“Anh ấy nói muốn cân nhắc một chút.” Kiều An nói, không muốn để cho Hoa Hiền Phương nhìn thấy được sự thất bại của chính mình.

Hoa Hiền Phương sao có thể không đoán được tâm tư của cô ta: “Tôi cũng không có cách nào, để cho anh ấy cân nhắc thật kỹ đi.”

Trong thiên đường của trẻ con, bọn nhỏ đang chơi vòng quay ngựa gỗ.

Ba cái túi sữa nhỏ ngồi trong xe bí đỏ, mấy đứa lớn thì ngồi trên ngựa gỗ.

Thời điểm Lục Kiến Nghi đến, trên mặt anh mang theo mấy phần u ám, như thể còn tức giận vì chuyện hồi trưa.

Tính khí cậu cả không tốt, tâm trạng bất ổn, hôm nay cô gặp nhất định phải cẩn thận.

“Ma vương Tu La, quýt này rất ngọt, ăn rất ngon, anh thử một miếng xem.” Cô lột một múi quýt, bỏ vào miệng anh, dáng vẻ lấy lòng.

Lục Kiến Nghi cọ cọ chóp mũi trắng như ngọc của cô: “Phạm sai lầm nghiêm trọng như thế, một quả quýt là có thể được tha thứ sao?”

Hàng lông mi dài rậm của cô chớp chớp, lộ ra ánh sáng gian xảo.

“Buổi tối, phục vụ một nửa để bồi thường được không?”

Đôi mắt đen thẳm của Lục Kiến Nghi hơi sáng: “Đây là do em nói đó nha.” Nói xong, anh nhẹ nhàng hôn đôi môi đỏ của cô một chút, mây mù trên mặt tan thành mây khói.

Hoa Hiền Phương âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Muốn dỗ Ma Vương hài lòng, cũng không phải chuyện đặc biệt khó khăn. Phải biết anh là nhân vật chủ chốt khống chế mọi chuyện, vẫn nắm chắc trong lòng bàn tay cô.

Kiều An trốn sau lưng cái cây ở cách đó không xa lén lút quan sát bọn họ, cô ta thèm muốn đến mức ghen tỵ.

Nếu như Lục Kiến Nghi có thể chia chỉ cần mười phần trăm sự cưng chiều đối với Hoa Hiền Phương cho cô ta, cô ta dù có đang nằm mơ cũng sẽ cười đến mức tỉnh giấc.

Rõ ràng là cô ta quen biết Lục Kiến Nghi trước, vậy mà lại để cho cái người đến sau là Hoa Hiền Phương nhanh chân có được trước, thật sự là hận đến nghiến răng, thật sự là không cam lòng.

Một căn phòng khác ở trong khách sạn.

Tư Mã Ngọc Như ngồi trên ghế sa lông, vừa uống cà phê vừa như có điều suy nghĩ.

Lục Vinh Hàn hút một điếu thuốc, ngồi trước cửa sổ, nhàn nhã phả khói.

Hồi lâu sau Tư Mã Ngọc Như đứng lên, đi tới bên cạnh ông ấy.

“Anh không gọi Ngọc Thanh trở về sao?”

“Hiện tại thằng bé đang chơi rất vui, gọi thằng bé về làm gì?” Lục Vinh Hàn hờ hững quăng một câu.

“Em không thích nó quá mức gần gũi với những người đó, đặc biệt là Hoa Hiền Phương, đi cùng với bọn chúng, chắc chắn không có chuyện gì tốt cả.” Tư Mã Ngọc Như bĩu môi.

Lục Vinh Hàn nhíu mày: “Em nói những người đó đều là người thân nhất của nó, không phải em luôn hy vọng nó nhận lại ông bà tổ tiên sao? Nếu như trở thành kẻ thù với người nhà họ Lục, làm sao nó trở về được nữa đây?”

Một sợi thần kinh trên trán Tư Mã Ngọc Như co giật: “Anh cảm thấy Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi vẫn có thể cho phép nó về nhà họ Lục sao? Chỉ sợ là bọn họ muốn nhổ cỏ tận gốc thôi.”

“Suy nghĩ độc ác này của em tuyệt đối đừng truyền cho con cái.”

Lục Vinh Hàn trừng mắt nhìn cô ta một cái: “Nếu như Hiền Phương và Kiến Nghi có thể ở chung một cách hoà thuận với Sênh Hạ, vậy thì cũng có thể chung sống với Ngọc Thanh giống như vậy. Hôm nay Hiền Phương đã nói rõ với anh rồi, con bé và Kiến Nghi vẫn có thể xem Ngọc Thanh như em ruột mà đối xử. Bất cứ lúc nào Ngọc Thanh cũng có thể về nhà họ Lục nhận ông bà tổ tiên.”

Tư Mã Ngọc Như chấn động mạnh: “Quả nhiên cô ta đã biết thân phận của Ngọc Thanh, nhất định là Sênh Hạ nói cho cô ta biết.”

“Cuối cùng thì giấy cũng không gói được lửa, biết rồi cũng tốt, mọi người nói rõ mọi chuyện, trái lại không còn gì khúc mắc nữa rồi.” Lục Vinh Hàn nói.

Màu sắc con ngươi của Tư Mã Ngọc Như thì lại sâu hơn.

Hôm nay Hoa Hiền Phương và Kiều An cũng đã nói những lời tương tự, cô đang giở trò gì vậy? Tại sao cô ta nhìn mà có chút không hiểu?

“Anh cứ tin tưởng cô ta như vậy, không được, cô ta lại đang lén lút trù tính gì đây?”

Sắc mặt Lục Vinh Hàn dần dần trở nên âm u: “Sở dĩ em trở thành bộ dạng của ngày hôm nay, không phải do Hoa Hiền Phương làm hại, là em trai Tư Mã Minh Thịnh của em làm ra, em không những không đi tìm cậu ta tính sổ, trái lại cả ngày ở đây nghi ngờ Hiền Phương, em như vậy gọi là không biết phân rõ trắng đen, không biết phân biệt thiện ác.”

Tư Mã Ngọc Như máu nóng xông lên não, suýt chút nữa hôn mê ngất xỉu: “Hoa Hiền Phương bỗng nhiên am hiểu điều khiển lòng người nhỉ, cô ta chỉ mới móc ra một chút ngon ngọt cho anh, anh đã lập tức tin tưởng cô ta không chút nghi ngờ.”

Lục Vinh Hàn hừ nhẹ một tiếng: “Anh hỏi em, chuyện con vịt là ai làm, thật sự do Hoa Hiền Phương hạ độc hay sao? Em đừng tưởng cái gì anh cũng không biết. Em đã rời khỏi nhà họ Lục, không có chút quan hệ nào với nhà họ Lục nữa, đừng giở ra những mưu mô đó nữa, em làm như vậy, không chỉ không chiếm được chỗ tốt, mà còn có thể làm hại Ngọc Thanh nữa đấy.”

Trên mặt Tư Mã Ngọc Như lúc trắng lúc xanh, trong nháy mắt bật khóc.

“Sênh Hạ và Ngọc Thanh đều là con ruột của em, là máu thịt của em, nhưng bây giờ mỗi đứa bọn nó đều hướng về phía người ngoài, người mẹ ruột là em, lại bị đối xử giống như người xấu. Anh có biết trong lòng em có bao nhiêu khó chịu hay không? Như vậy có khác nào cắt thịt của em, uống máu của em, rút gân của em đâu.”

Lục Vinh Hàn bất đắc dĩ thở dài: “Bọn trẻ không thích bởi vì em lúc nào cũng xảy ra mâu thuẫn với Hoa Hiền Phương, em cũng đừng nhắm vào con bé từ sáng tới tối nữa. Em càng biểu hiện như người đàn bà ai oán, bọn chúng sẽ càng chán ghét. Không ai thích năng lượng tiêu cực cả, mọi người luôn muốn năng lượng tích cực hướng về phía trước.”

Nghe được mấy chữ người đàn bà ai oán, đầu Tư Mã Ngọc Như nổ vang. Cô ta làm sao cũng không nghĩ đến Lục Vinh Hàn sẽ dùng những chữ như vậy để hình dung cô ta.

“Anh… anh nói em là người đàn bà ai oán?”

“Em cứ thử đi soi gương, thì sẽ biết bản thân bây giờ đã biến thành dáng vẻ thế nào. Em nhìn Hiền Phương một chút đi, có khi nào con bé quở trách em trước mặt bọn trẻ không?” Lục Vinh Hàn nói.

Tư Mã Ngọc Như vô cùng buồn bực, cô ta cảm thấy Lục Vinh Hàn đang ghét bỏ mình.

“Cô ta không nói trước mặt em, nhưng sau lưng chưa biết đã nói xấu em bao nhiêu đâu, bằng không tại sao bọn nhỏ lại đối xử với em như người xấu chứ?”

“Đây chỉ là do em suy đoán mà thôi. Em làm ra những chuyện lộn xộn kia, bọn chúng đều nhìn ở trong mắt, so với hàng nghìn câu nói xấu sau lưng em thì lại có tác dụng hơn nhiều.” Biểu cảm của Lục Vinh Hàn trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Tư Mã Ngọc Như tức đến nổ phổi: “Em làm cái gì cơ?”

“Em bảo người làm đi ra ngoài mua vịt quay, bí mật bỏ ba đậu vào, muốn đổ tội cho Hiền Phương. Lại bảo Tư Mã Minh Thịnh bắt cóc Sênh Hạ, để đổi lấy Ngọc Thanh. Em cho rằng em làm những chuyện này sẽ không khiến bọn trẻ thất vọng, không khiến bọn trẻ sợ hãi em sao? Bây giờ em càng ngày càng mất lý trí, ra sức làm những chuyện ích kỷ hại người. Chẳng trách lúc trước ông cụ và bà cụ nhìn em không lọt mắt, không cho em làm bà chủ nhà họ Lục, em đã bị tư tưởng nhỏ mọn ăn vào sâu trong xương, nhỏ mọn hẹp hòi, tính toán chi li.”

Từng câu từng chữ của Lục Vinh Hàn giống như những viên đạn hung hăng đánh vào điểm yếu của Tư Mã Ngọc Như.

Cô ta hức một tiếng bật khóc.

“Anh đang ghét bỏ em sao? Nhiều năm như vậy, em ở bên cạnh anh làm vợ nhỏ, chịu nhục, chịu đựng biết bao nhiêu ánh mắt xem thường và lời đàm tiếu, bây giờ anh lại nói em nhỏ mọn hẹp hòi, tính toán chi li? Anh quả thực khiến em thất vọng.”

Lục Vinh Hàn hút mạnh một hơi thuốc, nhả ra một vòng khói.

“Nếu như anh thật sự ghét bỏ em, thì anh sẽ không ngay cả vị trí người nắm giữ nhà họ Lục cũng không muốn, lại còn dẫn theo em ra ngoài.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play