Lục Kiến Nghi đổ mồ hôi lạnh.
“Bà xã, thật ra con người của anh không quá thích trẻ con đâu, đối với anh mà nói, một đứa bé như thế là quá đủ rồi, hai đứa ngại nhiều.”
Hoa Hiền Phương cảm thấy tám mươi phần trăm là thằng cha này lo lắng bởi vì cô sinh con mà ảnh hưởng đến thân thể, ảnh hướng đến hứng thú của anh.
Làm vợ hào môn quá vất vả, quá nhiều tình địch, áp lực lại lớn.
Cô rất chú trọng bảo dưỡng dáng người, uống loại thuốc dưỡng thai mà bà cụ điều chế riêng cho cô, mỗi ngày kiên trì luyện yoga để dưỡng thai.
Từ lúc mang thai cho đến bây giờ, ngoại trừ lớn bụng, những nơi khác đều không thay đổi, cho nên thằng cha này mới có thể vừa nhìn thấy cô là t*ng trùng lên não.
Đàn ông đều là động vật thị giác, chỉ dựa vào tình cảm mà muốn gắn bó hôn nhân là chuyện không thể nào, nhất định phải luôn duy trì mới mẻ, lúc còn trẻ có mị lực của tuổi trẻ, về già cũng phải có mị lực riêng.
Cô vuốt ve bụng, trước kia cô cũng hy vọng là con trai, hiện tại càng hy vọng là con gái.
Hai trai hai gái vừa khéo.
Một tháng sau.
Hoa Vô Song gọi điện thoại đến, bà cụ Đỗ muốn đến thành phố Long Minh.
Hoa Hiền Phương cảm thấy ngoại trừ vì công việc thì còn có một phần là do chuyện Đỗ Di Nhiên.
Một chỗ khác ở thành phố Long Minh, Đỗ Di Nhiên vô cùng hoang mang, cô ta đã mang thai được ba tháng, bà nội nhất định sẽ ép cô ta đi làm giám định ADN, cô ta nhất định phải nghĩ cách ứng phó mới được.
Có người đã sớm nghĩ cách cho cô ta, đó chính là Mộ Dung Cẩm Lý.
“Di Nhiên, cậu cứ dựa theo những gì tớ nói mà làm.”
Đỗ Di Nhiên cười đáp.
“Vẫn là bạn học cũ đáng tin.”
Sau khi bà cụ Đỗ đến, quả nhiên là nhắc đến chuyện giám định ADN.
Không giải quyết chuyện này, trong lòng bà ta không an ổn.
Đỗ Di Nhiên lấy ra một bảng báo cáo.
“Bà nội, thật ra cháu đã âm thầm làm giám định, 99.99% là có quan hệ bố con, đứa nhỏ chính là của Lục Kiến Nghi.”
Bà cụ Đỗ nhận bảng báo cáo đọc lướt qua.
“Lục Kiến Nghi biết không?”
“Anh ấy không biết, cháu lén lấy mấy sợi tóc của anh ấy.” Đỗ Di Nhiên trả lời.
“Bà nội, chuyện này bà nhất định phải giữ bí mật giúp cháu đấy, không được để cho mẹ nhỏ biết.”
“Nếu là con của Lục Kiến Nghi, cháu còn lo lắng gì chứ? Cháu nên đồng ý với đám người nhà họ Lục, cùng bọn họ đến bệnh viện làm giám định ADN, cháu tự mình làm xét nghiệm, bọn họ sẽ không công nhận.” Bà cụ Đỗ nói.
Đỗ Di Nhiên òa khóc.
“Bà nội, bà không biết đâu, Hoa Hiền Phương bỏ phấn hoa hồng vào trong canh gà của cháu, cô ta mua chuộc cấp dưới của cháu, bỏ phấn hoa hồng vào canh, còn vu oan cho cháu, nói đó là khổ nhục kế của cháu, là cháu tự mình bỏ hoa hồng, muốn vừa ăn cướp vừa la làng, vu oan cho cô ta. Một khi cô ta biết kết quả giám định sẽ càng thêm trầm trọng thêm, mãi cho đến khi hại cháu sinh non thì thôi, cháu nhất định phải bảo vệ tốt cho đứa nhỏ, chờ thằng bé bình an sinh ra lại công bố chân tướng.”
Ánh mắt bà cụ Đỗ lóe lên.
“Nếu như cháu lo lắng thì hãy theo bà về thành phố Tinh Không, đừng ở thành phố Long Minh nữa.”
“Cháu không thể trở về thành phố Tinh Không được, qua thời gian nữa, bụng cháu to hơn, đến lúc đó người bên ngoài nhất định sẽ bàn tán ầm ĩ, cháu và nhà họ Đỗ sẽ bị đặt ở đầu sóng ngọn gió.” Đỗ Di Nhiên cố ý tỏ vẻ lo lắng, thật ra cô ta đâu lo lắng đến vấn đề mặt mũi này, cô ta chính là muốn ở đây dây dưa Lục Kiến Nghi, thị uy với Hoa Hiền Phương.
Bà cụ Đỗ xoa đầu cô ta.
“Trên đời này có nhiều đàn ông như thế, sao cháu lại cố tình quấn lấy Lục Kiến Nghi chứ?”
“Vì anh ấy là người đàn ông ưu tú nhất trên đời này, phụ nữ nhà họ Đỗ chúng ta đương nhiên là phải phối với người đàn ông tốt nhất rồi.” Đỗ Di Nhiên gằn từng chữ một.
Bà cụ Đỗ thở dài.
“Nếu như cậu ta chưa kết hôn, bà nhất định sẽ giúp cháu thúc đẩy hôn sự này, thế nhưng cậu ta đã có vợ rồi, cháu như thế sẽ chỉ khiến mình rơi vào thế bị động mà thôi.”
Đỗ Di Nhiên bĩu môi.
“Kết hôn thì sao chứ, lúc nào cũng có thể ly hôn được, nếu như cháu gả cho Lục Kiến Nghi, đến nhà họ Lục làm chủ mẫu, con của cháu chính là người thừa kế nhà họ Lục, đối với nhà họ Đỗ chúng ta mà nói chính là dệt hoa trên gấm.”
Bà cụ Đỗ xua tay đáp.
“Cháu không nắm được trái tim cậu ta thì làm sao thay thế được Hoa Hiền Phương chứ? Cho đến bây giờ chưa từng có người phụ nữ nào có thể dùng một đứa bé trói buộc đàn ông? Hơn nữa gia quy của nhà họ Lục sâm nghiêm, căn bản không thừa nhận con riêng, cháu làm cách nào thượng vị?”
“Lục Kiến Nghi thích cháu, nếu không sao anh ấy lại phát sinh quan hệ với cháu chứ, hơn nữa tối hôm đó chính miệng anh ấy nói cho cháu biết, ở bên cháu rất vui. Sở dĩ anh ấy không biểu hiện ra ngoài là bởi vì trời sinh anh ấy đã lạnh lùng, luôn giấu tình cảm trong lòng. Trong khoảng thời gian cháu ở khách sạn, anh ấy đã lén đến thăm cháu nhiều lần, còn mang theo thuốc giữ thai đến, anh ấy chính là không muốn để cho Hoa Hiền Phương biết, sợ Hoa Hiền Phương ầm ĩ với anh ấy.”
Đỗ Di Nhiên cố gắng giải thích, cô ta tin tưởng vững chắc trên thế giới này chẳng có góc tường nào là không nạy được, chỉ cần mình cố gắng, cộng thêm dùng chút thủ đoạn, dây dưa đến cùng, nhất định có thể thay thế Hoa Hiền Phương.
Bà cụ Đỗ nửa tin nửa ngờ.
“Ngày mai bà sẽ đi một chuyến đến nhà họ Lục, tự mình nói chuyện với bà cụ Lục.”
Đỗ Di Nhiên phồng má đáp.
“Ở trước mặt bà cụ Lục, Hoa Hiền Phương kia không ngừng nói xấu cháu, hiện tại bà cụ Lục có ấn tượng không tốt về cháu, người phụ nữ kia thật sự quá âm hiểm.”
“Cháu cũng không thể trách cô ta, đối với chuyện này, vốn dĩ cháu chính là người đuối lý.” Bà cụ Đỗ nói.
“Bà nội, tình yêu không phân biệt đến trước sau, cháu có quyền tranh thủ hạnh phúc cho bản thân, nếu như Kiến Nghi không yêu cô ta, cô ta nên ngoan ngoãn rời đi, dựa vào đâu mà cố sống cố chết bám lấy không đi?” Đỗ Di Nhiên hừ một tiếng.
“Trong bụng cô ta còn mang thai con của Lục Kiến Nghi, sao có thể tùy tiện rời đi? Hơn nữa cô ta là cháu dâu do ông cụ Lục chỉ địch, ông cụ Lục cho cô ta mười phần trăm cổ phần, đó chính là thượng phương bảo kiếm, bà cụ không hướng về cô ta, chẳng lẽ sẽ hướng về cháu sao?” Bà cụ Đỗ cân nhắc nói.
Trên mặt Đỗ Di Nhiên vặn vẹo.
“Bà nội, chỉ cần bà chịu giúp cháu thì mười Hoa Hiền Phương cũng không phải là đối thủ của cháu.”
Bà cụ Đỗ có suy tính của mình, bà ta phải xem tình cảm của Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương rốt cuộc là như thế nào, xem cháu gái mình có cơ hội đó không? Nếu như không có cơ hội, bà ta chặn ngang một chân, không nể mặt Hoa Hiền Phương, tuyệt đối là gây bất lợi với nhà họ Đỗ.
Lúc này ở một chỗ khác của thành phố Long Minh.
Mộ Dung Cẩm Lý nhìn thoáng qua người đàn ông ở bên cạnh.
“Tôi dặn anh đi theo thầy dạy khẩu âm bắt chước giọng Lục Kiến Nghi, anh luyện như thế nào rồi?”.
Truyện Việt Nam“Yên tâm đi, loại phụ nữ ngu xuẩn như Đỗ Di Nhiên kia sẽ không phân biệt được.” Người đàn ông cười quỷ quyệt.
“Che đậy trên mặt anh, tôi phải bỏ ra ba trăm năm mươi tỷ, dùng thời gian năm năm để mô phỏng ra mặt nạ chân thật, tuyệt đối đừng làm hỏng.” Mộ Dung Cẩm Lý nhắc nhở.
“Tôi sẽ cẩn thận.” Người đàn ông kia nhún vai.
“Thật đáng tiếc, bỏ ra nhiều tiền và thời gian như thế cũng chỉ có thể dùng ở buổi tối không có đèn, nếu như ban ngày cũng có thể lấy giả làm thật thì tốt biết bao, tôi có thể hoàn toàn thay Lục Kiến Nghi.”