“Chuyện quá khứ hãy để nó qua đi, không cần phải nhắc lại đâu, con người chứ không phải bậc thành hiền, ai mà không từng phạm lỗi chứ.” Bà cụ Lục khoát tay: “Cô cũng còn trẻ, nếu gặp được người tốt thì nên tái hôn đi, để có người bầu bạn, với lại có một số chuyện hai người vẫn tốt hơn một người.”

Y Hạo Phong cười nhạt: “Bây giờ, mỗi ngày con trông cháu, luyện thái cực với mẹ, uống trà dưỡng sinh, cuộc sống vô cùng tốt. Nếu rời khỏi nhà họ Lục để đi ra ngoài con sẽ cảm thấy không quen.”

Bà cụ Lục nắm tay bà ấy, vỗ vỗ: “Nếu Vinh Hàn nghe được những lời này chắc chắn nó sẽ rất hối hận.”

Y Hạo Phong cười, không nói gì, cho dù Lục Vinh Hàn có hối hận hay không, có trở về hay không, tình nghĩa vợ chồng giữa họ cũng đã kết thúc, không thể trở về được nữa.

Sắp đến mùa xuân.

Đêm ba mươi hằng năm sẽ là ngày họp mặt đông đủ nhất của nhà họ Lục.

Bọn họ sẽ ăn một bữa cơm gia đình ở trang viên Dương An, ở lại đó đến hết mùng năm để đón thần tài rồi mới về.

Lục Vinh Hàn cũng muốn về ăn tết, ông ấy rất mong nhận được một cuộc gọi từ người nhà họ Lục, gọi ông ấy trở về, nhưng mãi đến hai mươi chín tháng chạp vẫn không có ai gọi.

Tư Mã Ngọc Thanh đốt pháo trong sân một mình, rất buồn chán.

Mẹ và các chị đã nói sẽ trở về ăn tết, nhưng đột nhiên lại đổi ý, ngay cả bố cũng sang Nhật để đón tết.

Cậu bé cảm thấy bị bỏ rơi, chán nản đến muốn khóc.

Người nhà họ Lục đã đến trang viên Dương An.

Hoa Hiền Phương ăn một chén cháo tổ yến, nhỏ giọng nói: “Ma vương Tu La, ngày mai là đêm ba mươi rồi, có cần gọi bố đến ăn một bữa cơm với chúng ta không?”

Lục Kiến Nghi mặt không cảm xúc, lạnh lùng nói: “Ông ta không còn là người của nhà họ Lục nữa.”

Hoa Hiền Phương để tay lên vai anh: “Tất niên mà, dù sao thì cũng nên để bố về ăn cơm với gia đình chứ.”

Lục Kiến Nghi lấy tay búng vào trán cô: “Em là đức mẹ Maria à? Bây giờ trong lòng ông ta chỉ có Tư Mã Ngọc Như thôi, không có người nào khác đâu. Em cần gì phải tự làm mình mất vui chứ?”

“Vậy thì để Ngọc Thanh nhận bố đi, để bọn nhỏ chơi cùng với nhau. Hôm trước ông ấy gọi điện cho em, khóc rất đau lòng. Mã Trúc Mai chưa trở về, hình như có vấn đề gì đó trong cuộc phẫu thuật thẩm mỹ, cần phải ở lại để theo dõi thêm. Tư Mã Minh Thịnh cũng đi rồi. Ông ấy nói bây giờ mình như đứa trẻ bị bỏ rơi vậy.”

Hoa Hiền Phương đã nói dối để anh đồng ý.

Tư Mã Ngọc Thanh đến rồi, Lục Vinh Hàn có thể đến đây được không?

Đương nhiên Lục Kiến Nghi biết được cô đang suy nghĩ gì, anh không nói gì, im lặng coi như đồng ý.

Lục Vinh Hàn đợi từ sáng đến tối. Đến khi sắp bỏ cuộc thì điện thoại reo lên, ông ấy như một quả bóng cao su được bơm đầy hơi, ánh mắt trông rất có hồn.

Ông ấy rất vui, Hoa Hiền Phương để ông ấy dẫn Ngọc Thanh về nhà.

Tư Mã Ngọc Như cảm thấy không vui, đây là lần đầu tiên cô ta ăn tết một mình bên ngoài.

“Hai người đều đi, em phải ăn tết một mình sao?”

“Không phải cô còn có mấy người chị em sao, cô có thể đi chơi với họ mà.” Lục Vinh Hàn nói.

Tư Mã Ngọc Thanh đã soạn xong ba lô từ lâu, cậu bé nôn nóng muốn đến chơi với Sênh Hạ.

“Dượng, chúng ta đi nhanh lên, mọi người đang chờ đó, cô không còn là con nít nữa, cô có thể tự lo cho mình mà.”

Tư Mã Ngọc Như bĩu môi: “Sao cô lại nuôi hai con sói trong nhà vậy chứ, không ai theo phe cô.”

“Cô đi hạ độc khắp nơi, ai mà dám thân với cô, họ sợ mất mạng đó.” Tư Mã Ngọc Thanh nhăn nhó nhìn cô ta.

“Nói bậy, người chuyên đi hạ độc là Hoa Hiền Phương không phải em. em bị cô ta hãm hại, cô ta là sói đội lốt cừu, sớm muộn gì những người ở bên cạnh cô ta cũng bị cô ta hại chết thôi.” Tư Mã Ngọc Như nói.

Lục Vinh Hàn nhíu mày: “Cô bị điên rồi hả, suốt ngày nói chuyện bậy bạ trước mặt trẻ con. Sau này phải để Ngọc Thanh tránh xa cô một chút, tránh để cô dạy hư nó.”

Nói xong, ông ấy nắm tay Ngọc Thanh đi ra ngoài.

Tư Mã Ngọc Thanh rất vui vẻ, có thể cùng Lục Sênh Hạ và mọi người đón tết.

Hứa Kiến Quân chạy tới, nắm lấy bàn tay nhỏ mũm mĩm của cậu bé: “Chú Ngọc Thanh, ở đây có một con sáo mỏ ngà biết nói chuyện, chơi vui lắm.”

“Thật sao, ở đâu?” Tư Mã Ngọc Thanh chạy theo thằng bé xem con sáo mỏ ngà.

Thông thường thì sáo mỏ ngà rất nhát, rất sợ người lạ.

Những con sáo mỏ ngà này rất gan lì, nhìn thấy con người lập tức kêu: “Chúc mừng phát tài, lì xì đầy túi.”

“Chú Ngọc Thanh, nó còn biết làm thơ đó, chú nói một câu, nó sẽ nói câu tiếp theo.” Hứa Kiến Quân nói.

Tư Mã Ngọc Thanh gãi đầu: “Sớm từ Bạch Đế giữa mây.”

Sáo mỏ ngà ngẩng đầu lên: “Giang Lăng ngàn dặm một ngày tới nơi.”

“Hoa sen nhỏ có một cặp sừng sắt bén.”

“Con chuồn chuồn đứng trên đầu từ lâu.”

“Ngỗng, ngỗng, ngỗng, khúc hát của thiên nga.”

“Tóc trắng bồng bềnh trong làn nước xanh, hồng môn lập những làn sóng trong veo”

Tư Mã Ngọc Thanh ngạc nhiên, vô tay: “Woa, nó giỏi thật.”

Sáo mỏ ngà đập cánh: “Cảm ơn đã khen.”

“Nó sắp thành tinh rồi.” Lục Sênh Hạ cười hì hì nói.

“Sau khi thành lập một đất nước thì không thể thành tinh, không thể thành tinh.” Sáo mỏ ngà đáp.

Bọn nhỏ cười ha ha.

“Ha ha ha” Sáo mỏ ngà cũng cười theo.

Hoa Hiền Phương đã mang thai được bốn tháng, bụng cũng sắp to lên rồi.

Lục Kiến Nghi ngồi bên cạnh chăm sóc cô.

Mặc dù Hoa Hiền Phương có thai nhưng ăn uống rất được, trừ những lần bị nôn khan ra thì chưa lần nào ói ra cả.

Biết cô thích ăn quýt, Lục Kiến Nghi lập tức đi mua ở những nơi tốt nhất trong nước về.

“Bà cụ Lục, bà xem mạch cho Hoa Hiền Phương đúng không? Vậy bà có biết là trai hay gái không?” Thím ba cười hỏi.

“Con trai hay con gái đều tốt mà, bây giờ thì vẫn chưa biết, sinh ra mới bất ngờ.” Bà cụ Lục cười nói, nhưng thật ra bà cụ đã biết từ lâu rồi.

Cả gia đình đang chuẩn bị bữa cơm đoàn viên, không ai ngờ là Tư Mã Ngọc Như đột nhiên xuất hiện.

Cô ta biết mình không được chào đón nên đặc biệt chuẩn bị một cái loa để nói chuyện, để mọi người ở trong ai cũng có thể nghe thấy.

“Ông bà tổ tiên, con dâu đến chúc tết mọi người, chúc ông bà năm mới vui vẻ may mắn, sức khỏe dồi dào, con đàn cháu đống.”

Bầu không khí trong trang viên lập tức trở nên kì quài.

Lục Vinh Hàn vô cùng xấu hổ.

“Để tôi đi xem, tôi sẽ kêu cô ấy rời khỏi đây.”

Ông ấy đi ra ngoài trang viên.

“Cô đến đây làm gì? Cô bị điên rồi hả?”

“Em ở nhà một mình chán lắm, nên mới đến đây chúc tết bà cụ Lục. Em là con dâu nhà họ Lục mà, tại sao không thể vào? Vậy mà người ngoài lại được vào?”

“Cô không nên nói năng tầm bậy ở đây.” Lục Vinh Hàn tức giận.

“Anh và Y Hạo Phong ly hôn nhau lâu rồi, bà cụ Lục cũng không đồng ý cho chúng ta kết hôn, như vậy là ý gì chứ?” Tư Mã Ngọc Như mang theo loa thế nên mọi người trong trang viên đều nghe thấy những gì cô ta nói.

Lục Vinh Hàn giật cái loa trên tay cô ta lại: “Tôi thấy cô bị điên thật rồi, cô trở về đi, qua tết tôi sẽ đưa cô vào bệnh viện tâm thần.”

Tư Mã Ngọc Như đã chuẩn bị từ trước, cô ta lấy ra một cái loa khác: “Em không muốn ở bên anh mà không danh không phận như vậy, em chỉ muốn làm vợ của anh thôi, như vậy không được sao?”

Nói xong, cô ta lại kêu to lên: “Cầu xin bà cụ Lục, con muốn cưới Lục Vinh Hàn. Hai chúng con yêu nhau lâu như vậy, các người đánh cũng đã đánh, chửi cũng đã chửi, chẳng lẽ bây giờ chúng con lớn tuổi như vậy rồi mà còn phải sống lén lén lút lút sao?”

Sau khi Lục Vinh Hàn đi, cô ta đã suy nghĩ rất lâu, đột nhiên nhớ tới mình còn một chuyện quan trọng, đó là kết hôn với Lục Vinh Hàn.

Có như vậy, cô ta mới có thể đường đường chính chính trở thành vợ của Lục Vinh Hàn, con trai ông ấy mới trở thành con trai cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play