Hoa Hiểu Phương nhìn Lục Kiến Nghi đang đứng nghe điện thoại cách đó không xa: “Ảnh rể các em đúng là miếng bánh ngọt, số phụ nữ thèm nhỏ dãi anh ấy nhiều không đếm xuể, thêm một Đỗ Di Nhiên không nhiều, thiếu cô ta cũng không ít.”
“Chị, dù sao thì chị vẫn phải cẩn thận trông coi anh rể, đừng trúng gian kế của cô ta.” Hoa Phi nhắc nhở.
Hoa Hiểu Phương gật đầu, kẻ nào dám đào góc tường nhà cô thì cô sẽ đá kẻ đó khỏi hệ ngân hà này luôn. Lục Sênh Hạ chơi trong vườn đào với Đỗ Chấn Diệp, cả hai đã sớm chạy đi chơi mất tăm mất tích. Sau Khi Lục Kiến Nghi trở lại, Hoa Phi dẫn Lâm Đại Dao vào sâu trong vườn đào để selfie.
Hoa Hiểu Phương ngồi nghỉ trên chiếc ghế dài, Lục Kiến Nghi ngồi xuống ôm lấy cô. Ban đầu họ định nghỉ ở đây hai tuần, để Lục Sênh Hạ và Đỗ Chấn Diệp chơi với nhau thoải mái, nhưng Lục Kiến Nghi quyết định chấm dứt chuyến hành trình này sớm, cuối tuần này về ngay.
“Công ty có việc sao?” Hoa Hiểu Phương hỏi.
Lục Kiến Nghi “Ừ” một tiếng, chuyện tối qua khiến anh rất bực, không muốn nhìn thấy Đỗ Di Nhiên thêm lần nào nữa. Hoa Hiểu Phương không biết suy nghĩ của anh, nên cúi đầu nói: “Nếu Sênh Hạ biết thì chắc buồn lắm, khó khăn lắm mới được gặp Chấn Diệp mà.”
“Đợi đến nghỉ hè, cho Chấn Diệp đến thành phố Long Minh, để chúng chơi chán với nhau thì thôi.” Lục Kiến Nghi nói.
Cô tiện tay gỡ một đóa hoa anh đào xuống, đặt trong tay thưởng thức: “Có phải vì Đỗ Di Nhiên nên anh mới quyết định về sớm?” Giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn chính xác.
“Người phụ nữ kia định gây thêm rắc rối.” Sát khí trên khuôn mặt khiến biểu cảm của Lục Kiến Nghi trở nên lạnh lùng.
“Cô ta tỏ tình với anh?” Cô dùng giọng điệu trêu chọc hỏi anh.
Lục Kiến Nghi dùng tay búng vào trán cô: “Có người đào góc tường nhà em mà em không vội hả?”
Cô vươn tay, vòng quanh cổ anh: “Em tin anh sẽ không ngoại tình.”
Như có sao băng vụt qua mắt Lục Kiến: “Em tin anh?”
“Tất nhiên.” Cô gật đầu như giã tỏi.
Khóe môi mỏng hồng của Lục Kiến Nghi nhếch lên tạo ra một đường cong quyến rũ, xem ra cuối cùng giữa bọn họ cũng có sự tin tưởng lẫn nhau.
“Vợ yêu, anh tuyệt đối sẽ không phụ sự tin tưởng của em.”
Anh cúi đầu, hôn lên môi cô… Đỗ Di Nhiên trốn sau cây, nhìn trộm bọn họ, mắt sắp nhỏ máu. Có lẽ Lục Kiến Nghi đã quên mất chuyện đêm qua của bọn họ hôm qua, anh cứ coi nó như một làn gió nhẹ thoảng qua vậy sao. Cô ta không cho phép chuyện như vậy xảy ra. Cô ta phải nhắc nhở anh từng phút từng giây, để anh nhớ rằng cô ta cũng là người phụ nữ của an. Ngủ với cô ta rồi thì đừng hòng đá cô ta đi.
Trở về từ rừng hoa đào, sau khi ăn cơm chiều xong, Đỗ Tư Nam gọi Lục Kiến Nghi vào thư phòng cùng nhau chơi cờ. Ông không đến rừng hoa đào mà nghiên cứu chiến thuật một mình để tối nay đánh một trận ra trò với Lục Kiến Nghi. Hai người chơi cờ ba giờ mà vẫn chưa phân thắng bại nên quyết định ngày mai đối chiến tiếp.
Khi Lục Kiến Nghi ra khỏi thư phòng thì không thấy Hoa Hiền Phương đâu nên xuống nhà tìm cô. Đỗ Di Nhiên xuất hiện như một con ma góc xó.
“Anh Kiến Nghi, chúng ta có thể nói chuyện không?”
“Tôi không có chuyện gì cần nói với cô.” Giọng điệu của Lục Kiến Nghi cực kỳ lạnh lùng, ngay cả hơi ấm anh thở ra cũng kết thành băng.
“Chuyện tối qua em sẽ không nói với ai, anh đừng lo lắng, về sau chúng ta trộm gặp mặt là được, em cũng không cần làm tình nhân của anh.” Đỗ Di Nhiên bày ra dáng vẻ đáng thương, cô ta phải lấy lui làm tiến.
Ánh mắt lạnh thấu xương của Lục Kiến Nghi lướt qua mặt của cô ta, coi cô ta như một con rệp đáng ghét: “Nể mặt bà của cô, tôi không tính toán chuyện tối qua với cô, tốt nhất cô nên tránh xa tôi ra, đừng có làm bẩn mắt tôi.”
Đỗ Di Nhiên giật mình, trông cô ta như vừa bị bắn trúng vậy.
Cô ta cắn môi, liều lĩnh xông lên, ôm lấy anh: “Em đã là người của anh, đêm qua anh có như vậy đâu, anh như ngọn lửa hòa tan em. Một ngày vợ chồng trăm ngày tình nghĩa, em là một người phụ nữ trung trinh, nếu em đã thuộc về anh thì từ nay về sau em sống là người của anh, chết cũng là người của anh. Nếu anh dám vứt bỏ em, em sẽ cho cả thế giới biết chuyện của chúng ta.” Cô ta vừa đấm vừa xoa, muốn ép anh đi vào khuôn khổ.
Lục Kiến Nghi không khách khí hất tay cô ta ra như ném một túi rác ra, hất mạnh đến nỗi cô ta trượt ra ngoài hơn một mét, quỳ rạp trên đất suýt nghẹt thở.
May mà trên đất là lớp thảm đày nếu là lớp gạch men bình thường thì sợ cô ta đã gãy xương rồi.
“Có bệnh thì đi uống thuốc mau lên, đừng có nói năng linh tinh như người điên nữa.” Lạnh lùng bỏ cô ta lại, anh bước thẳng xuống dưới nhà.
Đỗ Di Nhiên òa khóc. Sao anh có thể đối xử với cô ta như vậy? Triền miên với cô ta một đêm xong ném cô ta đi như rác rưởi? Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy, vô tình như vậy? Một người từ hành lang bên cạnh bước tới, là Mike. Vừa rồi gã ta vẫn trốn trong góc phòng quan sát việc này từ đầu đến cuối.
Bước lên trước, gã ta vươn tay: “Cô Đỗ, cô có cần tôi giúp không?”
Đỗ Di Nhiên hất tay gã ta ra, tự đứng lên: “Mày đã nhìn thấy gì?”
Mike không trả lời, chỉ bình tĩnh đáp: “Đường đường là cô chủ nhà họ Đỗ, là người đẹp nhất thành phố Tinh Không sao lại ăn nói khép nép trước mặt một người đàn ông như vậy chứ?”
Đỗ Di Nhiên lau nước mắt đọng trên khóe mi: “Anh ấy không phải người đàn ông bình thường, là vị thần đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, tao quỳ dưới chân anh ấy thì có làm sao?”
Con ngươi màu lam của Mike chớp chớp: “Nghe ý cô thì hai người ngủ với nhau rồi à?”
Cô ta hung tợn trừng mắt nhìn gã ta: “Ngủ rồi thì sao hả? Mày muốn tố báo với bà nội tao hả?”
Đôi môi mỏng của Mike nở nụ cười lạnh tà ác: “Nếu ngủ rồi mà không thể khiến người đàn ông nhớ đến mình thì là loại phụ nữ đó là thất bại của tạo hóa.”
Lời này đánh trúng tim đen của Đỗ Di Nhiên, bị đả kích nặng nề.
“Anh ấy đương nhiên vẫn nhớ tao, vẫn nhớ tao khiến anh ấy sung sướng như thế nào, anh ấy rất vừa lòng với tao. Nhưng do người trong nhà nên anh ấy mới không chịu duy trì mối quan hệ này với tao mà thôi.”
“Ồ?” Mike nhướng mày: “Hoa Hiểu Phương không giống cô, cô ấy là báu vật đàn ông chỉ có thể nhìn chứ không thể có được, có thể khiến người khác nhớ thương cả đời, cô còn kém xa cô ấy.”
Đỗ Di Nhiên thở hổn hển, cô ta dậm mạnh chân. Trong suy nghĩ của cô ta, cô ta không hề kém cạnh Hoa Hiểu Phương, thậm chí còn tốt hơn cô trăm ngàn lần. Tên điếm này dám trách mắng cô ta như thế, chán sống rồi phải không?
“Mày nghĩ mày là ai? Mày chỉ là tên ăn bám bà tao nuôi, là đồ chơi của bà mà thôi. Hiện tại Eric mới là người được sủng ái nhất, mày đã hết thời, sớm hay muộn sẽ bị đẩy vào lãnh cung thôi.”
Cơ trên mặt Mike co rúm lại. Gã ta biết, Đỗ Di Nhiên không ở cùng phe với mình, cô ta và Eric mới là một phe. Nếu gã ta muốn đánh bại Eric thì nhất định phải tìm được đồng minh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT