinh con không đau sao? Tiêm thuốc giảm đau sẽ không đau nữa.”
“Không được, thuốc giảm đau sẽ ảnh hưởng tới con, em muốn dùng phương thức tự nhiên nhất sinh con ra.” Hạ Dĩ Nhiên lắc đầu, là một nhà sinh vật học, cô ấy coi trọng tự nhiên nhất.
“Thai đầu sẽ chậm một chút, chúng ta đi lại nhiều một lát, có trợ giúp mở cổ tử cung.” Hoa Hiền Phương nói.
Hạ Dĩ Nhiên tê rần, đã có ý nghĩ muốn chết: “Hiền Phương, sinh con đau như vậy, sao em còn có thể sinh ba lần được?”
Hoa Hiền Phương chảy đầy mồ hôi, cô cũng đâu muốn, ba đứa đầu là tên kia cố nhét vào trong bụng cô.
“Sinh con là thiên chức của phụ nữ, thai đầu sẽ đau một chút, thai sau sẽ tốt hơn.”
“Sao chị nghe nói em sinh thai song sinh lần hai cả ngày, còn đau tới mức ngất đi.” Hạ Dĩ Nhiên sợ tới mức run lẩy bẩy, sợ mình cũng ngất đi.
Hoa Hiền Phương vội vàng an ủi cô ấy: “Em là vì sinh song sinh, chị xem lúc em sinh bánh trôi, vèo một cái đã sinh xong rồi.”
“Chị chỉ sinh một đứa này, kiên quyết không sinh nữa.” Hạ Dĩ Nhiên nâng bụng, cảm thấy mỗi một phút đều là giày vò.
“Không sinh thì không sinh, đợi em sinh xong anh sẽ đi buộc ga rô.” Tần Nhân Thiên nói.
Hoa Hiền Phương ngổn ngang trong gió: “Anh, buộc ga rô sẽ ảnh hưởng tới sinh hoạt vợ chồng, anh thực sự muốn tự mình hại mình à?”
Hạ Dĩ Nhiên xua tay: “Anh không cần tự mình hại mình, em đang nghiên cứu một loại vòng tránh thai đặc biệt dùng cho đàn ông, chỉ cần đeo trên tay là được.”
“Nhà khoa học đúng là khác biệt.” Hoa Hiền Phương giơ ngón cái lên khen ngợi.
“Nhà khoa học cũng phải chịu đau đớn do sinh con.” Hạ Dĩ Nhiên không nhịn được ai ôi hai tiếng, đau bụng càng lúc càng thường xuyên rồi.
“Còn cần bao lâu nữa, không thể luôn đau như vậy được đúng không?” Trái tim của Tần Nhân Thiên đau gần chết.
Bác sĩ khoa sản đi tới kiểm tra cho Hạ Dĩ Nhiên một lát: “Mở có vẻ nhanh, hẳn là còn cần bốn tiếng nữa, mọi người đỡ cô ấy cử động nhiều một chút.”
“Bốn tiếng mà kêu là nhanh sao? Bà đang đùa đúng không?” Tần Nhân Thiên muốn giết người, vợ anh ta đau tới mức như chịu mười đại khổ hình thời Mãn Thanh rồi.
“Bốn tiếng là tính nhanh rồi, lúc em sinh Kiến Quân, đau cả ngày cơ.” Hoa Hiền Phương nói.
“Phụ nữ các em cũng quá bi thảm rồi.” Tần Nhân Thiên tặc lưỡi.
“Phụ nữ không bi thảm như vậy sao? May mà hiện giờ y học phát triển, sinh con cũng không có nguy hiểm gì nữa. Nếu là thời cổ đại, sinh con như bước một chân vào Quỷ Môn Quan, sinh thai song sinh giống như em, chính là hai chân bước vào Quỷ Môn Quan, mười người thì chín người sẽ chết, lúc trước sinh con còn phải dặn dò chuẩn bị hậu sự ấy chứ.” Hoa Hiền Phương nói đùa.
Hạ Dĩ Nhiên gật đầu: “Quả thật là như vậy, y học thời cổ không phát triển, nếu phụ nữ mang thai song sinh, trên cơ bản là xong đời, trừ khi lúc sinh vô cùng thuận lợi, kỹ thuật đỡ đẻ của bà mụ rất tốt.”
Bỗng nhiên Hoa Hiền Phương nghĩ tới chuyện gì đó, nói: “Anh, có phải anh còn chưa gọi điện thoại cho bố mẹ chị Dĩ Nhiên hay không?”
“Bây giờ bọn họ đang ở bên Châu Âu khảo sát, bay cũng không tới kịp, đợi sinh ra xong lại gọi cho bọn họ.” Tần Nhân Thiên nói.
“Chị Dĩ Nhiên, em làm ly nước dinh dưỡng cho chị, uống vào mới có sức sinh con.” Sau khi Hoa Hiền Phương nói xong, thì đi vào phòng, đổ vào trong cốc mấy thìa.
Lúc này ăn thứ gì đều ăn không vô, uống chất dinh dưỡng là phương thức bổ sung thể lực tốt nhất, sau khi uống xong lại ngậm miếng nhân sâm, thì không lo lắng không có thể lực.
Tần Nhân Thiên cười nói: “Có kinh nghiệm đúng là tốt.”
Hạ Dĩ Nhiên hờn dỗi liếc anh ta một cái: “Không phải là anh vẫn luôn đọc sách về phụ nữ có thai sao? Sao đến lúc cần dùng nó, lại không giúp được gì, tất cả đều là lý luận suông.”
“Loại chuyện này chắc chắn là phụ nữ có kinh nghiệm hơn đàn ông mà.” Tần Nhân Thiên làm mặt quỷ.
Hạ Dĩ Nhiên buồn bực: “Làm phụ nữ đúng là phiền phức như vậy, phụ nữ lợi hại tới mấy cũng phải qua cửa sinh con.”
Lúc này di động của Tần Nhân Thiên vang lên, là bà Tần ở bên ngoài gọi, hỏi tình hình của con dâu.
“Mẹ, ít nhất còn cần bốn tiếng mới sinh, mọi người đi ăn cơm trước đi.”
Hạ Dĩ Nhiên quay đầu nhìn Hoa Hiền Phương: “Hai người cũng đi ăn cơm đi, có y tá trông chừng chị là được.”
“Không cần, bọn em cũng uống hai cốc dinh dưỡng, chất dinh dưỡng này bổ sung rất đầy đủ, hoàn toàn có thể thay thế đồ ăn, một cốc có thể đủ chất dinh dưỡng.” Hoa Hiền Phương cười.
Tần Nhân Thiên ôm vai vợ: “Với tình hình của em hiện giờ, anh còn có thể nuốt trôi cơm được, vậy thì không phải là người nữa.”
“Ai da, em trai nhỏ còn rất ngoan, rất hiểu chuyện.” Hạ Dĩ Nhiên trêu chọc.
Tần Nhân Thiên lườm cô ấy một cái: “Anh là chồng em, đừng nói chuyện kém ba tuổi nữa. Em có biết vì sao chồng là trời hay không?”
“Vì sao?” Hạ Dĩ Nhiên cười nói.
“Bởi vì chồng phải giúp vợ đội trời.” Tần Nhân Thiên nghiêm túc nói.
“Đàn ông các anh đội trời, phụ nữ bọn em đạp đất, đây gọi là âm dương điều hòa, là quy luật hài hòa nhất trong tự nhiên.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT