Tư Mã Ngọc Thanh nghiêng đầu nhìn ông ấy bằng ánh mắt dò hỏi, “Dượng, dượng không quan tâm đến con cháu của chính mình mà chăm sóc con của người khác, không phải quá kỳ lạ sao? ”
Lục Vinh Hàn không có cách nào nói cho cậu bé biết sự thật, chỉ có thể lờ đi mà thôi, “Con là cháu của Ngọc Như, là cháu của ta, ta muốn quan tâm chăm sóc con như con ruột của ta.”
“Vậy thì tại sao dượng không quan tâm đến con cái hay chăm sóc con của chính mình? Chị họ nói, dượng đã bỏ rơi cô ấy và anh Kiến Nghi, dượng không cần họ. Dượng là một người bố vô trách nhiệm.” Từng lời của Tư Mã Ngọc Thanh giống như một viên đạn, găm vào tim ông ta.
Những người bỏ rơi gia đình và người thân của họ sẽ không bao giờ nhận được sự thông cảm và thấu hiểu.
Hình tượng của ông ấy đã sụp đổ thành một vũng lầy.
Ngay cả một đứa trẻ cũng không thể hiểu được ông ta.
Tư Mã Ngọc Như bóp nhẹ vành tai hắn, “Con đang nói cái gì vậy? Con có biết nguyên nhân khiến cô và dượng rời khỏi nhà họ Lục là do Hoa Hiền Phương gây ra không? Cô ta là một người phụ nữ hung ác, nham hiểm và xảo quyệt, con tuyệt đối không được hãy tin cô ta, nếu không cô ta nhất định sẽ hại con. ”
Tư Mã Ngọc Thanh cong môi, “Cô à, cô giáo nói nếu có một người nói cô sai, có lẽ là vấn đề nằm ở người đó, nhưng mọi người nói cô sai rồi, cô phải xem lại bản thân mình có vấn đề gì không. Chỉ là cô không hiểu cái đạo lí này thôi, cô không bao giờ thừa nhận lỗi lầm của mình, rõ ràng cô đã làm sai điều gì đó, nhưng cô cứ đổ lỗi cho người khác, nếu cô thành thật xin lỗi chị đẹp, cô sẽ không bị đuổi ra khỏi nhà. ”
Tư Mã Ngọc Như như muốn đập đầu tường. Tại sao con trai và con gái của cô ta đều là những đứa tàn nhẫn ăn cây táo, rào cây sung?
“Hoa Hiền Phương đã cho con uống bùa mê thuốc lú gì rồi, để con răm rắp theo cô ta, rồi đối đầu với ta sao?”
“Người chính nghĩa thì được ủng hộ, người không chính nghĩa thì chẳng ai theo.” Tư Mã Ngọc Thanh lè lưỡi chạy ra ngoài.
Trước mắt của Tư Mã Ngọc Như như là có một đang ngựa đang băng qua bùn lầy, trên đầu toàn là quạ bay đi bay lại.
Cô tức giận đến mức lục phủ ngũ tạng đều run rẩy.
“Vinh Hàn, anh nhìn đứa nhỏ này đi, càng ngày càng nổi loạn. Em thực sự sợ rằng nó sẽ trở thành Sênh Hạ thứ hai.”
Lục Vinh Hàn ôm lấy vai của cô ta, “Dù sao thân phận hiện tại của chúng ta cũng là cô và dượng. Đừng quá nóng vội, từ từ thôi. Nếu con muốn học làm đồ điểm tâm, hãy để nó học, đừng để những chuyện trong lòng của em làm ảnh hưởng đến con. ”
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như giật giật, “Không được, em sẽ không bao giờ để Ngọc Thanh vào bếp, như vậy em sẽ trúng kế của Hoa Hiền Phương.”
“Em nghĩ nhiều quá, Hoa Hiền Phương không biết Ngọc Thanh là con trai của chúng ta. Nỗi sợ bếp núc của em chính là nút thắt trong trái tim em. Nếu em là con gái của đầu bếp chúng ta thì sao? Nếu anh coi thường em, thì anh không thể thích em rồi, “Lục Vinh Hàn nói.
Tư Mã Ngọc Như cong môi, “Nếu em là con gái nhà đài cát, thì ông sẽ không đối xử với em như vậy. Họ xem thường, chán ghét em từ tận xương tủy.”
Lục Vinh Hàn cau mày, “Cái này không liên quan gì đến chuyện xuất thân, chỉ có thể nói em không gây ấn tượng gì với họ. Hoa Hiền Phương không phải con gái hào môn, nhưng ông và bà rất vừa lòng.”
“Anh không ở vị trí của ông cụ.” Tư Mã Ngọc Như càu nhàu.
“Cũng là con gái của nhà họ Hoa. Nhưng ông bà không thích Hoa Mộng Lan.” Lục Vinh Hàn nhún vai, trầm giọng nói.
Tư Mã Ngọc Như lộ ra một chút giễu cợt, “Ông cụ và bà cụ thích loại trà xanh thích giả vờ như Hoa Hiền Phương, không thích những người trung thực thẳng thắn như em.”
Lục Vinh Hàn lắc đầu thở dài, “Em, nếu như lúc đầu em có thể quản lý tốt đứa em của mình, không để cho nó quậy phá, thì em đã không phải rơi xuống nơi này như ngày hôm nay.”
“Vu oan giá họa. Những cái đó đều là vu cáo. Chính là Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi muốn hại em.” Tư Mã Ngọc Như nghiến răng nghiến lợi.
Vẻ mặt Lục Vinh Hàn trở nên nghiêm nghị, “Anh không phải kẻ ngốc. Anh biết rõ Tư Mã Minh Thịnh có liên quan hay không. Về sau, em nhất định phải vạch rõ ranh giới với anh ta để không bị anh ta làm cho liên lụy nữa.”
Tư Mã Ngọc Như hừ một tiếng lạnh lùng: “Minh Thịnh tuy vô tội, nhưng nó luôn đối xử với anh như anh em. Làm sao anh có thể nghe lời khiêu khích của Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương mà nghi ngờ nó?”
“Cậu ta còn dám thay cả con gái ruột của anh, còn gì cậu ta không làm được?” Sắc mặt Lục Vinh Hàn trở nên cực kỳ u ám, như bị mây đen bao phủ.
“Nó chính là vì chuyện con của em bị Y Hạo Phong hại chết, nên muốn đòi lại công bằng cho tôi”. Tư Mã Ngọc Như đã cố gắng hết sức để bênh vực em trai của mình. Em trai cô chính là cánh tay phải của cô. Nếu không có cậu ta, cô thực sự yếu đuối và bất lực.
Lục Vinh Hàn cau mày, “Thật ra, anh đã theo dõi quan sát khi sự việc xảy ra. Nếu cậu ta không lộn xộn và muốn đánh Y Hạo Phong, thì vệ sĩ của cô ấy sẽ không đẩy em xuống cầu thang.”
Tư Mã Ngọc Như tức điên lên, “Cô ta đã chỉ thị cho vệ sĩ làm việc này. Sao anh có thể nói thay cho cô ta như thế? Đứa con đã chết của chúng ta trên trời thật đáng buồn biết bao?”
“Cô ấy đã cướp con của em đi, em cũng lấy mất con của cô ấy đi. Hai người coi như là huề rồi.” Lục Vinh Hàn trầm giọng nói.
Tư Mã Ngọc Như tức muốn nôn ra máu, thật muốn bổ nhào vào người ông ta.
Thứ mà Y Hạo Phong mất không gì khác ngoài một món hàng đền, mà thứ cô ta mất đi chính là cháu trai cả của nhà họ Lục, người thừa kế tương lai, làm sao có thể so sánh được?
Nếu đứa con trai đó được sinh ra một cách suôn sẻ, liệu có cơ hội nào để Lục Kiến Nghi kế thừa công việc kinh doanh của gia đình?
“Đó là con trai cả của chúng ta. Nếu nó có thể được sinh ra, anh sẽ không kết hôn với Y Hạo Phong. Em cũng không lâm vào tình cảnh thê lương như thế này!”
“Nó không thể được sinh ra.” Lục Vinh Hàn lộ ra một tia đau buồn. “Ông cụ quan tâm đến cuộc hôn nhân với nhà họ Y. Ông ấy sẽ không cho phép bất cứ ai phá hủy cuộc hôn nhân. Nếu đứa con của em vẫn còn ở đó, thì nhà họ Y sẽ không đồng ý cho Y Hạo Phong kết hôn với anh. Để thuận lợi cho cuộc hôn nhân này, ông cụ sẽ chỉ lựa chọn hy sinh em và đứa trẻ. ”
Tư Mã Ngọc Như không thể tin vào tai mình, “Chẳng lẽ chính tay ông ta giết chết cháu trai của mình?”
Lục Vinh Hàn nặng nề thở dài, “Ai ngồi vào vị trí nắm giữ gia tộc đều phải dứt khoát, lợi ích của gia tộc là trên hết, lúc đầu ông cụ còn tưởng rằng an không làm được việc này, cho nên mới không không chăm sóc anh chu đáo và luôn muốn thay thế anh. Nếu anh không kết hôn với Y Hạo Phong, thì anh căn bản là không thể ngồi lên nắm giữ gia tộc. ”
Mối hận trong lòng Tư Mã Ngọc Như như cuồn cuộn như hồng thủy, không cách nào dứt được.
Ông cụ Lục dường như có một đôi hỏa nhãn kim tinh, có thể nhìn thấu được cô ta.
Suy nghĩ và thủ đoạn nhỏ của cô ta không thể thoát khỏi mắt ông.
Cô ta không cam lòng và muốn Ngọc Thanh trả thù cho cô ta và lấy lại tất cả những gì mà gia đình họ Lục nợ cô ta.
“Vinh Hàn, chỉ cần anh huấn luyện Ngọc Thanh thật tốt, khiến nó mạnh hơn, ưu tú hơn Lục Kiến Nghi, ông cụ sẽ phải hối hận.”
Lục Vinh Hàn xua tay, “Anh không muốn đả kích em, nhưng tư chất của Vinh Hàn rất bình thường.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT