“Tóc.” Lục Kiến Nghi vòng tay trước ngực, vẻ mặt tra vấn.
Cô lè lưỡi: “Đây là bộ sưu tập cá nhân, không được phép xem.”
Lục Kiến Nghi búng trán cô: “Nhất định phải xem, nếu không thì em đang nói dối.”
Anh bày ra bộ dạng không nghe theo lời cô, có vẻ như anh không có ý định bỏ qua cho cô.
Hoa Hiền Phương bắt đầu buồn rầu, đúng là cô đang nói dối, làm gì có ai có sở thích sưu tầm tóc kỳ quái như vậy chứ.
Trong 36 kế thì chạy là kế tốt nhất, cô chỉ có thể chơi xấu một lần nữa.
“Hình như bụng em lại bắt đầu đau nữa rồi, em về phòng nghỉ ngơi đây, anh đừng làm phiền em.”
Một tia sắc bén xẹt qua trong mắt Lục Kiến Nghi: “Em đã từng nghe câu chuyện Sói đến rồi chưa?”
Lời này của anh rõ ràng là đang nghi ngờ cô nói dối.
“Lục Kiến Nghi, em là phụ nữ có thai, anh dọa em như thế này có thực sự ổn không?”
Lục Kiến Nghi siết lấy đỉnh cằm của cô: “Cô gái ngốc, em mau nói thật cho anh biết, em lấy tóc của anh và Tiểu Quân để làm gì?” Trực giác mách bảo với anh rằng nhất định bên trong chuyện này có đó kỳ lạ.
“Chỉ là sưu tầm thôi mà.” Cô nghiến răng không chịu nói ra.
Đôi lông mày rậm rạp của Lục Kiến Nghi cau lại thành một đường thẳng, anh có chút tức giận, cô không nói cũng không sao, anh sẽ tự mình điều tra.
“Cô gái ngốc, nếu anh phát hiện em nói dối thì em sẽ rất thảm đấy.”
Hoa Hiền Phương kịch liệt rùng mình một cái, nhanh chóng chuồn đi: “Em lên lầu nằm đây, anh đừng làm phiền em đấy.”
Cô vội vàng chạy lên lầu, làm gì giống dáng vẻ của người đang đau bụng chứ, rõ ràng là đang rất vui vẻ.
Lục Kiến Nghi càng ngày càng cảm thấy không ổn.
Khi anh bước vào sân, anh nhìn thấy Lục Sênh Hạ đang dắt tay Hứa Kiến Quân đi tới.
“Bố Ma Vương ơi, một lát nữa chúng ta đi chơi bóng chày nhé?” Hứa Kiến Quân nhếch môi cười nói.
“Được.” Anh gật đầu rồi hỏi cậu bé với giọng điệu thản nhiên: “Tiểu Quân, mẹ con có sở thích sưu tầm tóc sao?
“Hả? Đâu có đâu, sao vậy ạ?” Hứa Kiến Quân tò mò nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt đầy sự khó hiểu.
Lục Kiến Nghi nhún nhún vai: “Tối hôm qua, khi bố đang ngủ thì mẹ con đã nhổ vài sợi tóc của bố đấy.” Anh nhẹ nhàng nói.
Lục Sênh Hạ che miệng lại cười: “Anh à, nếu anh đã từng xem phim thần tượng thì anh sẽ biết tóc thường dùng để làm giám định AND mà. Có phải anh đã có mối nợ phong tình nào bên ngoài, chị dâu muốn nhổ trộm tóc anh để làm giám định quan hệ bố con không?”
“Giám định quan hệ bố con sao?” Toàn thân Lục Kiến Nghi co giật kịch liệt. Anh đã nghĩ đến nhiều khả năng khác nhau, nhưng anh không nghĩ đến khả năng này.
Cô gái ngốc này sẽ không đến nỗi muốn lấy dụng tóc của anh và của Tiểu Quân để làm giám định ADN đâu nhỉ?
Tiểu Quân là con trai của Hứa Nhã Thanh, cũng không phải là con trai của anh.
Trừ khi…
Một ý nghĩ bay qua tâm trí anh.
“Tiểu Quân à, sinh nhật của con là ngày 12 tháng 6 đúng không?”
“Vâng ạ.” Hứa Kiến Quân gật đầu.
“Bố vào văn phòng làm việc đây.” Lục Kiến Nghi quay người bước vào bên trong.
Anh gọi điện cho cấp dưới của mình ở An Kỳ, yêu cầu anh ta đến bệnh viện nơi Hứa Kiến Quân được sinh ra để kiểm tra hồ sơ sinh sản của Hoa Hiền Phương.
Đến buổi tối, cấp dưới gọi điện thoại đến, anh ta chưa tìm được hồ sơ, một loạt hồ sơ của Hoa Hiền Phương từ kiểm tra đến sinh sản đều bị xóa sạch rồi.
Vẻ mặt Lục Kiến Nghi trở nên vô cùng nghiêm túc, anh mở ngăn kéo lấy ra chiếc túi đã được niêm phong, bên trong có sợi tóc, trong phút chốc, máu từ khắp người anh đổ dồn vào tim, ngón tay anh run lên…
Sau khi ra khỏi phòng làm việc, anh đến phòng của Hứa Kiến Quân, cậu bé đang chơi với con robot của mình.
