“Có, lúc cô ta đi ra, tôi đã lén quay video lại. Tôi từng nghĩ rằng dẫu gì cô ta cũng từng là bạn cùng lớp với mình, nếu như cô ta muốn báo cảnh sát chuyện này thì cái video tôi quay được có thể làm bằng chứng cho cô ta.”
Tôn Yến Tư thuật lại.
“Người đàn ông kia có bị quay lại không?”
Mộ Dung Cẩm Lý nhếch mày.
“Không có. Người đàn ông kia vào trong rồi thì không thấy đi ra nữa, chẳng qua tôi có thấy lúc gã đứng ở cửa. Là một lão già vừa béo ị vừa xấu xí.”
Miệng Tôn Yến Tư mở rồi lại đóng, mấy câu này đều là Hoa Mộng Lan bảo cô ta nói y lại cả.
Mộ Dung Cẩm Lý mắt nhìn cô ta hoăm hoắm:
“Đưa video cho tôi, rồi sau đó tôi sẽ đưa tiền cho mấy người.”
“Được.”
Tôn Yến Tư và Hoa Mộng Lan liếc mắt nhìn nhau, cười mừng rỡ.
Mặc dù đúng là phải xin lỗi Hoa Hiền Phương rồi, nhưng trên đời này, người không vì mình, trời tru đất diệt mà.
Trong vòng quan hệ của các ngôi sao, có một lời đồn đãi dần lan truyền tứ phía.
Vết nhơ trong quá khứ của Hoa Hiền Phương dần bị bóc ra.
Mợ chủ nhà họ Lục xinh đẹp tuyệt trần, trong sáng thánh thiện, thế mà trước đây lại bị…
Tất thảy đều cho Mộ Dung Cẩm Lý thêm mắm dặm muối vào rồi tung ra.
Đoạn video kia cũng ở trong vòng quan hệ của các diễn viên âm thầm chuyền tay nhau từ người này sang người khác.
Đó dường như chính là bằng chứng đanh thép nhất.
Lục Kiến Nghi tức giận tới mức sôi gan, anh phải bắt con chuột xấu xa dám tung tin bịa đặt bôi đen vợ mình này ra băm vằm thành từng mảnh.
Hoa Hiền Phương không ngờ đến sẽ có người lấy chuyện này ra để làm loạn.
Có điều, chuyện mà cô muốn biết nhất, đó là, làm sao người này lại biết được chuyện đó?
“Lục Kiến Nghi, chuyện này không phải giống như bọn họ nói đâu.”
Cô cắn cắn môi dưới toan giải thích, thì Lục Kiến Nghi đã kéo cô, ôm chặt trong lồng ngực:
“Anh biết, anh sẽ không bỏ qua cho tên khốn kiếp ấy đâu.”
Hoa Hiền Phương không biết được rốt cuộc anh đang nói đến ai. Là người đã khinh khi cô lúc ở khách sạn, hay là người đã bày ra trò đồn đoán này.
“Em biết, chuyện này nói thế nào cũng là vết nhơ trong cuộc đời em.”
“Vợ ngốc, chuyện này không phải là lỗi của em.”
Anh đau lòng hôn lên mái tóc cô:
“Em nên nói chuyện này sớm hơn cho anh mới phải, về chuyện em bị người ta bắt nạt lúc ở khách sạn Hildon ấy.”
“Anh đừng điều tra chuyện ấy nữa, có được không? Em xin anh đó!”
Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt đầy vẻ khẩn khoản.
Lục Kiến Nghi nói mình đã nảy ra một ý tưởng.
Khách sạn Hildon.
Cô gái làm người giao hàng kia.
Trên lưng có xăm một hình trái tim.
Một loạt các sự kiện trùng hợp giờ đây đã có sự xâu chuỗi với nhau cả rồi.
Có khả năng, biết đâu cô gái anh từng dọa nạt lúc trước mà anh vẫn đã luôn kiếm tìm là cô ấy!
“Hiền Phương, nhiều khi, tìm ra được chân tướng thật sự không phải là một chuyện xấu.”
“Lời đồn sẽ bị dừng lại bởi những con người khôn ngoan. Em không màng mục đích của kẻ kia là gì, vì tên đó cũng sẽ không được như ý đâu.”
Cô dụi đầu vào lồng ngực của anh.
“Không một ai có thể phá hỏng mối quan hệ giữa chúng ta đâu.”
Lục Kiến Nghi nói không chút do dự.
Hứa Nhã Thanh ở chốn Thành Đô xa xôi cũng đã nghe về tin tức này, anh ta tức tốc chạy đến.
Nếu như chuyện này cứ tiếp tục đồn đãi như thế thì anh ta sẽ không được chút lợi lộc gì hết, thậm chí có khi còn sẽ hủy hoại hoàn toàn mối quan hệ giữa anh ta và Hoa Hiền Phương.
Mộ Dung Cẩm Lý lại tới rồi. Cô ta muốn cho anh ta thấy được rằng Hoa Hiền Phương còn kinh tởm, còn đáng khinh hơn cô ta đến bực nào.
Hứa Nhã Thanh vốn không muốn nhìn lấy bản mặt của cô ta:
“Tôi đã nói, cô đừng có lại xuất hiện trước mặt tôi kia mà.”
“Em chỉ muốn nói mấy câu với anh về Hoa Hiền Phương thôi, chẳng lẽ, anh lại không muốn biết ư?”
Mộ Dung Cẩm Lý nhếch mép, cười lạnh.
Chút sắc bén lóe qua đáy mắt Hứa Nhã Thanh.
“Chuyện đấy không phải là do cô làm ư?”
“Anh đừng vu oan em thế chứ. Chuyện này chẳng liên quan gì đến em cả.”
Mộ Dung Cẩm Lý tất nhiên là không thừa nhận rồi.
Cô ta rút di động ra từ trong túi, bấm mở đoạn video.
“Anh thử nhìn xem đi, lúc Hoa Hiền Phương từ trong khách sạn đi ra ngay cả đứng cũng không đứng vững nổi. Anh nói xem, khả năng chịu đựng của cô ta cũng ghê gớm phết nhỉ. Xảy ra chuyện như thế rồi mà còn làm như chẳng có gì xảy ra rồi vẫn ngang nhiên mà gả cho Lục Kiến Nghi, đúng là làm em phải bội phục sát đất luôn đấy.”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Hứa Nhã Thanh thoáng qua chút u buồn điêu linh. Đột nhiên, anh ta lại bóp chặt lấy cổ cô ta.
“Mộ Dung Cẩm Lý, tôi cảnh cáo cô. Nếu như tôi mà tra ra được chuyện này có liên quan đến cô, thì tôi sẽ lập tức bẻ gãy cổ cô rồi vứt xác cô cho chó ăn đấy.”
Mộ Dung Cẩm Lý rùng mình ớn lạnh, phản ứng này của anh ta hoàn toàn không phải là thứ mà cô ta mong muốn nhìn thấy. Chẳng phải anh ta nên chán ghét Hoa Hiền Phương sao, chẳng phải anh ta luôn ghét bỏ cô ta đấy ư?
“Hứa Nhã Thanh, anh lại chê em, Hoa Hiền Phương cô ta khác gì em đâu chứ?!”
“Cô cho là tôi sẽ tin tưởng cái loại đồn đãi phỉ báng, xàm ngôn loạn ngữ về cô ấy ư?”
Từng ngón tay của Hứa Nhã Thanh bỗng dưng siết cứng lại, khiến cô ta không cách nào thở cho được, mắt trắng dã, lưỡi cũng cố mà vươn ra.
Cô ta dùng sức kéo tay anh ta ra, bấy giờ anh ta mới kiềm chế, thả ra.
Cô ta khom người, ho kịch liệt.
“Đó là sự thật… Nhìn cái kiểu cô ta đi ra từ trong khách sạn đi, ai cũng biết tỏng đã có chuyện gì đó xảy ra rồi. Em chắc chắc Lục Kiến Nghi biết rõ chuyện này hơn cả so với ai khác, chẳng qua là anh ta không muốn công khai ra mà thôi. Hứa Nhã Thanh, loại đàn bà này mà anh cũng ngó ngàng đến, mắt thẩm mỹ của anh có phải là bị thấp quá rồi không vậy?”
Gân xanh trên trán Hứa Nhã Thanh co giật từng cơn.
Trực giác nói cho anh ta biết, chuyện này chắc chắn không thể nào không có quan hệ gì với Mộ Dung Cẩm Lý được.
“Cô luôn miệng nói có tận năm người đàn ông. Từ đâu mà cô biết là cô biết có năm người?”
“Có người trông thấy, tận mắt thấy, video cũng là do cô ấy quay lại.”
Mộ Dung Cẩm Lý đáp.
“Ồ?”
Hàng mày rậm của Hứa Nhã Thanh nhíu chặt thành một đường thẳng:
“Có người trông thấy, là người nào? Có gan thì cô kêu người đó ra đây, nếu không, tất cả chỉ là lời nói suông không có căn cứ.”
“Cô ấy sẽ không gặp người ngoài đâu. Nếu như cô ấy bị lộ ra rồi thì chẳng phải rồi sẽ bị anh băm thành từng mảnh ư?”
Mộ Dung Cẩm Lý hừ nhẹ.
Hứa Nhã Thanh bất chợt “Bốp”, tát thẳng mặt Mộ Dung Cẩm Lý một bạt tai:
“Tôi cũng biết tỏng chuyện này là do có cô giở trò ngấm ngầm hãm hại. Mộ Dung Cẩm Lý, cô đúng là chán sống quá rồi.”
“Em chỉ muốn cho anh xem bộ mặt thật của Hoa Hiền Phương mà thôi. Hơn nữa, chuyện này em cần gì phải nói láo, tất cả đều là thật. Nếu như em là người hãm hại Hoa Hiền Phương, thì em sẽ bị trời tru đất diệt, chết cũng không được tử tế.”
Mộ Dung Cẩm Lý giơ tay lên trời, nghiêm mặt thề.
Hứa Nhã Thanh lại nhoẻn một nụ cười mỉm đầy âm hiểm:
“Chuyện xảy ra với Hoa Hiền Phương đêm hôm ấy, tôi mới là kẻ biết rõ hơn bất cứ ai.”
Mộ Dung Cẩm Lý sửng sốt:
“Làm sao mà anh lại biết được?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT