Hứa Kiến Quân hít mũi một cái: “Mẹ, nếu con không có ở đây, bọn họ sẽ không có cách nào công kích mẹ.”
Hoa Hiền Phương yêu thương vuốt ve đầu của đứa bé: “Họ là người điên có vấn đề về tâm thần, chúng ta là người bình thường, tại sao lại đi so đo với người điên? Như vậy chẳng phải là hạ thấp giá trị con người mình sao?”
Lục Kiến Nghi hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp trắng trẻo của Hứa Kiến Quân: “Nhóc con, con cứ ở đây, con chính là con trai của bố.”
“Nhưng con họ Hứa, không phải họ Lục.” Giọng nói của Hứa Kiến Quân rất thấp, tựa như một cơn gió nhẹ.
Ánh mắt Lục Kiến Nghi lóe lên vẻ thâm trầm khó nói.
Anh đang tìm một người, tìm được người đó thì tất cả chân tướng sẽ rõ ràng.
“Nhóc con, con muốn làm con trai của bố, hay là muốn làm con trai của Hứa Nhã Thanh.”
“Con không thể lựa chọn bố được.” Hứa Kiến Quân nghiêm trang nhìn anh.
“Nếu con có thể chọn lại một lần nữa?” Lục Kiến Nghi hỏi.
“Con muốn hai người đều là bố con.” Hứa Kiến Quân đáp lại từng chữ từng chữ rất có lực.
Hứa Nhã Thanh ở trong lòng của Hứa Kiến Quân là không thể thay thế, nhưng cậu bé cũng rất thích Lục Kiến Nghi. Cho nên cậu bé không muốn lựa chọn.
Lục Kiến Nghi xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé, xem ra câu hỏi của anh đã làm khó nhóc con rồi.
“Mẹ con là vợ của bố, con là con anh ta, cũng chính là con trai của bố, là một phần tử không thể thiếu trong cái nhà này, con hiểu chưa?” Ai còn dám khua môi múa mép, anh sẽ cắt đầu lưỡi của người đó, để cho cả đời này người đó không thể mở miệng nói chuyện.
“Bố Ma Vương.” Hứa Kiến Quân ôm cổ của anh, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ mặt của anh. Cậu bé cũng không muốn rời đi, cậu bé luyến tiếc em trai em gái, luyến tiếc bố Ma Vương và cô út, luyến tiếc cụ và bà…
Lục Sênh Hạ và Tư Mã Ngọc Thanh chạy tới, vừa rồi bọn họ vẫn trốn cửa lưới sắt mà nhìn trộm bên ngoài.
“Kiến Quân, đám người phụ nữ hư kia đã bị hung hăng dạy dỗ một trận, bị đánh tới mức bầm dập mặt mũi, về sau sẽ không dám khua môi múa mép nữa.” Lục Sênh Hạ giơ giơ quả đấm nhỏ mà trong lòng hả giận. Phần tử xấu phải chịu trừng phạt chịu quả báo.
“Chúng ta không thể bị mấy con trùng thối là ảnh hưởng tới tâm tình, đi bắn pháo hoa đi.” Tư Mã Ngọc Thanh nói.
Lục Kiến Nghi đặt Hứa Kiến Quân xuống.
Trẻ con vẫn là trẻ con, ngây thơ, nỗi buồn đến nhanh, mà đi cũng nhanh. Hứa Kiến Quân lau nước mắt, nín khóc mà cười, cậu bé chạy ra hồ chơi cùng bọn họ.
Nhóm chú họ trở về vội nhận lỗi, Hoa Hiền Phương cũng không nói gì nhiều, tất nhiên sẽ có người quan tâm đến họ. Trên bàn đánh bài, mặt mấy vị cô họ đều đen sì.
Lúc này, Lục Vinh Hàn đang trêu chọc mấy đứa cháu.
“Ông, vì sao bà hai biến thành người xấu?” Kiến Dao ngoẹo đầu nhỏ nhìn ông ấy với vẻ nghi hoặc tràn đầy ánh mắt.
Lục Vinh Hàn nghẹn họng: “Bà hai không hư, vẫn giống như trước mà.”
“Bà và mẹ cãi nhau, còn dùng bình sữa đập Kiến Diệp, không phải hư sao?” Trong giọng nói trẻ con của Kiến Dao tràn đầy vẻ nghi vấn.
“Bà hai không thích mẹ, nhưng cũng không phải yêu thích chúng ta.” Kiến Diệp líu ríu cái miệng nhỏ.
Lục Vinh Hàn nghẹn họng, không biết nên trả lời như thế nào.
“Có thể là khi đó tâm trạng của bà không tốt, ông đã nghiêm túc phê bình bà rồi.”
“Ông ơi, sau này ông cách xa bà một chút, đừng bị bà dạy hư.” Kiến Dao vươn tay nhỏ bé ra vỗ vỗ tay ông ấy, cô bé nghiêm trang dặn dò.
Lục Vinh Hàn thở dài ở trong lòng.
Ông ấy không thể không thừa nhận, quả thực Tư Mã Ngọc Như đã thay đổi, không còn là người phụ nữ ông ấy tự nhận là mình hiểu rõ kia nữa.
Y Hạo Phong đã đi tới, đưa sinh tố hoa quả cho hai đứa bé.
“Ăn xong rồi, bà sẽ dẫn các cháu đi chơi bóng.”
Kiến Dao ngẩng đầu lên nhìn bà ấy: “Bà ơi, tại sao bà không sống cùng ông ạ?”
“Bà và ông không nhất định phải ở cùng nhau.” Y Hạo Phong cười nhạt.
“Nhưng trước đây ông bà đều ở cùng nhau mà.” Kiến Dao nói.
“Có phải ông bà đã cãi nhau đúng không ạ?” Kiến Diệp chớp đôi mắt to hỏi.
Y Hạo Phong vuốt ve đầu cháu trai: “Hai ông bà đã xa nhau, không phải là vợ chồng nữa, không cần phải cãi nhau nữa.”
“Vợ chồng là cái gì?” Kiến Dao tò mò hỏi.
“Bố và mẹ kết hợp lại ở cùng nhau thì gọi là vợ chồng.” Y Hạo Phong nói.
Đôi mi dài dày của Kiến Dao lóe lên một cái: “Tại sao ông và bà muốn xa nhau?”
Y Hạo Phong vuốt ve đầu của cô bé: “Mấy cháu còn là con nít, không hiểu chuyện của người lớn đâu.”
“Người lớn thật phức tạp.” Cô bé bĩu cái miệng nhỏ nhắn.
“Đúng vậy, người lớn là thật phức tạp, người lớn dễ dàng xử trí theo cảm tính, bị tình cảm cá nhân che mờ hai mắt, có đôi khi trẻ con liếc mắt là hiểu được chuyện nhưng tại sao người lớn vẫn không hiểu chứ.”
Y Hạo Phong nói với vẻ sâu kín.
Hai tay Kiến Diệp vẫn đặt ở trên ngực, cậu bé nghiêm trang nói: “Bà hai trở thành kẻ xấu, mà ông cũng không hiểu được.”
Lục Vinh Hàn bị mắc nghẹn.
Bỗng nhiên cảm thấy không thể có người có thể thấu hiểu ông ấy trên cái thế giới này.
ngôn tình sủngĐợi bọn nhỏ lớn lên một chút, chúng sẽ coi ông ấy như một người ông vô trách nhiệm đã bỏ rơi chúng, sẽ không bao giờ thân thiết với ông ấy giống như bây giờ nữa.
Ở nhà họ Lục, ông ấy là một người cô đơn.
Ông ấy vốn cho là mình là sẽ không hối hận, vốn cho là Tư Mã Ngọc Như xứng đáng để ông ấy toàn tâm toàn ý trả giá.
Nhưng bây giờ, ông ấy lại không có cách nào kiên định giống như trước nữa.
“Mấy cháu trưởng thành, thì không nên học theo ông.”
Kiến Diệp lắc đầu: “Ông ơi, ông yên tâm đi, chúng cháu sẽ không học ông đâu. Cụ bà nói, phải giống như cụ ông và bố, chứ không thể giống như ông được.”
Một câu nói của một đứa trẻ quả thực đã khiến Lục Vinh Hàn bị đả kích nặng nề, làm cho toàn thân ông ấy co quắp kịch liệt.
Mẹ đã nói như vậy, có thể thấy được mẹ rất thất vọng đối với ông ấy.
Ông ấy làm con trai cả nhà họ Lục, là người quản lý nhưng lại trở thành một tấm gương xấu.
Làm người lớn đau lòng, con cái thương tâm.
Nhưng nếu ông ấy quay đầu lại, Tư Mã Ngọc Như nên làm thế nào?
Cô ta vĩnh viễn sẽ không thể vào nhà họ Lục.
Ông ấy tin tưởng, bản tính Tư Mã Ngọc Như vẫn lương thiện, chỉ bởi vì bị đuổi ra khỏi nhà họ Lục, bị kích thích, nên mới làm ra chuyện thái quá như vậy.
Bên hồ, sau khi bắn hết pháo hoa là màn ảo thuật thường niên, trẻ em dưới mười sáu tuổi trở xuống đều có thể tham gia.
Đây cũng là hoạt động Lục Sênh Hạ thích nhất, chừng hai năm nữa cô bé sẽ mười sáu tuổi, không thể tham gia nữa rồi.
“Oa, lễ mừng năm mới ở nhà họ Lục chơi rất vui, còn có thể rút thưởng.” Tư Mã Ngọc Thanh vui vẻ vỗ tay.
Giải thưởng được chú ý nhiều nhất năm nay là robot Robert sở hữu hệ thống trí tuệ nhân tạo tiên tiến nhất thế giới.
Bọn nhỏ đứa nào cũng xoa tay, đều muốn ôm nó về nhà.
Lục Sênh Hạ ôm vai Hứa Kiến Quân và Tư Mã Ngọc Thanh.
“Ba người chúng ta, chỉ cần bất kỳ một người nào có được Robert, thì về sau có thể chơi cùng nhau rồi.”
Một giọng nói non nớt truyền đến từ phía sau: “Cô út, còn có cháu và Kiến Diệp đấy, cô vứt chúng cháu đâu rồi?”
Hai tay Kiến Dao chống nạnh, quai hàm phồng lên, vẻ mặt bất mãn nhìn chằm chằm Lục Sênh Hạ.
Lục Sênh Hạ cười bế Lục Sênh Hạ lên: “Cô còn tưởng rằng mấy người không tới chơi chứ?”
“Tuy chúng cháu là những đứa trẻ nhỏ nhất, thế nhưng mọi người đều chơi ở chỗ này, nên đương nhiên chúng cháu cũng muốn tới rồi.” Kiến Dao nói cực kỳ nghiêm túc.
“Chúng cháu nhất định phải có được Robert, cháu thích Robert nhất.” Kiến Diệp giơ quả đấm nhỏ lên, ra dáng mình nhất định phải có được.
“Cộng thêm hai người mấy người, thì chúng ta đã có năm người, phần thắng sẽ càng lớn hơn.”
Mọi người bắt đầu ra số, rồi dựa theo theo thứ tự các con số, lần lượt từng người lên trước quay vòng quay lớn.
Như người ta nói, rừng lớn thì trẻ con kiểu gì cũng có.
Tuy nhà họ Lục rất chú trọng giáo dục trẻ con, nhưng cũng không thiếu những đứa trẻ con được nuông chiều bốc đồng.
Lúc Tiểu Quân bước tới trước rút số, một đứa bé đã chạy tới đẩy Tiểu Quân ra và nói: “Cậu và người mập mạp kia không phải người của nhà họ Lục, mấy người phải xếp hàng ở sau cùng mới có thể rút số.”