“Bố Ma Vương, con đã tạo ra rất nhiều chương trình cho nó, bây giờ nó đã có thể làm được rất nhiều việc rồi.”
Lục Kiến Nghi bế cậu bé ngồi lên đùi mình, cẩn thận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cậu bé.
Rất nhiều người đã từng nói rằng cậu bé có đôi lông mày và đôi mắt giống anh.
Nhưng anh đã không để ý đến điều này, cho rằng cảm giác của họ đã sai.
Hôm nay khi nhìn một cách nghiêm túc như thế này, cặp lông mày sắc như kiếm và đôi mắt hoa đào này đúng là giống hệt anh.
Hứa Kiến Quân trợn to hai mắt nhìn anh: “Bố Ma Vương, sao bố lại nhìn chằm chằm con như vậy chứ? Có phải bố thấy con rất đẹp trai, còn đẹp hơn bố nữa đúng không?”
“Ừ, con đẹp trai hơn bố, càng nhìn càng thấy đẹp.” Lục Kiến Nghi bật cười, hôn lên đôi má hồng của cậu bé một cách trìu mến.
Hàng lông mày của cậu nhóc hơi nhướng lên, lộ ra vẻ tự luyến: “Trường Giang sóng sau xô sóng trước mà.”
“Con nên nói là con hơn cha như nhà có nóc mới đúng.” Lục Kiến Nghi cười một cách cưng chiều.
Anh không phải là một người rất thân thiện, là kiểu người mặt lạnh vạn năm sẽ không ấyn, sinh ra đã là một người lạnh lùng, khiến cho người khác không dám tùy tiện đến gần, trẻ con thì càng không cần nói.
Nhưng cậu nhóc này rất dũng cảm, ngay từ lần đầu tiên gặp anh đã vô cùng thân thiết với anh, không hề sợ anh chút nào.
Còn anh là người đặc biệt không thích trẻ con, nhưng vừa nhìn thấy cậu nhóc này liền vô cùng thích, cho dù bố của cậu bé là tình địch của anh, nhưng anh cũng không thể nào cắt đứt tình cảm này.
Hai người họ đã yêu thương nhau thật lòng.
Ngay lúc này.
Hoa Hiền Phương đang nằm ở trên giường, trong lòng có chút căng thẳng, sợ rằng Lục Kiến Nghi lại tới tra vấn mình.
Tuy nhiên, khi Lục Kiến Nghi bước vào, anh vô cùng bình tĩnh, không nói gì cả, cũng không hỏi gì cả, nằm lăn ra ngủ.
Trong lòng Hoa Hiền Phương không những không thể bình tĩnh, mà lại càng thêm bối rối.
Thông thường, đêm trước khi bão đến luôn là đêm yên bình nhất.
“Ma vương Tu La, anh đã ngủ chưa?” Cô ngập ngừng hỏi.
“Có chuyện gì vậy?” Lục Kiến Nghi quay người lại nhìn cô.
“Không có gì đâu, chỉ là hỏi thử thôi.” Cô bình tĩnh nói.
Lục Kiến Nghi vươn tay ôm đầu cô: “Em cắn rứt lương tâm nên không ngủ được sao?”
“Cắn rứt lương tâm, em làm gì mà phải cắn rứt lương tâm chứ?” Cô mạnh miệng nói.
“Em lấy tóc của anh và Tiểu Quân, không phải muốn làm giám định ADN sao?” Giọng nói của Lục Kiến Nghi rất nhẹ nhàng, như lông ngỗng rơi xuống đất, nhưng lại giáng cho cô một đòn nặng nề, khiến trái tim cô nghẹn ngào..
Cô hít một hơi thật sâu cố gắng giữ bình tĩnh: “Anh đang đùa cái gì vậy? Tiểu Quân là con trai của Hứa Nhã Thanh, tại sao em phải làm giám định quan hệ bố con giữa anh với thằng bé làm gì chứ?”
“Vậy tại sao thằng bé không giống Hứa Nhã Thanh mà lại giống anh?” Lục Kiến Nghi chậm rãi nói.
Cô nhăn mặt, cố làm cho giọng điệu của mình bình tĩnh hơn mình nghĩ: “Thằng bé giống anh ở chỗ nào, thằng bé giống em, con trai bình thường đều giống mẹ. Sau khi em sang An Kỳ, em gặp lại anh, sao có thể sinh ra con của anh chứ?”
Lục Kiến Nghi nghẹn ngào một chút: “Anh đã cử người đến kiểm tra hồ sơ sinh sản của em ở bệnh viện ở California, tất cả đều đã bị xóa mất rồi. Ai đã làm chuyện này vậy?”
Cô hoàn toàn bị choáng váng, cô không ngờ rằng Lục Kiến Nghi thực sự đã điều tra cô.
Hứa Nhã Thanh chính là người mua chuộc bác sĩ để xóa hồ sơ đi để không khơi dậy sự nghi ngờ của người khác, vì họ đã thay đổi ngày sinh của đứa trẻ.
“Làm sao có thể như vậy, ai lại xóa hồ sơ chứ? Hẳn là hệ thống của bệnh viện đó có vấn đề.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT