“Theo lời kể của người phục vụ, vốn dĩ cô ấy không hề biết rằng mình đã bỏ bột anh đào có độc bỏ vào trái cây xay, đối phương nói với cô ấy đó chỉ là thuốc nhuận tràng thông thường, ăn vào sẽ chỉ bị đau bụng mà thôi. Vậy nên bột anh đào không phải do người phục vụ chuẩn bị mà chính là hung thủ đã tự chuẩn bị.”

Lục Sênh Hạ vòng tay trước ngực, trông giống như một thám tử nhỏ với dáng vẻ suy luận vô cùng nghiêm túc.

Cô bé nuốt nước miếng rồi nói tiếp: “Mấy ngày nay, chị dâu ngày nào cũng ở bên cạnh chúng ta, sau khi trở về phòng thì đều ở bên cạnh anh trai, cô ấy căn bản không có thời gian để gây án. Để làm ra bột anh đào cần anh đào, búa và máy xay. Nếu như chọn làm việc này trong khu nghỉ mát, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Vậy nên, việc này chắc chắn được thực hiện bên ngoài khu nghỉ mát.”

Hứa Kiến Quân và Tư Mã Ngọc Thanh đồng thời vỗ tay: “Nói đúng lắm.”

Sắc mặt của Tư Mã Ngọc Như trở nên trắng bệch: “Hoa Hiền Phương hoàn toàn có thể bảo người của mình làm ở bên ngoài cơ mà.”

“Về mặt lý thuyết là như vậy, nhưng chị dâu tôi chưa từng tiếp xúc với người ở bên ngoài. Trong chúng ta, ngoại trừ mẹ ra, không ai trong chúng ta từng bước ra khỏi cổng của khu nghỉ dưỡng và tiếp xúc với những người bên ngoài khu nghỉ dưỡng cả.” Lục Sênh Hạ nói một cách nghiêm túc.

Tư Mã Ngọc Như thở hổn hển: “Thứ bỏ vào canh của mẹ không phải là bột anh đào mà chính là anh đào vụn.”

“Đây là điểm thông minh của bà, đối với một đứa trẻ sơ sinh mà nói thì việc trực tiếp ăn bột anh đào vào dạ dày có thể sẽ gây tử vong. Còn anh đào vụn sẽ đọng ở bên dưới nước canh và không bị ăn vào, như vậy có thể làm giảm các triệu chứng ngộ độc. Vậy nên, cho dù mẹ có uống hết một lon súp chim bồ câu thì chỉ nôn mửa và đau bụng mà thôi, không hề nguy hiểm đến tính mạng. Nếu như người khác muốn giết mẹ thì làm sao lại không dùng bột anh đào chết người trong tay mình mà lại dùng anh đào vụn chứ? Chỉ có thể là mẹ tự bỏ độc vào canh của mình để thoát khỏi sự nghi ngờ của mọi người mới làm như vậy.”

Cô bé nói rất có lý, có chứng cứ, Hứa Kiến Quân và Tư Mã Ngọc Thanh lại vỗ tay tán thưởng một lần nữa.

“Cô nhỏ, cô thật là giỏi.”

“Chị họ, chị quả là là phiên bản nữ của Sherlock Holmes đó.”

Lục Sênh Hạ nhướng mày đắc ý: “Xem nhiều phim trinh thám như vậy, ít nhất thì cũng phải có một chút năng lực suy luận chứ.”

Tư Mã Ngọc Như suýt ngất vì nhồi máu cơ tim.

Cô ta vốn dĩ muốn hãm hại Hoa Hiền Phương để Kiều An hận cô đến thấu xương, liều mạng với cô, hận không thể giết chết cô.

Nhưng không ngờ rằng lại tự ném đá đập vào chân mình, không những bị làm phản mà còn trở thành kẻ bị tình nghi lớn nhất.

Cô ta ôm trán gục xuống, giả vờ ngất xỉu, Lục Vinh Hàn nhanh chóng đưa tay ra đỡ cô ta.

“Vinh Hàn, xem cái con ranh con chết tiệt này, ngay cả việc vu hãm cho mẹ ruột của mình mà nó cũng làm được. Nếu em muốn đầu độc mình thì thà để sét đánh vào đầu tôi luôn đi!” Nói xong cô ta bắt đầu khóc lên.

Lục Vinh Hàn vỗ vỗ vai cô ta, mặc dù Tư Mã Ngọc Như đang ở đây quấy nhiễu làm chuyện thái quá, nhưng ông ấy cũng không tin cô ta sẽ làm ra chuyện như là tự đầu độc mình.

Cô ta vốn luôn luôn trân trọng cơ thể của mình, cô ta không thể làm điều này và cũng không có can đảm để làm.

“Sênh Hạ, lúc đó mẹ con thật sự không thoải mái, cô ấy không thể nào tự hạ độc mình đâu.”

Đôi mắt to đen láy của Hoa Hiền Phương chớp động, quay đầu nhìn Lục Kiến Nghi: “Thẩm vấn người trong phòng bếp thế nào rồi?”

“Đầu bếp và trợ lý đã thông qua cuộc điều tra, không phải bọn họ làm, những người khác còn đang được thẩm vấn.” Lục Kiến Nghi nghiêm nghị nói.

Hoa Hiền Phương chìm trong suy nghĩ.

Nếu không phải là Tư Mã Ngọc Như tự đầu độc mình thì chuyện này đúng là ký lạ.

Trong toàn bộ khu nghỉ mát này, ai sẽ là người đầu độc cô ta chứ?

Lục Vinh Hàn ôm lấy Tư Mã Ngọc Như: “Thôi được rồi, đừng khóc nữa, sơ thể của cô vẫn chưa hồi phục, quay về nghỉ ngơi trước đi. Nếu cô không muốn bị người khác nghi ngờ thì đừng tùy tiện nghi ngờ người khác, nếu không thì sẽ rước họa vào thân lúc nào không biết đấy.”

Tư Mã Ngọc Như tức điên lên, khó chịu, phiền muộn, trong tình thế trước mắt, uy thế của mình đang rất yếu, trong 36 kế thì chạy vẫn là kế nhanh nhất.

Cô ta cùng Lục Vinh Hàn rời đi.

Lục Kiến Nghi quay trở lại phòng để xem mấy túi sữa nhỏ, còn Hoa Hiền Phương và lũ trẻ ngồi xuống xung quanh đống lửa.

“Khoai lang đã nướng xong rồi.” Tư Mã Ngọc Thanh gắp một củ ra, mùi thơm hấp dẫn lập tức tràn ngập khắp không gian.

Lục Sênh Hạ đưa tay chống đỡ hai má, ánh mắt nhìn chằm chằm đống lửa trại như đang trầm tư.

Hoa Hiền Phương xoa đầu cô: “Có phải em đang nghĩ, rốt cuộc Tư Mã Ngọc Như có tự đầu độc mình hay không, đúng không?”

Lục Sênh Hạ nghiêm nghị nói: “Lúc đầu em rất chắc chắn bà ta là người âm mưu phía sau chuyện này, nhưng nghe bà ta thề độc như vậy thì lại có chút lung lay. Theo tính cách của bà ta, bà ta sẽ không thể nào thề độc như vậy đâu.”

Hoa Hiền Phương rót một ly nước trái cây, nhấp một ngụm: “Nếu như loại trừ khả năng cô ta tự biên tự diễn, thì có thể người đầu độc Niên Niên và người đầu độc cô ta không phải là cùng một người. Giống như em đã nói vậy, nếu mục tiêu của hung thủ là hai người họ, không thể nào thay bột anh đào thành anh đào vụn được, việc này không hợp với lẽ thường.”

“Em cũng nghĩ vậy.” Lục Sênh Hạ khẽ gật đầu.”Hung thủ rõ ràng đã giết Niên Niên, nhưng lại không có ý muốn giết Tư Mã Ngọc Như. Nếu bà ta không tự mình ra tay thì còn ai vào đây nữa?”

Hứa Kiến Quân gắp một củ khoai lang đặt lên đống lửa: “Cũng có thể là hung thủ không muốn hành động theo lẽ thường. Không thể nào cùng một lúc lại có hai người muốn dùng anh đào để làm hại người khác đâu nhỉ? Trừ phi là bắt chước gây án.”

“Bắt chước gây án sao?” Hoa Hiền Phương và Lục Sênh Hạ nhìn nhau: “Chẳng lẽ người thứ hai vì Niên Niên bị hạ độc nên đã quyết định dùng anh đào để đối phó với Tư Mã Ngọc Như sao?”

Lục Sênh Hạ vỗ đầu nói: “Rất có khả năng, vốn dĩ người đó muốn dùng bột anh đào, nhưng lại thiếu điều kiện và dụng cụ để làm, cho nên chỉ có dùng anh đào vụn mà thôi.”

Hàng lông mày của Hoa Hiền Phương hơi nhướng lên: “Ai là người làm ra loại việc này chứ? Ngoại trừ vài người chúng ta, chắc Tư Mã Ngọc Như không có xung đột với người nào khác nữa, đúng không?”

Hai mắt của Tư Mã Ngọc Thanh sáng lên: “À đúng rồi, chiều ngày hôm kia, em lẻn vào phòng bếp của khách sạn để xem đầu bếp nấu ăn như thế nào, nhưng đã bị cô phát hiện ra. Cô nhéo tai em, đuổi em ra ngoài, còn ở trong phòng bếp lớn tiếng quát em, nói là làm đầu bếp không có tiền đồ, vừa bẩn vừa mệt, chỉ có những người không có bản lĩnh mới làm đầu bếp mà thôi.”

“Như vậy là đúng rồi.” Lục Sênh Hạ vỗ đùi nhảy dựng lên.

“Đầu bếp chính, đầu bếp phó cùng rất nhiều người học việc và người phụ giúp trong phòng bếp, nếu có người nào đó đặc biệt để ý, ghi nhớ những lời này trong lòng, rất có thể sẽ muốn báo thù mẹ nhỏ.”

“Cho thuốc vào canh của cô ta, cho cô ta một bài học nhớ đời, cho cô ta biết hậu quả của việc xúc phạm đến đầu bếp.” Hoa Hiền Phương nói.

“Haizz.” Hứa Kiến Quân lắc đầu thở dài, trông giống như một người lớn.”Họa từ miệng mà ra, người có cái miệng xấu xa như bà ta đáng bị dạy dỗ.” Theo cách nhìn của cậu bé thì người này đang vì dân trừ hại.

“Nếu thực sự như vậy thì bảo anh trai đừng điều tra nữa, bà ta như vậy là tự chuốc họa vào thân, không trách ai được cả.” Lục Sênh Hạ chế nhạo.

Hoa Hiền Phương xua tay nói: “Chúng ta còn phải điều tra, chúng ta chưa tìm ra hung thủ đã hạ độc Niên Niên. Nếu hung thủ thứ hai biết chuyện gì thì sao?”

“Cứ cho là bà nhỏ xấu không tự hạ độc mình, bà ta cũng không thể nào thoát khỏi bị nghi ngờ đã đầu độc Niên Niên. Con thực sự nghi ngờ thứ mà bà ta lấy được ở cửa không phải thuốc, mà là bột anh đào.” Hứa Kiến Quân nghiêm túc nói.

Lục Sênh Hạ vô cùng đồng ý.

Đầu độc Niên Niên, khiến Kiều An hận chị dâu, báo thù chị dâu, đục nước béo cò, là người khởi xướng, có thể lợi dụng ngư ông đắc lợi.

“Nếu chuyện đầu độc Niên Niên thực sự là do mẹ nhỏ làm, thì việc bà bị hạ độc chính là quả báo.”

“Còn không phải sao, cái này gọi là quả báo kiếp này đến rất nhanh.” Tư Mã Ngọc Thanh vẻ mặt nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play