Sau bữa tiệc sinh nhật, bọn họ cùng quay về biệt thự của Hứa Nhã Thanh, đứa nhỏ ghé vào vai Hứa Nhã Thanh ngủ thiếp đi.
Hứa Nhã Thanh bế cậu nhóc về phòng, đặt ở trên giường nhỏ, dặn dò bảo mẫu ở bên cạnh chăm sóc cho cậu bé, còn mình và Hoa Hiền Phương đi tản bộ ở vườn hoa.
Hoa Hiền Phương luôn là mắt nhìn mũi chân, trầm mặc chưa từng nói gì, Hứa Nhã Thanh đã nhìn ra được, anh ta nhẹ giọng nói.
“Hiền Phương, có phải em có tâm sự gì không?”
“Nhã Thanh.” Hoa Hiền Phương nuốt một ngụm nước miếng, do dự một lúc lâu, sau cùng mới nói.
“Có một việc em muốn nói cho anh biết.”
“Chuyện gì thế?” Hứa Nhã Thanh nhướng mày hỏi.
Hoa Hiền Phương hít một hơi thật sâu, giọng nói của cô rất nhỏ, giống như tiếng hít thở.
“Năm năm trước ở khách sạn Hildon, người phụ nữ đi cùng anh rất có thể không phải là em, em không biết vì sao vòng tay của mình lại rơi ở chỗ của anh, em biết tối hôm đó có hai cô gái đến khách sạn Hildon giao đồ ăn, một người là em, một người là người khác, em đi vào phòng của Lục Kiến Nghi, mà cô gái kia tiến vào phòng anh…”
Dần dần giọng nói của cô nhỏ đến mức không nghe được, lông mi dài che khuất mắt cô.
Cô không dám nhìn gương mặt Hứa Nhã Thanh, sợ nhìn thấy sự thất vọng và đau đớn trong mắt anh ta.
Cô không đi vào phòng anh ta, điều này mang ý nghĩa Hứa Kiến Quân không phải con trai anh ta, chuyện này đối với anh ta mà nói là một sự đả kích vô cùng nặng nề.
Chẳng qua chuyện cô không biết chính là, Hứa Nhã Thanh đã sớm biết tất cả.
Vốn dĩ anh ta muốn lừa cô cả đời, như thế Hứa Kiến Quân sẽ trở thành mối quan hệ giữa bọn họ, không nghĩ đến cô lại biết được chân tướng sớm như đó.
Tối hôm đó cô bị Lục Kiến Nghi kéo vào căn phòng kia, anh ta trốn ở sau cánh cửa phòng cháy, nhìn thấy rõ mọi chuyện.
Vòng tay của cô chính là rơi ở cửa ra vào lúc đó.
Anh ta nhặt vòng tay lên, cách cửa phòng, loáng thoáng nghe được động tĩnh bên trong, biết được xảy ra chuyện gì.
Vốn dĩ cho rằng có thể lợi dụng cô nắm chắc Lục Kiến Nghi, không nghĩ đến thế mà trời xui đất khiến cô lại gả cho anh.
Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, anh ta nhất định sẽ phấn đấu quên mình đá cửa phòng, xông vào cứu cô, đưa cô rời khỏi Lục Kiến Nghi.
Đáng tiếc cho dù anh ta có gia tài bạc tỷ cũng không thể nào khiến thời gian quay ngược lại.
“Hiền Phương, sao em lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, sao tối hôm đó người phụ nữ kia không phải là em chứ?”
Hoa Hiền Phương cúi đầu, lông mi dài che khuất mắt cô, tạo thành một bóng mờ.
“Em cũng không chắc lắm, nhưng hẳn là như thế, em không muốn giấu anh, điều đó đối với anh mà nói là một sự không công bằng, giám định ADN cũng không phải một trăm phần trăm, nếu như đêm hôm đó người phụ nữ kia không phải là em, vậy Kiến Quân… Không phải là con của anh, em biết điều này rất khó tiếp nhận với anh, anh thương Kiến Quân như thế, thằng bé lại biến thành con người khác, chắc chắn anh sẽ rất đau lòng, thế nhưng nếu như em vẫn luôn lừa anh, không nói cho anh biết, em chính là một tội nhân.”
Một giọt nước mắt của cô rơi xuống.
“Khi nào anh rảnh, chúng ta lại đưa Kiến Quân đi làm xét nghiệm ADN.”
“Không cần, không cần làm xét nghiệm ADN gì hết, Kiến Quân là con anh, mãi mãi là con anh.” Hứa Nhã Thanh không chút do dự, chém đinh chặt sắt nói.
Hoa Hiền Phương cho rằng anh ta bị kích thích, không muốn chấp nhận sự thật này, cô cầm tay anh ta.
“Nhã Thanh, rất xin lỗi, là em có lỗi với anh…” Cô thút thít, nước mắt chảy xuống.
Trong lòng Hứa Nhã Thanh giống như rời sông lấp biển, giống như nhấc lên sóng to gió lớn.
Thật ra anh ta mới là người nên xin lỗi, người nên cảm thấy áy náy là anh ta mới đúng.
Vừa mới bắt đầu, anh ta chỉ muốn lợi dụng cô để đả kích Lục Kiến Nghi, không nghĩ đến lại vô thức yêu cô.
Cô thuần khiết như thế, thiện lượng như vậy, tín nhiệm anh ta như thế.
Nếu như đổi thành người phụ nữ khác, chỉ sợ đã sớm nghĩ anh ta bày trò, sửa đổi kết quả giám định ADN, để cô nghĩ đứa nhỏ là con anh ta.
Mà cô lại cảm thấy kết quả giám định xảy ra vấn đề.
“Hiền Phương.” Anh ta gỡ tay cô ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, lau đi nước mắt cho cô.
“Lục Kiến Nghi biết chuyện này không?”
“Không biết.” Cô lắc đầu.
“Anh ấy chỉ biết tối hôm đó người phụ nữ kia là em, không biết Kiến Quân là đứa nhỏ trước đó không bị phá, thế nhưng gương mặt Kiến Quân có chút giống anh ấy, anh ấy cũng có chút nghi ngờ, vẫn muốn đưa đứa nhỏ đi làm giám định, chẳng qua bị em ngăn cản, em muốn nói cho anh trước.”
Trong lòng Hứa Nhã Thanh chấn động, cô làm như thế đã nói lên trong lòng cô vẫn quan tâm anh ta, anh ta vẫn là người quan trọng với cô.
“Hiền Phương, em đừng để anh ta làm giám định ADN, cũng đừng nói cho Kiến Quân nghe chân tướng, Kiến Quân là con trai anh, không phải con anh ta.”
Anh ta đổi thành giọng điệu cầu xin, tuy Hứa Kiến Quân không phải con ruột của anh ta, nhưng lúc thằng bé ở trong bụng mẹ, anh ta vẫn luôn ở bên cạnh làm dưỡng thai, lúc thằng bé ra đời, anh ta cũng ở bên cạnh, nhận lấy thằng bé từ trong tay y tá.
Anh ta dậy thằng bé bi bô tập nói, dạy thằng bé bước đi, dạy thằng bé đánh bóng chày…. Anh ta đã sớm coi thằng bé như con trai ruột của mình.
Hoa Hiền Phương cắn môi nói.
“Cho dù như thế nào thì sinh mệnh của thằng bé cũng là do anh cho, không có anh, thằng bé đã sớm bị Lục Kiến Nghi giết chết, thật ra em cũng không muốn để Kiến Quân biết rõ chân tướng, thằng bé còn nhỏ, đột ngột thay đổi như thế, nhất định sẽ khiến thằng bé bị tổn thương, chỉ là Lục Kiến Nghi…”
“Chỉ cần em không đồng ý thì anh ta sẽ không có cách nào, cho dù tối hôm đó người phụ nữ kia có phải là em hay không, cho dù Kiến Quân có phải con đẻ của anh không, trong lòng anh đã nhận định thằng bé chính là con của anh.”
Anh ta nắm tay cô.
“Lục Kiến Nghi đã cướp em đi, đừng để anh ta cướp Kiến Quân khỏi anh.”
Hoa Hiền Phương chấn động, trong lòng không biết nên làm như thế nào cho phải, phản ứng của Hứa Nhã Thanh, cô không dự liệu được.
“Nhã Thanh, em biết anh thích trẻ con, sau này anh kết hôn sẽ có rất nhiều con.”
“Không giống nhau, anh chỉ cần Kiến Quân, chỉ có thằng bé mới là do em sinh.” Hứa Nhã Thanh gằn từng chữ một, ngón tay anh ta hơi siết chặt, dây thần kinh căng lên, anh ta đang cầu xin cô, trong mắt anh ta lóe lên đau đớn và kiên định khiến cô hoàn toàn bị đánh bại.
Dưới cái nhìn của cô, ở trong chuyện này, anh ta chính là người bị hại lớn nhất, cô không muốn nhìn thấy anh ta khổ sở, không muốn nhìn thấy anh ta thất vọng, chỉ hy vọng anh ta và Kiến Quân có thể thân thiết như trước.
“Em đồng ý với anh.”
Hứa Nhã Thanh nhẹ nhàng thở ra.
“Thật ra anh không cảm thấy Kiến Quân giống Lục Kiến Nghi, rõ ràng thằng bé giống anh, giọng nói, lúc cười rộ lên cũng rất giống anh.”
“Trước khi làm giám định một lần nữa, tất cả vẫn là ẩn số, anh thật sự không muốn biết chân tướng ư?” Cô trầm thấp hỏi.
Anh ta nhún vai.
“Không muốn, cứ như thế cũng tốt, con người mà, khó có được những lúc hồ đồ, người quá thông minh sẽ không hạnh phúc.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT