Kiến Dao lắc lắc đầu, lanh lợi nói: “Dạ, được rồi em với em trai xem anh hai cho ngựa ăn thôi.”
Lục Kiến Nghi âu yếm vuốt ve khuôn mặt hồng hào của con gái, anh vô cùng cưng chiều con gái: “Đợi khi nào con với em trai lớn bằng anh hai, bố sẽ mua cho hai đứa một con ngựa con.”
“Tuyệt vời! Kiến Dao yêu bố nhất!” Kiến Dao nhoẻn miệng cười hạnh phúc, cô bé kiễng chân lên leo lên đùi, vòng tay qua cổ bố rồi hôn lên má bố một cái.
Cô bé rất biết làm nũng, biết làm cho bố vui, luôn là một đứa trẻ thông minh lanh lợi.
Mỗi lần con bé làm nũng, trái tim Lục Kiến Nghi lại tan chảy, dù con bé có muốn hái sao trên trời xuống thì anh cũng không ngần ngại chế tạo phi thuyền vũ trụ đưa con bé lên bầu trời để hái sao.
Khi hai bố con đang nói chuyện thì Lục Vinh Hàn bước vào.
“Bố ăn sáng chưa ạ? Có muốn ăn cùng bọn con luôn không?” Hoa Hiền Phương lễ phép chào hỏi.
“À không cần đâu, bố ăn rồi.” Lục Vinh Hàn đưa mắt nhìn phòng ăn một lượt nhưng không thấy Tư Mã Ngọc Thanh đâu.
Mặt ông ấy hơi phờ phạc, quầng mắt thâm đen, rõ ràng là cả đêm qua ông ấy không hề chợp mắt.
Làm sao mà ông ấy có thể ngủ được khi chưa tìm thấy con trai mình chứ?
“Con nghe nói là không thấy Ngọc Thanh đâu, đã tìm thấy thằng bé chưa ạ?” Hoa Hiền Phương lo lắng hỏi.
Lục Vinh Hàn lắc đầu: “Vẫn chưa, thằng bé không qua đây sao?”.
Truyện Đông Phương“Dạ không, Ngọc Thanh không qua đây.” Hoa Hiền Phương lộ ra vẻ lo lắng.
“Vậy thằng bé không gọi điện cho con hả?” Lục Vinh Hàn hỏi.
Hoa Hiền Phương lắc đầu, quay sang nhìn Lục Sênh Hạ và Hoa Hiền Phương: “Sênh Hạ, Tiểu Quân, hôm qua Ngọc Thanh có gọi điện cho hai đứa không?”
Hoa Hiền Phương và Lục Sênh Hạ nhìn nhau.
“Hôm quá, chú Ngọc Thanh gọi điện cho con, nói rằng bà nội thứ muốn giết chú ấy…” Hoa Hiền Phương đang nói liền mím chặt miệng, sau đó liền không nói nữa.
Lục Vinh Hàn hỏi dồn: “Tiểu Quân, cháu nói rõ cho ông biết được không, rốt cuộc Ngọc Thanh đã xảy ra chuyện gì?”
Hoa Hiền Phương chớp chớp đôi mắt to, trong ánh mắt lộ ra vẻ âu lo.
“Thật ra, cháu cũng không rõ lắm. Hình như là bà nội thứ không biết là lấy vịt chiên giòn ở đâu ra, nói là mẹ cháu làm, sai người đưa cho chú Ngọc Thanh ăn. Nhưng mà mẹ cháu lại ở thành phố Dương Hà tham sự buổi bán đấu giá đá quý, rõ ràng là không ở thành phố Long Minh, không thể nào mà làm vịt chiên giòn cho chú Ngọc Thanh được. Chú Ngọc Thanh cũng nhận ra đó không phải là mùi vị mẹ cháu làm nhưng chú ấy vẫn ăn. Sau khi ăn xong còn đau bụng, nôn mửa và tiêu chảy rất nghiêm trọng. Bác sĩ kiểm tra thì nói rằng vịt đã bị nhiễm độc, bà nội thứ đã nói với chú Ngọc Thanh là mẹ cháu đã bỏ thuốc độc vào vịt để hại giết chú ấy. Nhưng chú Ngọc Thanh không bị bà ấy gạt, chú ấy đã đoán là do bà nội thứ hạ độc, muốn vu khống cho mẹ cháu, đúng là đáng sợ mà. Chú ấy sợ rằng bà ấy sẽ làm ra những chuyện tồi tệ hơn để phá mối quan hệ giữa mẹ cháu và chú ấy, thậm chí là hạ độc chú ấy. Chú ấy nói vớ cháu là chú phải trốn xa bà ấy. Cháu nghĩ chắc chắn chú đã bỏ học và chạy trốn khỏi nhà.”
Tiểu Quân lắc đầu và nói một cách nghiêm túc.
Lục Vinh Hàn đã trải qua một cơn co giật kinh hoàng.
Xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng Tư Mã Ngọc Như lại không nói với ông ấy, chỉ nói Ngọc Thanh ăn gì đó bị đau bụng.
Lục Sênh Hạ làm bộ như không biết chuyện gì, hai tay chống nạnh trố mắt tức giận nhìn Hoa Hiền Phương: “Tiểu Quân, xảy ra chuyện lớn như thế sao cháu không nói cho mọi người biết?”
Hứa Kiến Quân cúi đầu, tỏ ra vẻ oan ức.
“Cháu là trẻ con, người lớn bọn cô có bao giờ để ý đến lời của trẻ con bọn cháu đâu. Hơn nữa, cháu tưởng chú Ngọc Thanh chỉ nói chơi thôi, ai mà ngờ chú ấy lại bỏ nhà đi thật chứ.”
Mặt của Lục Vinh Hàn khựng lại: “Tiểu Quân, Ngọc Thanh có nói là nó đi đâu không?”
“Dạ không ạ, lúc đó tiếng chuông báo hiệu giờ thi vang lên, cháu phải vào phòng thi nên không nói gì với chú ấy nữa.” Hoa Hiền Phương trầm giọng nói.
Một luồng sát khí u ám âm thầm lướt qua trên khuôn mặt của Lục Kiến Nghi nhưng anh không tỏ ra gì, chỉ nói với giọng thờ ơ và giễu cợt: “Tổng giám đốc Lục, đây là việc nhà ông, chúng tôi không tiện xen vào, nếu không còn việc gì nữa thì mời về cho.”
Lục Vinh Hàn như bị kim đâm vậy, khóe miệng run lên.
Ông thấy rằng con trai mình đang kiềm chế cơn giận, nếu không nó đã sai người đi xử lí Tư Mã Ngọc Như rồi.
“Có lẽ chuyện này chỉ là hiểu nhầm, ta sẽ về hỏi rõ sau.”
Lục Kiến Nghi chế nhạo: “ Bố bị loại người tầm thường đó mê hoặc cho đầu óc lú lẫn cả rồi, làm gì có lúc nào minh mẫn được chứ!”
Lục Vinh Hàn như bị trúng đạn, sắc mặt trắng xanh, nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng phun ra mấy chữ: “Ta đi đây.” Sợ rằng ở lại lâu hơn sẽ cãi nhau mất.
Sau khi ông ấy rời đi, mặt của Hoa Hiền Phương lộ vẻ phẫn nộ.
“Thật không ngờ rằng Tư Mã Ngọc Như đến cả Ngọc Thanh cũng không tha. Cô ấy đúng là điên rồi.”
Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Bà ấy thấy Ngọc Thanh thân thiết với chị nên muốn phá mối quan hệ của hai người, làm cho Ngọc Thanh tưởng chị hạ độc hại nó sẽ sợ hãi mà né chị ra. Bà ấy tưởng đầu óc cả Ngọc Thanh đơn giản, tưởng chỉ với một mánh khóa nhỏ bé đó có thể lừa được Ngọc Thanh, nhưng bà ấy quên là Ngọc Thanh có vị giác rất nhạy bén, có phải vịt do chị làm hay không ăn một phát là biết ngay.”
“Thật ra chú Ngọc Thanh không hề ngốc đâu, ai tốt ai xấu, chú ấy đều biết rõ.”. Hoa Hiền Phương sờ lên cái cằm nhỏ nhắn của mình và nói.
Lục Sênh Hạ cười và gật đầu: “Em còn tưởng nó ngốc thiệt, nhưng mà không ngờ rằng đầu óc của nó lại sáng dạ như thế, nhìn một phát là biết ngay quỷ kế của Tư Mã Ngọc Như.”
Hoa Hiền Phương lạnh nhạt liếc nhìn bọn họ, luôn cảm thấy hai người bọn họ có chút kỳ quặc, nhưng cũng biết kì quặc ở điểm nào.
“Tiểu Quân, Sênh Hạ, nói thật đi, hai đứa thật sự không biết Ngọc Thanh đang ở đâu sao?”
“Không biết.” Lục Sênh Hạ và Hoa Hiền Phương đồng thanh và lắc đầu.
“Thật không?” Hoa Hiền Phương hỏi lại để chắc chắn.
“Thật.” Hai đứa trẻ đồng thời gật đầu.
“Hai đứa sẽ không giấu Ngọc Thanh ở chỗ anh trai chị đấy chứ?” Hoa Hiền Phương hơi nhướng mày, có chút nghi ngờ.
Lục Sênh Hạ lè lưỡi: “Chị dâu, bây giờ em cũng mới biết chứ đâu có biết sớm hơn chị đâu, nếu như chị không tin lời em thì hỏi Tiểu Quân đi, xem Ngọc Thanh có trốn ở nhà anh Hoa Phi và chị họ không.”
Hoa Hiền Phương nhăn nhó: “Mẹ, mẹ quên rồi sao? Cậu với mợ đi hưởng tuần trăng mật rồi, họ không có ở nhà, con lại không có chìa khóa nhà của họ thì làm sao mà mà vào được, sao có thể dấu chú Ngọc Thanh trong đó được chứ?”
Hoa Hiền Phương vỗ vào trán, suýt chút nữa thì quên mất chuyện này.
Em trai và em dâu đi hưởng tuần trăng mật, làm gì có ai ở nhà.
“Vậy con có đưa nó đến nhà ông ngoại bà ngoại không vậy?”