Người trong dòng họ Lục thật ra đã nghĩ đến Hoa Hiền Phương sẽ làm như vậy từ sớm rồi, cô và Y Hạo Phong cũng không thể để người phụ nữ nào giống Tư Mã Ngọc Như bước chân vào cửa nhà họ Lục một lần nào nữa.

Dựa theo gia quy của nhà họ Lục, sau khi nạp vợ bé thì người phụ nữ đó sẽ nhận được gia quy bảo vệ, vợ cả không thể tùy tiện đối phó với các cô ấy, mà khi vợ cả qua đời hoặc ly hôn thì vợ nhỏ có thể tiếp tục thượng vị lên trên.

Hoa Hiền Phương chẳng những muốn bỏ điều khoản nạp vợ nhỏ mà còn muốn bỏ chuyện kẻ thứ ba, thứ tư có thể thượng vị, chỉ cần là cô gái đã kết hôn với nhà họ Lục thì không thể trở thành ứng cử cho vợ kế.

Một khi đã là tình nhân thì cuối cùng vẫn là tình nhân mà thôi.

Về phần con riêng, tự nhiên cũng sẽ không thể nào nhận tổ quy tông.

Trong hội nghị của dòng tộc, mọi người đều hủy bỏ điều khoản nạp vợ bé này vào, không có dị nghị gì nhưng đối với điều khoản thứ hai lại đang bàn cãi nhốn nháo.

Người sống một đời, sao có thể không có vài người hồng nhan tri kỷ, nếu như trước đó nảy sinh quan hệ thì không thể trở thành vợ kế, chẳng phải là quá hà khắc rồi sao.

Hoa Hiền Phương mỉm cười: “Có thể là do tôi chưa nói rõ ràng, tôi chỉ nói là hành vi trùng hôn, cũng sinh con riêng chứ không phải tình nhân bình thường. Điểm này, trên điều lệ nhất định phải được trình bày rõ ràng ra.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, theo bản năng họ lập tức nghĩ tới Kiều An, trong lòng họ lập tức phỏng đoán, điều quy định này chính là dùng cho trường hợp của Kiều An.

Chỉ là nếu tiếp tục vạch trần theo hướng này, sợ rằng sẽ tiêu trừ rất nhiều mối quan hệ ngoài luồng.

Sau khi thông qua những ý kiến sửa đổi gia quy, tâm trạng của Hoa Hiền Phương lập tức tốt lên.

Cô bĩu môi: “Tôi cũng không phải vì mình, là vì muốn nhà họ Lục yên ổn và đoàn kết hơn mà thôi. Nếu tôi lại giống như bố chồng, không yêu vợ chính thất mà chỉ yêu mỹ nhân, thì sẽ ảnh hưởng cực kỳ lớn tới nhà họ Lục. Nhớ ngày đó ông nội đã sáng suốt từ chối Tư Mã Ngọc Như ngoài cửa, bây giờ cô ta đã buông rèm chấp chính, làm cho nhà họ Lục rối loạn thành bây giờ.”

Môi mỏng của Lục Kiến Nghi cong lên một nụ cười mê người: “Ông nội nhất định có chỗ sáng suốt hơn người nên mới có thể chọn cho tôi một người vợ tốt như vậy.”

“Có câu nói rất hay, không phải người xưa đã nói, chịu thiệt trước mắt, con cái vẫn nên nghe theo người lớn, nhất là dạng như thần tiên sống như ông nội, bất kể là càn khôn xoay chuyển gì đều nắm giữ được.” Hoa Hiền Phương cười ha ha nói.

Lúc chiều, Hoa Hiền Phương dẫn theo bọn nhỏ đi chèo thuyền dạo chơi.

“Chị dâu, cuối cùng thời đại đàn ông nhà họ Lục phải nạp vợ bé đã kết thúc rồi.” Lục Sênh Hạ cười nói.

“Loại hành vi vi phạm quy định của pháp luật về hôn nhân này căn bản cũng không nên tồn tại.” Hoa Hiền Phương nhún vai.

Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Nhà có tiền, cờ đỏ trong nhà còn chưa đổ, cờ màu bên ngoài đã bay bay. Thật sự không biết những người đàn ông kia muốn tìm nhiều phụ nữ ngoài luồng như vậy làm gì, không sợ suy thận sao?”

Hoa Hiền Phương cười sặc: “Sênh Hạ, em vẫn còn là con nít, đây không phải chuyện mà em nên chú ý đâu.”

Lục Sênh Hạ lấp lóe đôi mắt lông mì dày: “Chị dâu, em cho chị biết, Chân Chân trong lớp em ấy, bố của cậu ấy bên ngoài bao nuôi tới tận năm người tình nhân. Vì trả thù bố của cậu ấy mà mỗi ngày Chân Chân đều thả mấy viên thuốc vào trong canh của ông ấy, kết quả, bây giờ bố của cậu ấy không khác gì thái giám nữa.”

Hoa Hiền Phương chấn động mạnh mẽ: “Vậy tại sao em biết chuyện này?”

“Chân Chân lén nói cho em biết, trong khoảng thời gian này, bố của cậu ấy thường xuyên chạy tới bệnh viện nam khoa.” Lục Sênh Hạ nói xong thì cười ha ha ra tiếng.

Hoa Hiền Phương dựng thẳng ngón cái lên: “IQ của con nít vậy mà lại cao như vậy.”

Hứa Kiến Quân ôm chặt tay trước ngực, giống như ông cụ non thở dài một hơi: “Người lớn chính là phiền phức như vậy, thích chơi đùa lung tung bên ngoài vậy đó.”

Hoa Hiền Phương nhẹ nhàng nhéo cái khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm hồng hào của cậu nhóc: “Sau này con muốn tìm bạn gái, nhất định phải để mẹ giữ cửa đầu, nếu mẹ gật đầu thì con mới tiếp tục được kết bạn nghe chưa.”

Hứa Kiến Quân lè lưỡi: “Nếu như vậy, con có thể bị nói thành bảo vật của mẹ nha?”

Hoa Hiền Phương cười ha ha: “Mẹ giữ cửa ải chính, không phải muốn can thiệp vào cuộc sống của con, chỉ cần cô gái đó có đủ tam quan ngay thẳng, nhân phẩm tốt, các con muốn kết giao thế nào cũng là chuyện của các con, mẹ tuyệt đối không can thiệp.”

Lục Sênh Hạ ăn một quả thánh nữ, mặt mày hơn hở nói: “May mắn là em đã có anh Chấn Diệp rồi, không cần phải phiền não chuyện nữ nhi thường tình. Em xem như được một cô gái may mắn rồi.”

Hứa Kiến Quân trêu chọc cười một tiếng: “Còn không phải sao? Cậu họ của cháu là một người đẹp trai, ngọc thụ lâm phong, lại dịu dàng chung thuỷ, thông minh xuất sắc, hai người chính là một đôi trời sinh.”

Lục Sênh Hạ che miệng nhỏ cười, cười khanh khách không ngừng, hoàn toàn đắm chìm trong hạnh phúc nhỏ của mình.

Hoa Hiền Phương thương yêu nhìn qua cô bé.

Cô rất vui mừng, Sênh Hạ không hề chịu ảnh hưởng của Tư Mã Ngọc Như, cô bé vẫn có thể giữ lại tâm thái lạc quan như vậy.

Có câu nói rất hay, anh trai như bố.

Cô và Lục Kiến Nghi sẽ cố gắng thay thế nhân vật bố mẹ kia tới chăm sóc cho cô bé, yêu thương cô bé.

“Vừa nghĩ tới chừng hai năm nữa, em phải đi sang nước An Kỳ, chị lại không nỡ, thật sự muốn giữ chặt em bên người.”

“Chị dâu, em đi nước An Kỳ cũng là vì hoàn thành việc học của mình thôi mà, truy cầu hạnh phúc của mình, anh chị vốn là nên nên vui vẻ thay em mới đúng.” Lục Sênh Hạ ôm vai của cô.

Hoa Hiền Phương vỗ vỗ bàn tay nhỏ của cô bé: “Chị và Kiến Nghi cũng chỉ có một em gái bảo bối như em thôi, cho dù là như thế nào, chúng ta đều không nỡ để em đi lấy chồng xa, chờ sau khi em và Chấn Diệp kết hôn, chúng ta sẽ nghĩ cách để em ở lại thành phố Long Minh, thuận tiện để chúng ta chăm sóc thì tốt hơn.”

Lục Sênh Hạ tựa đầu lên trên vai của cô: “Chị và anh hai cần làm nhất chính là giúp cho anh Chấn Diệp trở thành người quản lý nhà họ Đỗ, kiểu này thì em đã thành mợ chủ của nhà họ Đỗ, cô và chị gái của anh ấy cũng đừng mong bắt nạt em.”

“Đây là việc phải làm rồi, hòn ngọc quý trên tay nhà họ Lục chúng ta đương nhiên phải là chủ mẫu rồi.” Hoa Hiền Phương cười nói.

Buổi sáng cuối tuần, Lục Kiến Nghi dẫn theo bọn nhỏ ra vườn hoa uống trà sớm.

Sau khi Hoa Hiền Phương rời giường, lập tức đi theo anh tới thư phòng, đêm qua cô cầm theo bản thiết kế mới đưa cho anh nhìn, nên đặt lại ở phòng đọc sách nhưng lại quên lấy.

Lục Kiến Nghi có bệnh thích sạch sẽ, tất cả đồ đạc bố trí đều muốn thật ngay ngắn rõ ràng, chỉnh tề.

Nhìn thấy trên bàn không có bản thiết kế nữa cô muốn mở ngăn kéo ra tìm kiếm, phát hiện vậy mà ngăn kéo bị khóa lại, cần phải điền mật mã vào.

Mặc dù không được trải qua sự cho phép tự mình mở ngăn kéo Lục Kiến Nghi ra là không đúng, nhưng cô vẫn có chút tò mò, Lục Kiến Nghi sẽ thiết kế dạng mật mã gì.

Người cẩn thận như Lục Kiến Nghi, chắc chắn sẽ không dùng ngày sinh nhật làm mật mã cho được.

Chỉ là, cô quyết định sẽ dùng sinh nhật của mình thử một lần.

Nhập vào số thì không đúng.

Cô lại thử nhập vào ngày kỷ niệm kết hôn.

Vẫn không đúng.

Cô thở dài một hơi, trong lòng có hơi thất vọng, xem ra ngày kỷ niệm kết hôn của họ trong lòng ma vương Tu La không quan trọng lắm thì phải.

Cô quyết định thử nhập vào sinh nhật bọn nhỏ.

Nhưng vẫn là sai!

Cô có hơi uể oải, sờ sờ lên cằm mình tự hỏi.

Ma vương Tu La sẽ dùng loại mật mã gì nhỉ?

Cô cũng không biết, lúc này, Lục Kiến Nghi đã nhận được tin nhắn cảnh cáo rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play