“Thả rắn độc và hai lần tai nạn xe, đều là cùng một tổ chức sát thủ làm, cũng cùng một người thuê bọn họ, trong đó Mã Ngọc Linh cũng là một trong những người bị hại. Tôi và Mã Ngọc Linh không có bất kì quan hệ gì, là ai muốn cùng giết cả tôi và Mã Ngọc Linh chứ?” Hoa Hiền Phương lạnh giọng chất vấn.
Tư Mã Ngọc Như cực lực duy trì bình tĩnh: “Tất cả đều chỉ là phỏng đoán của cô, không có bất kì chứng cứ nào cả.”
“Đây là kết quả do cảnh sát điều tra, lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát, một khi đã làm tội ác nhất định sẽ phải chịu trừng phạt, đừng hòng mà trốn thoát.” Hoa Hiền Phương nói như chém đinh chặt sắt.
Tư Mã Ngọc Như khẽ cười một tiếng, tất cả mọi chuyện đều là em trai cô ta làm, chưa từng khiến tay cô ta dính bẩn lần nào, dù có điều tra thế nào cũng sẽ không điều tra đến trên người cô ta được.
“Như thế thì cũng có thể chứng minh được gì chứ? Có quan hệ gì với tôi cơ chứ?”
“Nếu cô thực sự muốn vấn tâm không có quỷ thật thì tại sao không dám làm kiểm tra nói dối?” Hoa Hiền Phương hỏi lại một câu.
“Bởi vì tôi không tin cái thứ đồ quỷ đó, ai biết được các người có động tay động chân phía sau hau không, dù cho tôi có thông qua thì mấy người cũng sẽ nói là tôi không thông qua thôi.” Tư Mã Ngọc Như khí tức bại hoại nói.
“Cái cớ này không làm nổi tấm chắn cho cô đâu, máy kiểm tra nói dối của nhà họ Lục như là công chính liêm minh Bao Thanh Thiên vậy, ai cũng không có cách nào động tay động chân.” Hoa Hiền Phương nói.
Tư Mã Ngọc Như cắn chặt răng nói: “Chỉ cần là máy móc thì chắc chắn có thể động tay động chân, tôi đi ngay đứng thẳng, mấy người chính thất các người đừng có mà vu hạm hãi tôi, đừng có hắt nước bẩn cho tôi.”
“Cô không cần giảo biện ở đây đâu, tâm của Tư Mã Chiêu người nào cũng biết cả, ba mươi năm trước, tôi và ông cụ Lục sớm đã nhìn ra cô chẳng phải thứ tốt đẹp gì, cô vô đức vô mạo vô tài, Vinh Hàn mù mắt mới nhìn trúng cô.” Bà cụ Lục cực kỳ thất vọng vì con trai mình, còn cực kỳ đau lòng vì nó.
Lục Vinh Hàn trong lòng như sóng cuộn biển gầm.
Ông ta không ngờ tới mẹ muốn đuổi ông ta ra khỏi nhà họ Lục.
“Mẹ à, nhiều năm nhứ thế Ngọc Như vẫn luôn tuân thủ bổn phận, mẹ không thể vì một đôi lỗi lầm của cô ấy mà phủ nhận toàn bộ được.”
“Cô ta ở sau lưng làm bao nhiêu thứ cũng gọi là tuân thủ bổn phận ư?” Bà cụ Lục ngăn mày nói: “Mày tại sao lại có thể ngu xuẩn như vậy được, bị cô ta vờn trong lòng bàn tay thế mà còn vì cô ta mà buông bỏ cả nhà họ Lục, đầu óc mày bị làm sao vậy?”
Lục Vinh Hàn lộ ra một tia thống khổ: “Mẹ cứ coi như con ngu xuẩn, coi như con bị mù đi. Con đưa vị trí chấp chưởng cho Kiến Nghi, chỉ làm một người bình thường của nhà họ Lục, mẹ thành toàn cho con được không?”
Thần sắc của bà cục Lục kiên định lạnh lẽo, không có một tia có thể lay động nào cả: “Giữa nhà họ Lục và người đàn bà kia, mày chỉ có thể chọn một, nghĩ cho kỹ vào đi.”
Bả vai của Lục Vinh Hàn mạnh mẽ rung động, dường như thể bị một nghìn cái gậy đánh vào.
“Tại vì sao chứ? Ba mươi năm trước mẹ muốn con lựa chọn, ba mươi năm sau mẹ vẫn muốn con lựa chọn. Dù cho con không thích cô ấy, kiêng dè cô ấy, chỉ cần không phải là người chấp chưởng của nhà họ Lục, cô ấy chắc chắn không thể có bất kỳ uy hiếp gì với nhà họ Lục nữa cả, mẹ không thể thành toàn cho chúng con hay sao?”
“Người đàn bà này vĩnh viễn không thể trở thành con dâu nhà họ Lục được.” Bà cục Lục từng từ từng chữ nói rõ ràng qua kẽ răng.
Lục Vinh Hàn cúi thấp đầu rơi vào trầm tư thống khổ giãy dụa.
Ông muốn Tư Mã Ngọc Như trở thành vợ hợp pháp của mình, nhưng không muốn bị trục xuất khỏi gia tộc. Nơi đây vẫn luôn là nhà của ông là cội nguồn của ông.
Đôi mắt thâm trầm của bà cụ Lục dưới ánh đèn sáng lên một chút: “Thời gian này mày đưa những công việc quan trọng giao cho Kiến Nghi đi, thuận tiện nghĩ cho kỹ, muốn gia đình này hay là muốn người đàn bà kia.”
Thần kinh toàn bộ người của Tư Mã Ngọc Như đều thít chặt lại: “Vinh Hàn, anh không được từ chức, không được để vị trí người chấp chưởng giao cho Lục Kiến Nghi, nó sẽ không tha cho em đâu, nhất định sẽ dồn ép em đến đường chết.”
“Cô câm miệng cho tôi.” Bà cụ Lục quát lên một tiếng, dùng sức dùng điện đàm gọi bảo vệ ở bên ngoài vào, kéo Tư Mã Ngọc Như ra ngoài, nhốt vào trong tịnh xác, phái người canh giữ không cho phép bất kỳ ai tới gần.
Lục Vinh Hàn xông lên phía trước ngăn lại cửa.
“Mẹ, mọi người nhất định phải đáp ứng con một chuyện, thời gian này không được động đến Ngọc Như, cũng không được nhót cô ấy vào tịnh xá.”
Bà Lục hít sâu một hơi, không chớp mắt nhìn về phía Lục Vinh Hàn, cắn chặt răng, từ trong kẽ răng rặn ra vài chữ: “Từ nay về sau, tôi và ông ân đoạn nghĩa tuyệt!”
Hoa Hiền Phương ôm lấy bờ vai bà: “Dù cho có ly hôn, mẹ vẫn là mẹ của chúng con, là bà nội của đám trẻ. Còn bố, nếu như ông ấy đã chọn Tư Mã Ngọc Như, vậy thì cũng chẳng còn quan hệ gì với chúng con nữa.”
Lục Kiến Nghi thấp giọng hừ một tiếng, trong mắt đều là giễu cợt: “Có người bố như thế đúng là sự sỉ nhục của anh.”
Anh đưa theo vợ và mẹ lên lầu, để lại Lục Vinh Hàn cô độc một mình đứng giữa đại sảnh.
Lần đầu tiên ông ta được trải nghiệm tư vị cô độc, người đến tuổi tác này rồi nên hưởng thụ cảm giác vui vẻ con đàn cháu đống, còn ông ta lại là thê ly tử tán.
Nhưng nếu như không đưa Tư Mã Ngọc Như rời đi thì cô ấy nhất định không có đường sống.
Những chuyện trước đây hơn nửa đều có liên quan đến Tư Mã Minh Thịnh.
Cái tên súc sinh không chuyện ác nào không làm còn liên lụy đến chị mình.
Mặc dù Tư Mã Ngọc Như trong sạch, nhưng cũng không thể rửa sạch được nghi kị. Cô ta là chị của Tư Mã Minh Thịnh, lại còn âm thầm sinh một đứa con trai.
Tất cả mọi người đều sẽ cho rằng chị em bọn họ hợp mưu để tranh đoạt gia sản và mưu hại Hoa Hiền Phương.
Bà cụ Lục và Lục Kiến Nghi chắc chắn sẽ không tha cho hai chị em họ.
Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương cùng bà Lục đi vào phòng.
“Mẹ, mẹ nhìn đi, bố nhất định sẽ hối hận, quỳ trước mặt mẹ, xin được quay trở về.” Hoa Hiền Phương an ủi.
Bà Lục lắc tay, thần sắc vẫn cực kỳ yên tĩnh.
“Mẹ không sao, các con không cần lo lắng, đối với người đàn ông kia mẹ sớm đã không ôm bất kỳ hi vọng gì rồi. Ông ta dù sao cũng là cậu chủ cả của nhà họ Lục, không ngờ mắt nhìn người lại kém thế, cũng may Kiến Nghi không giống ông ta.”
Ánh mắt của Lục Kiến Nghi vẫn như cũ rừng rực lửa giận.
Cảm xúc ẩn nhẫn bao nhiêu năm qua như nộ hỏa phun trào bạo phát phun ra vậy.
“Ông ta đúng là đồ mù, dù cho ông ta sau này có hối hận cũng đã muộn rồi. Chỉ cần ông ta đưa người phụ nữ kia rời đi ông ta sẽ không còn là bố của con nữa, từ nay về sau, sinh lão bệnh tử đều không liên quan gì đến con hết.”
Bà Lục nắm chặt ta anh: “Ngựa tốt không ăn lại cỏ, dù cho ông ta có quay đầu lại, mẹ và ông ta cũng sẽ không bao giờ gương vỡ lại lành được. Nhưng con thì không giống thế, con dù sao cũng là con của ông ấy, trên người chảy huyết thống của ông ta. Nhiều năm qua ông ấy vẫn luôn yêu thương con, chỉ cần ông ấy nguyện ý quay đầu thì con hãy cho ông ấy một cơ hội lần nữa tiếp nhận ông ấy, hiếu thuận ông ấy đến già.”
Lục Kiến Nghi không trả lời.
Anh không muốn tha thứ cho Lục Vinh Hàn, dù cho có muốn anh trả lại công sức dưỡng dục thì cũng không đại biểu anh tha thứ cho ông ta.
Người đàn ông ruồng bỏ vợ mình không xứng có được hạnh phúc.
Hoa Hiền Phương không nghĩ đến chuyện sẽ phát sinh đến bước đường này.
Cô muốn chỉ là đuổi Tư Mã Ngọc Như đi mà thôi.
“Xin lỗi, đều là con suy nghĩ không chu toàn, con không nên nói chuyện Lục Kiều Sam cho bố biết.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT