“Sau này cháu còn muốn tạo ra rất nhiều người máy, cháu muốn nhân loại chính thức bước vào kỷ nguyên của trí tuệ nhân tạo.” Hứa Kiến Quân nói với vẻ đầy tham vọng.
Lục Kiến Nghi xoa đầu cậu bé: “Đợi con trưởng thành, tiếp quản công việc của bố, bố có thể vinh quang về hưu, dẫn theo mẹ con đi du lịch khắp thế giới.”
Hứa Kiến Quân trợn to mắt nhìn, mang theo chút hoang mang nhìn anh: “Bố ma vương, người nối nghiệp của bố là Kiến Diệp, không phải con.”
“Con là anh trai, đương nhiên trách nhiệm này phải do con gánh vác.” Lục Kiến Nghi chậm rãi nói.
“Nhưng mà…” Hứa Kiến Quân định nói mình không phải con của nhà họ Lục, nhưng bị Lục Kiến Nghi ngắt lời: “Không có nhưng mà, bố đã bàn bạc với mẹ con xong xuôi, sau này con nối nghiệp bố, Kiến Diệp nối nghiệp của mẹ.”
Hoa Hiền Phương bị sặc một cái, cô phỏng đoán chỉ cần đứa bé nhận tổ quy tông, e rằng Lục Kiến Nghi sẽ chỉ định người thừa kế. Thằng bé là con trai trưởng, Lục Kiến Nghi lại cảm thấy mình nợ thằng bé rất nhiều, đương nhiên là sẽ giao vị trí cho này cho thằng bé.
“Chuyện này đợi bọn nhỏ lớn một chút rồi nói sau, nhỡ đâu bọn trẻ không muốn kế thừa gia nghiệp, muốn tự lập môn hộ thì sao?”
“Nhà họ Lục nhất định phải có một người thừa kế, cho dù tự lập môn hộ, cũng phải trở về kế thừa gia nghiệp.” Lục Kiến Nghi nghiêm túc nói.
Anh cũng ở bên ngoài tự lập môn hộ, không phải cuối cùng vẫn ngoan ngoãn trở về kế thừa gia nghiệp.
Lục Sênh Hạ ngầm nhìn lén anh, cảm thấy trong chuyện này có vấn đề.
Anh cả để Kiến Quân làm người thừa kế, đây là đang đùa giỡn sao?
Kiến Quân không phải con ruột của anh, chỉ là con riêng mà thôi, sao có thể kế thừa gia nghiệp?
Hay là nói, anh chuẩn bị giao Đế Vương cho thằng bé, mà không phải nhà họ Lục?
“Anh cả, dù sao con trai của anh nhiều, muốn chọn thì chậm rãi chọn đi, đừng sốt ruột, ngoại trừ Kiến Quân và Kiến Diệp, vẫn còn bánh trôi mà. Tuy thằng bé nhỏ tuổi nhất, nhưng anh không thể quên thằng bé nha?”
“Thằng bé nhỏ nhất, như vậy chia không tới lượt thằng bé, sau này thằng bé tự lực cánh sinh, tự mình gây dựng sự nghiệp.” Lục Kiến Nghi chậm rãi nói.
Hoa Hiền Phương ngổn ngang trong gió, cô thương cho bánh trôi nhỏ, bây giờ ở địa vị không được sủng ái nhất.
Kiến Dao chớp to mắt nhìn bố: “Bố, vì sao bố và mẹ muốn chia đồ cho anh trai và em trai, sao không nhắc tới tên con, hai người không định chia cho con một chút nào sao?”
Theo ý cô bé, bố mẹ phân tới phân lui, hẳn là đồ chơi rất tốt, cô bé cũng muốn chơi cùng.
Lục Kiến Nghi vuốt ve gương mặt hồng hào của con gái: “Bố giữ lại đồ tốt nhất cho Kiến Dao. Không phải Kiến Dao thích baby sao? Bố sẽ thua mua công ty đồ chơi lớn nhất thế giới giao cho Kiến Dao quản lý, có được không?”
“Được ạ.” Kiến Dao vui vẻ vỗ tay: “Vậy con sẽ bảo bọn họ làm Barbie dựa theo thiết kế của con, con thiết kế rất nhiều quần áo đẹp cho Barbie, còn có kiểu tóc đẹp nữa.
Hoa Hiền Phương đỡ trán lau mồ hôi, sau này cô phải giáo dục con của mình thật tốt, phải tương thân tương ái, giúp đỡ lẫn nhau, tuyệt đối không thể có hành động tranh giành gia sản.
Trong đầu Hứa Kiến Quân xuất hiện một chút nghi ngờ.
Cậu bé cảm thấy hai ngày nay bố ma vương có chút kỳ lạ, nhưng không thể nói ra được là lạ ở chỗ nào.
Chơi một lát, cậu bé giống như nghĩ tới chuyện gì đó, cười nói: “Bố ma vương, con có thể mời cậu Như Thông và dì Cố tới đây chơi không ạ?”
“Nơi này là của con, con là chủ nhân nhỏ, cho con quyết định.” Lục Kiến Nghi nói.
Hứa Kiến Quân giơ cổ tay lên, dùng điện thoại đồng hồ gọi điện cho Tần Như Thông và Cố Nhược Đồng.
Lúc đến buổi chiều hai bọn họ tới đây.
“Cậu, dì Cố, đây là phi thuyền vũ trụ do bố ma vương tạo ra cho con, có thể bay ra bên ngoài hệ ngân hà…”
Cố Nhược Đồng kinh ngạc trợn to mắt.
Cô ấy đã sớm nghe nói tới Đế Vương là công ty công nghệ cao thông minh Al đứng đầu thế giới, hôm nay chính mắt nhìn thấy “món đồ chơi” do Lục Kiến Nghi làm ra cho con mình, thì có thể biết Đế Vương cường đại tới mức độ nào.
“Người đỡ đầu Al quả nhiên là danh bất hư truyền.”
“Khoa học kỹ thuật là lực lượng sản xuất chính, người nào nắm giữ được công nghệ đỉnh cao, người đó có thể khống chế được mạch máu kinh tế của thế giới trong tương lai.” Hứa Kiến Quân lắc lư cái đầu, giống như ông cụ non, nghiêm túc nói.
Đối với bố ma vương, trong lòng cậu bé vô cùng sùng bái. Nhìn xa trông rộng của anh, thông minh cơ trí của anh, bày mưu nghĩ kế của anh, đều là những thứ cậu bé muốn cố gắng học tập.
Sau này trưởng thành, cậu bé cũng muốn làm một người lợi hại giống như bố ma vương.
Kiến Diệp cũng thích chơi người máy, đây là bản tính theo bố, cảm thấy có hứng thú đối với những thứ công nghệ cao.
“Cậu, hôm nay chúng ta sẽ lên sao hỏa đóng quân dã ngoại, Albert và Newton là thủ vệ của chúng ta. Albert là người máy của anh trai, Newton là người máy của cháu. Tuy Newton còn chưa lợi hại bằng Albert, nhưng mà mỗi ngày cháu đều đang cải tiến nó, nhất định có thể khiến Newton trở nên lợi hại giống như Albert.” Kiến Diệp ngọt ngào ngây thơ nói.
Tần Như Thông bế cậu bé lên cao: “Newton của Kiến Diệp nhà chúng ta cũng rất lợi hại, có thể kề vai chiến đấu với Albert, cùng bảo vệ sao hỏa.”
Hoa Hiền Phương cầm một cái giỏ đi tới: “Như Thông, Nhược Đồng, ở sân sau có rất nhiều nho, có thể làm phiền hai người đi hái một ít mang về hay không?”
“Được.” Tần Như Thông gật đầu, cùng đi ra ngoài với Cố Nhược Đồng.
Hoa Hiền Phương ở phía sau cười trộm, đây là muốn hai bọn họ có cơ hội ở riêng với nhau.
Cô lén hỏi thăm với thư ký của Tần Như Thông, từ ngày gặp mặt xong, Tần Như Thông không đi tìm Cố Nhược Đồng.
Tiến triển quá thong thả, không phải chuyện tốt, cô cần làm một ít chất xúc tác.
Đi vào vườn nho, Cố Nhược Đồng ở trong lòng tìm kiếm đề tài.
“Bọn nhỏ của chị Hiền Phương thật đáng yêu, cả đám đều là thần đồng nhỏ có IQ cao. Trong nhà có đứa trẻ, sẽ vô cùng náo nhiệt. Nhà chúng tôi chỉ có mình tôi, có đôi khi tôi rất hâm mộ những người có anh chị em, có thể cùng nhau chơi đùa.”
“Sau này cô có thể sinh thêm mấy đứa bé.” Tần Như Thông thản nhiên nói.
Đôi má Cố Nhược Đồng ửng đỏ: “Tôi còn chưa có bạn trai.”
“Sẽ có thôi.” Tần Như Thông vừa hái nho vừa nói.
“Nho ở đây thật to.” Cô ấy ăn thử một quả: “Oa, thật ngọt, bọn nhỏ nhất định rất thích ăn.”
“Vậy thì hái nhiều một chút, tên nhóc Tư Mã Ngọc Thanh là vua bụng bự.” Tần Như Thông cười nói.
Cố Nhược Đồng mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Anh Tần, tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?”
“Cô muốn hỏi chuyện gì?” Giọng điệu của Tần Như Thông không chút để ý.
“Anh có người trong lòng không?” Giọng nói của Cố Nhược Đồng rất nhẹ, giống như một cơn gió nhẹ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT