Tâm trạng Đỗ Di Nhiên không tốt.

Cô ta nghe thấy người ta nói Lục Kiến Nghi là một người vô cùng cưng chiều vợ nhưng cô ta không ngờ lại đến mức như thế này, đây là định chiều Hoa Hiền Phương lên tận trời hay sao?

Hoặc là Lục Kiến Nghi đang cố tình thể hiện tình cảm trước mặt người ngoài?

Mộ Dung Cẩm Lý đã nói hai người kia rất biết diễn trò, ở trước mặt mọi người thì là một cặp vợ chồng rất yêu thương nhau nhưng đóng cửa thì lại không hề hòa thuận.

“Mợ chủ Lục, xin cô đừng hiểu lầm, tuy tôi cũng hơi ngưỡng mộ tổng giám đốc Lục, nhưng cũng bởi vì chúng tôi là đối tác thôi. Là con nhà danh giá ở thành phố Tinh Không sao tôi có thể để mình dính phải scandal được chứ.”

“Cô Đỗ, chúng tôi cũng chỉ nói đùa thôi cô đừng để ý.” Hoa Hiền Phương lập tức nói.

“Tôi cũng thấy vậy, thật ra tôi có bạn trai rồi, anh ấy mới đi du học về, năm sau sẽ tiếp quản doanh nghiệp của gia đình.” Đỗ Di Nhiên chậm rãi nói, cô ta nhất định phải loại bỏ sự đề phòng của Hoa Hiền Phương dành cho cô ta, như vậy cô ta mới có thể thuận lợi tiếp cận Lục Kiến Nghi được.

Đỗ Chấn Diệp hơi nhíu mày: “Sao tôi không biết chị có bạn trai nhỉ?”

Đỗ Di Nhiên lườm cậu ta: “Đây là chuyện riêng tư của tôi, không cần phải nói cho cậu biết.”

Đỗ Chấn Diệp nhún vai: “Hy vọng lần này chị nghiêm túc, tốc độ chị thay bạn trai còn nhanh hơn tốc độ thay quần áo, tôi đang lo cho chị không ai thèm lấy đây.”

Khóe miệng Đỗ Di Nhiên giật giật, chẳng qua cô ta chỉ chơi đùa một chút với những người đàn ông kia thôi, chỉ có Lục Kiến Nghi là cô ta rất nghiêm túc.

“Tôi và những người kia chỉ là bạn bè bình thường thôi, cũng không phải là từng qua lại với nhau thật.” Cô ta giải thích, hy vọng Lục Kiến Nghi không hiểu lầm.

Lục Kiến Nghi vốn chẳng nghe bọn họ nói chuyện, anh đi đến trước quầy bar tự mình ép một cốc nước trái cây cho vợ.

Hoa Hiền Phương uống một hớp nước trái cây, cô giơ ngón tay cái với anh: “Chồng ơi, uống ngon lắm.”

“Đều là hoa quả em thích đấy.” Lục Kiến Nghi nở nụ cười cưng nhiều.

Đỗ Di Nhiên cảm thấy mình bị đá vào biển chanh, từ đầu đến chân đều ngấm vị chua.

Nếu như Lục Kiến Nghi đối xử dịu dàng với cô ta dù chỉ một chút thì cô ta nhất định sẽ mừng như điên.

Cô ta cũng đâu thua kém Hoa Hiền Phương là mấy, điểm kém duy nhất chính là thời gian, cô ta xuất hiện quá muộn, để cho Hoa Hiền Phương lại nhanh chân đến trước.

Hoa Hiền Phương đứng lên: “Em đi gọi điện thoại cho bọn nhỏ.”

“Được.” Lục Kiến Nghi cùng cô lên tầng.

Thấy anh rời đi, Đỗ Di Nhiên cũng không muốn ở lại, cô ta buồn bực rời đi.

Ra ngoài nông trại, cô gọi điện cho Lâm Tư Nhã, hẹn gặp cô ta ở quán bar.

Mộ Dung Cẩm Lý rất nhanh đã tới: “Di Nhiên, lâu rồi không gặp.” Cô ta đóng giả làm Lâm Tư Nhã vô cùng thuận lợi.

“Đúng vậy, cậu đến đây để du lịch sao?” Đỗ Di Nhiên khẽ mỉm cười.

Mộ Dung Cẩm Lý nhún vai: “Ở nhà chán quá nên tớ ra ngoài chơi một chút, đến đây để giải sầu.” Cô ta dừng lại, nói vào chủ đề chính: “Tớ nghe bạn bè nói cậu Lục của thành phố Long Minh đến nhà cậu làm khách, là thật sao?”

“Tin tức của cậu nhanh thật đấy.” Đỗ Di Nhiên cười: “Anh ấy cũng giống như cậu, hôm nay vừa mới đến.”

Đôi mắt màu nâu của Mộ Dung Cẩm Lý ở dưới ánh đèn khóe lên tia sáng: “Cậu Lục là nhân vật nổi tiếng ở trong giới, không biết có bao nhiêu cô gái đang thầm thương trộm nhớ anh ấy nữa.”

Đỗ Di Nhiên khẽ lắc ly rượu trong tay mình, chất lỏng bên trong đỏ tươi như máu.

“Loại con cưng của trời như này, tuyệt đối không thể chỉ thuộc về một cô gái được.”

“Đó là điều tất nhiên, không góc tường nào không thể cạy được, chỉ có không cố gắng làm kẻ thứ ba thôi.” Mộ Dung Cẩm Lý nói: “Hoa Hiền Phương đang mang thai, khi người phụ nữ mang thai là cũng là lúc người đàn ông dễ dàng lầm đường lạc lối nhất, đây chính là cơ hội tốt cho nhóm con gái nhà danh giá, rất nhiều người cũng đang rục rịch muốn nhân cơ hội này bò đến bên cạnh Lục Kiến Nghi.” Mộ Dung Cẩm Lý dùng giọng điệu vô cùng thần bí nói.

Tế bào toàn thân Đỗ Di Nhiên đều đang phấn khởi, giống như nghe thấy kèn phát lệnh chiến tranh vậy. Thế nhưng vừa nghĩ đến Lục Kiến Nghi lạnh lùng như thế cô ta lại cảm thấy vô cùng mất mát.

“Lục Kiến Nghi lạnh lùng như tảng băng, muốn quyến rũ anh ấy cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.”

“Không dùng chút thủ đoạn nhỏ thì làm sao được anh ấy coi trọng chứ.” Mộ Dung Cẩm Lý cười nói.

Đỗ Di Nhiên liếc nhìn cô ta: “Nghe giống như là cậu có cách.”

“Tớ có thứ có thể quyến rũ được anh ấy.” Mộ Dung Cẩm Lý che nửa miệng, nhỏ giọng nói, trên mặt mang theo ý cười gian xảo.

Sự tò mò của Đỗ Di Nhiên lập tức tăng cao: “Vũ khí thần kỳ gì vậy?” Cô ta vội vàng hỏi.

Mộ Dung Cẩm Lý cũng không lấy ra ngay mà chậm rãi nói: “Thực ra tớ không đến một mình, mà đi nghỉ phép cùng với một người đàn ông. Tớ vừa mới thành công cướp anh ấy từ tay một người phụ nữ khác.”

Đỗ Di Nhiên vô cùng tò mò nói: “Cậu đừng nói dông dài nữa, mau nói cho tớ đi, rốt cuộc là vũ khí thần kỳ gì vậy, nó có hiệu quả như vậy sao?”

Mộ Dung Cẩm Lý lấy một bình nhỏ từ trong túi xách ra: “Đây là hương pheromone được một vị cao nhân ở Đông Nam Á điều chế, nó có thể kiểm soát tâm trí của người đàn ông, khiến cho anh ta không kiềm chế được mà say mê cậu.”

Đỗ Di Nhiên nhận lấy, liếc nhìn cái bình nhỏ: “Thật sự có thứ thần kỳ như vậy sao?”

“Phải thử mới biết được.” Mộ Dung Cẩm Lý nói xong, cô ta muốn cầm chiếc bình đi nhưng Đỗ Di Nhiên lại đột nhiên rút tay lại: “Chắc là cậu vẫn còn, hay là cho tớ cái bình này đi.”

Khuôn mặt Mộ Dung Cẩm Lý lướt qua một ý cười xảo quyệt không dễ dàng phát hiện ra.

Tất cả những như này đều giống như dự đoán của cô ta.

Cô ta biết Đỗ Di Nhiên sẽ ngoan ngoãn đi vào cái bẫy mà cô đã đặt ra mà.

“Được, nể tình bạn học cũ, tớ cho cậu bình hương này. Nhưng mà cậu ngắm chúng anh chàng nào sao?”

Đỗ Di Nhiên bỏ bình nhỏ vào trong túi, cầm cocktail lên uống một hớp: “Đây là chuyện của tớ, cậu không cần để ý đâu.”

Mộ Dung Cẩm Lý cười: “Bây giờ tớ không hỏi gì, đợi đến ngày cậu và người kia như hình với bóng thì cũng đừng quên bà mối là tớ đấy nhé.”

“Nếu như tớ thành công tớ nhất định sẽ cảm ơn cậu.” Đỗ Di Nhiên cười kíp mắt lại.

Đỗ Di Nhiên đang lo lắng làm sao cô ta có thể thu phục được tảng băng lớn Lục Kiến Nghi nhưng bây giờ cuối cùng cũng có đột phá rồi.

Lục Kiến Nghi là người đàn ông hoàn hảo nhất, xuất sắc nhất trên thế giới này, cũng chỉ có anh mới có thể xứng với cô ta thôi.

Chỉ cần có được anh, cô ta không tiếc gì cả.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Kiến Nghi dẫn theo người nhà đi đến nhà họ Đỗ để chúc tết bà cụ Đỗ và Hoa Vô Song.

“Bà cụ, nhân sâm núi trăm năm này là vật quý giá của bà nội cháu, bà ấy đặc biệt nhờ cháu mang tới tặng bà đấy ạ.” Hoa Hiền Phương nở nụ cười nhẹ.

“Chị già thật khách sáo.” Bà cụ Đỗ vội vàng dặn dò người giúp việc cầm vào, cẩn thận cất kĩ. Bà cụ Lục sinh ra ở thế gia Đông y, tổ tiên là ngự y ở cung đình, dược liệu bà cụ cất giữ tất nhiên đều là vật quý rất hiếm thấy.

Con trai của bà cụ Đỗ, Đỗ Tư Nam cũng chính là chú của Hoa Hiền Phương, là người rất có văn hóa, có một đôi mắt đen láy, văn vẻ lịch sự

“Tư Nam, đây là cháu gái Hiền Phương, cháu trai Phi…” Hoa Vô Song ở bên cạnh giới thiệu với ông ấy.

“Các cháu đường xá xa xôi đến đây, đúng là là khách quý, mấy ngày này để cho Chấn Diệp dẫn các cháu đi chơi. Thành phố Tinh Không có rất nhiều chỗ để vui chơi giải trí.” Đỗ Tư Nam cười nói.

Đỗ Di Nhiên từ trên tầng đi xuống.

Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy trắng kiểu xưa, trông rất xinh đẹp.

Đáy mắt bà cụ Đỗ lóe lên một tia sắc bén nhàn nhạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play