“Bố, bố không được đánh con, con đang mang thai, trong bụng con còn có con của Lục Kiến Nghi đó.”

Đỗ Di Nhiên đưa tay lên che bụng dưới, ông trời thật biết chiều lòng người, còn cho cô mang thai nữa chứ

“Ông trời đúng là có mắt, chứng cứ chính là đứa bé đang ở trong bụng con. Lục Kiến Nghi không muốn nhận thì cũng phải nhận.”

“Tôi thấy cái đồ chửa hoang như cô còn chưa biết tác phẩm trong bụng mình là của tên nào đâu.” Hoa Vô Song đưa mắt nhìn về phía Trần Lục: “Cô có chắc người cô nhìn thấy là Lục Kiến Nghi không?”

Trần Lục gật đầu, lắp ba lắp bắp nói: “Lúc đó đèn đường đã tắt, chỉ có ánh trăng, nương theo ánh trăng mà tôi nhìn sang, đúng là anh Lục. Nhưng điều kỳ lạ là rõ ràng anh ta đi ra đường bên trái, nhưng lại quay lại từ con đường bên phải, hai con đường này lại không hề giao nhau và hoàn toàn không cùng hướng. ”

“Đây chính là điểm đáng ngờ. Con đường bên trái dẫn đến thác nước, con đường bên phải dẫn đến rừng hoa đào, ở giữa thì có mấy lùm cây. Nếu cứ tiếp tục đi bên trái thì chỉ đi càng xa hơn mà thôi, vốn không thể đi vòng sang đường bên phải được. Rõ ràng có người đóng giả Lục Kiến Nghi và đi vào nhà kính, trời thì tối như bưng, chỉ có một chút xíu ánh trăng thì ai có thể nhìn rõ chứ. Nếu thật sự là Lục Kiến Nghi thì bên kia có cần phải cúp cầu giao đi không, chỉ e là hận không thể rọi đèn cho sáng như ban ngày luôn đấy chứ.” Hoa Vô Song nói.

Đỗ Di Nhiên hừ một tiếng: “Tôi thừa biết là mấy người sẽ không chấp nhận chuyện này mà. Tôi đang mang thai con của Lục Kiến Nghi là sự thật, chờ đến lúc đứa trẻ ra đời, tôi sẽ đi xét nghiệm ADN, đến lúc đó, nếu Lục Kiến Nghi còn không ly hôn với Hoa Hiền Phương để cưới tôi, thì tôi sẽ không để yên cho anh ta đâu.”

Cô ta còn chưa kịp dứt lời, Đỗ Tư Nam đã tát cho cô ta một cái: “Vô Song, cô lập tức sắp xếp bác sĩ tiến hành phẫu thuật phá thai cho nó đi. Tôi nhất định sẽ không cho phép nó tiếp tục làm loạn nữa.”

Đỗ Di Nhiên tái mét mặt mày, cô ta vội vàng chạy trốn ra sau lưng bà cụ: “Bà nội cứu cháu với, dù sao thì đứa con trong bụng cháu cũng là máu mủ của nhà họ Đỗ, sao bố có thể giết nó chứ?”

“Nếu nó thật sự không phải con của Lục Kiến Nghi mà lại là một cái chửa hoang, thì cô tính giải quyết thế nào?” Hoa Vô Song phỉ nhổ.

Cô nhỏ Đỗ bước tới: “Hay là như vầy đi, tôi đưa Di Nhiên đến thành phố Long Minh, tìm Lục Kiến Nghi để làm xét nghiệm huyết thống. Nếu đứa trẻ thực sự là con Lục Kiến Nghi thì để anh ta và nhà họ Lục đến mà quyết? Dù gì thì nhà họ Lục cũng là một nhà giàu có máu mặt, thế nào cũng phải cho Di Nhiên nhà chúng ta một câu trả lời. Cứ coi như là Di Nhiên giở trò nghịch ngợm, thì đứa nhỏ trong bụng cũng vô tội, sao bọn họ có thể không ngó ngàng đến được?”

Bà cụ Đỗ gật đầu: “Việc này trước mắt cũng chỉ có thể giải quyết như vậy, nếu như không phải thì cứ đến một bệnh viện nào đó ở thành phố Long Minh luôn, đừng có vác cái bụng to về mà làm xấu mặt người nhà.”

Một tia sáng lạnh xẹt qua đáy mắt Hoa Vô Song: “Tôi đi cùng bọn họ, dù gì thì tôi cũng là cô ruột của Hoa Hiền Phương, bên phía nhà họ Lục kia cũng dễ nói chuyện hơn.”

Bà cụ Đỗ khẽ gật đầu: “Cô phải nhớ cô là con dâu nhà họ Đỗ, dù thế nào đi nữa cũng phải giữ thể diện cho nhà họ Đỗ.”

Trong lòng Hoa Vô Song hừ một tiếng.

Nhà họ Đỗ đều bị ả đê tiện không biết xấu hổ này làm mất hết mặt mũi rồi thì còn thể diện nào để mà giữ nữa?

Nhưng mà, vẻ mặt của bà vẫn ngoan ngoãn như cũ: “Mẹ đừng lo, phía cháu gái bên kia con sẽ lựa lời mà nói.”

Lúc này Lục Kiến Nghi đã nhận được tin tức từ Hùng Văn, Hoa Hiền Phương đương nhiên cũng biết.

Hoa Vô Song chắc chắn sẽ nói với cô trước để cô chuẩn bị.

“Lục Kiến Nghi, người ta thường nói quá tam ba bận, anh lại được làm cha tận ba lần, sắp phá kỷ lục Guinness rồi đấy.”

Lục Kiến Nghi ủ rũ: “Liên quan quái gì đến anh, có trời mới biết đứa con hoang trong bụng của cô ta là của ai.”

Mặc dù nghe được lời khẳng định chắc như đinh đóng cột của anh, nhưng Hoa Hiền Phương khó tránh khỏi có chút lo lắng.

Lỡ như anh thật sự trúng mê hồn hương, mất trí nhớ và hoàn toàn quên những gì mình đã làm, vậy thì làm sao?

“Ma Vương Tu La à, nếu, em nói là nếu đứa trẻ thực sự là của anh, vậy phải làm sao?”

“Không có chuyện đó đâu, em yên tâm đi.” Lục Kiến Nghi nói không chút do dự.

“Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.” Cô thở dài: “Hai người giúp việc nói đều nhìn thấy anh, chắc bọn họ cũng không dám nói dối đâu.”

“Từ nhà kính đi ra thì anh liền đến thác nước và vẫn luôn đợi ở đó.” Lục Kiến Nghi nói: “Không phải cô ta muốn đi làm xét nghiệm huyết thống sao? Vậy thì cứ chiều theo ý cô ta đi, cũng chẳng mất đồng nào cả.”

Anh nói dứt khoát mà quả quyết, thái độ này hoàn toàn trái ngược với lúc đối xử với con của Kiều An.

Kiều An khóc lóc đòi xét nghiệm quan hệ cha con nhưng anh lại thẳng thừng từ chối, không chịu hợp tác.

Chẳng lẽ trong lòng anh thật sự đã có sắp xếp?

“Lục Kiến Nghi, lúc trước Kiều An yêu cầu anh làm xét nghiệm quan hệ cha con, nhưng anh không đồng ý. Lần này sao lại dứt khoát như vậy, thái độ của anh quay ngoắt môt trăm tám mươi độ luôn vậy?”

Lục Kiến Nghi nghẹn lời.

Cảm giác như người câm ăn phải hoàng liên, có nỗi khổ mà không thể nói ra.

“Vợ à, đây là hai chuyện khác nhau. Cho dù Kiều An có gây chuyện như thế nào thì cũng chỉ ảnh hưởng đến một mình anh thôi, không như Đỗ Di Nhiên, cô ta sẽ làm ảnh hưởng đến hôn nhân giữa Sênh Hạ và Chấn Diệp, anh phải xử lý cẩn thận.”

“Chỉ mong là như vậy.” Hoa Hiền Phương bĩu môi, từ góc độ của cô mà nói, chuyện của Kiều An thì anh xử lý không được ổn thỏa, dù sao thì người hại anh cũng là người thân tín đối với anh, hơn nữa lại còn được như ý muốn mà cướp được giọt máu của anh.

Lục Kiến Nghi ôm vai cô: “Vợ à, em phải tin anh, trừ em ra, anh sẽ không đụng vào người phụ nữ nào khác, chứ đừng nói đến chuyện có con.”

Cô khẽ thở dài: “Trước mắt anh cứ giải quyết chuyện của Đỗ Di Nhiên rồi hẵng nói.”

Sau khi xuống máy bay, không thấy người nhà họ Lục đến đón, Đỗ Di Nhiên cực kỳ thất vọng.

Lục Kiến Nghi quá tuyệt tình, hai người không chỉ đã từng lên giường, thậm chí còn có kết tinh tình yêu nữa.

Anh không những không hỏi thăm cô một tiếng, thậm chí còn không gửi xe đến đón cô.

“Cô à, nhà họ Đỗ không đến đón chúng ta, chẳng lẽ chúng ta phải tự đến đó sao?”

“Chẳng sao cả, tự đi thì tự đi.” Cô nhỏ Đỗ mím môi, nếu không phải vì quan hệ thông gia giữa hai nhà họ Lục và họ Đỗ bị phá hoại, cô ả cũng không muốn tham gia vào một vụ tai tiếng như vậy.

Từ tận đáy lòng, cô ả không đồng tình với Đỗ Di Nhiên, làm chuyện đê tiện như vậy cũng chỉ hạ thấp giá trị con người mình mà thôi.

Đối với đàn ông mà nói thì không có được mới càng thèm muốn.

Thê thì không bằng thiếp, thiếp lại không bằng vụng trộm, vụng trộm thì lại không bằng không vụng trộm được.

Nhưng Đỗ Di Nhiên lại cứ cưỡng cầu như vậy, Lục Kiến Nghi sẽ muốn cô ta mới là lạ. Tuy nhiên, cô ta và nhà họ Lục càng náo loạn càng ầm ĩ thì càng tốt, hai nhà cứ gây thù chuốc oán với nhau như vậy thì việc cưới xin của Lục Sênh Hạ và Đỗ Chấn Diệp sẽ bị lỡ dỡ.

Sau khi về khách sạn cất hành lý, bọn họ đi tới nhà lớn của nhà họ Lục.

Không ngờ là bảo vệ nhà họ Lục không cho họ vào, chỉ mời một mình Hoa Vô Song vào.

“Đây hẳn là ý của Hoa Hiền Phương. Chúng ta phải trực tiếp liên lạc với bà cụ Lục mới được.” Đỗ Di Nhiên tức giận nói.

Hoa Vô Song cười mỉa mai: “Toàn bộ công việc nội bộ của cả gia tộc nhà họ Lục đều do Hiền Phương nhà chúng tôi quản lý, bà cụ Lục kết thân với mẹ tôi cùng nghiên cứu dưỡng sinh, không rảnh đếm xỉa đến mấy chuyện lặt vặt này. Cô yên tâm, sau khi vào thì tôi sẽ bàn bạc với bà chủ nhà họ Lục cho thật tốt, sẽ đem cô đi làm xét nghiệm huyết thống, để cho cô hoàn toàn từ bỏ ý định của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play