Tư Mã Ngọc Như giận sôi lên, đến cọng tóc trên đầu cũng bốc khói. Cô ta liên tục thở dốc, liên tục nặng nề hít vào rồi lại thở ra giống như một con dã thú.
Tất cả của nhà họ Lục vốn dĩ nên thuộc về cô ta cùng con trai, cô ta chẳng qua chỉ là đoạt lại những thứ đáng lẽ nên thuộc về mình mà thôi.
Cô ta là người chưa bao giờ tin vào số mệnh, bọn họ càng không muốn cho cô ta, cô ta càng phải điên cuồng đoạt lấy.
“Cô đây là cô ý lấy bà cụ tới để dọa tôi sao?”
“Tôi chỉ truyền đạt lại ý tứ của bà cụ, kỳ thực mẹ nhỏ muốn một đứa con trai cũng không có gì sai, nhưng nếu như còn muốn mưu đồ những thứ khác thì vẫn là sớm chút thu lại tâm tư này. Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.” Hoa Hiền Phương chậm rãi nói.
Tư Mã Ngọc Như nghiến răng nghiến lợi, chuyển hướng sang Lục Vinh Hàn rồi đột nhiên khóc to lên.
“Vinh Hàn, anh xem bọn họ nghĩ em thành cái dạng gì rồi, giống như đang phòng bị thù hằn một kẻ địch vậy. Về sau Lục thị giao vào trong tay bọn họ rồi, em nơi nào còn có đường sống nữa.”
“Theo ý của mẹ nhỏ thì Lục thị hẳn nên giao vào tay người nào? Giao vào trong tay con của mẹ nhỏ sao?” Hoa Hiền Phương hỏi ngược lại một câu, ngữ khí bén nhọn mười phần.
Ngũ quan của Tư Mã Ngọc Như vặn vẹo dữ tợn.
Lục Vinh Hàn nhíu mày, có chút bất mãn với Hoa Hiền Phương: “Hiền Phương, con đừng ác ý đoán mò mẹ nhỏ, cô ấy chưa từng có ý nghĩ như vậy.”
“Ồ?” Hoa Hiền Phương nhíu nhíu mày: “Nếu như con đoán không sai, mẹ nhỏ nhất định nói với bố muốn cổ phần của Lục thị, cô ta mở miệng là một tiếng chúng ta không cho cô ta đường sống, nhưng trong nhà này người không ngừng gây sự là ai? Chúng ta lúc nào thì chủ động đi tìm cô ta gây chuyện? Con nghĩ sở dĩ cô ta làm thế chính là vì hy vọng bố cho rằng chúng con không chấp nhận được cô ta, sau đó sẽ nhờ vào đó mà yêu cầu cổ phần.”
Cô vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Lục Vinh Hàn. Vốn chỉ là đang suy đoán, nhưng nhìn thấy biểu tình trên mặt Lục Vinh Hàn biến hóa vi diệu thì đã biết mình đoán đúng.
Tư Mã Ngọc Như cảm thấy mình giống như một củ hành tây bị Hoa Hiền Phương bóc từng lớp từng lớp để lộ ra trái tim đen tối mà tà ác bên trong.
“Dựa vào cái gì mà toàn bộ Lục thị đều phải giao vào trong tay các người, dựa vào cái gì các người có thể độc chiếm tất cả? Tôi cho dù có muốn một chút cổ phần cũng là vì cho mình cùng cùng với con một chút bảo vệ, có gì sai?”
“Cô đương nhiên có sai.” Hoa Hiền Phương nghĩa chính ngôn từ mà nói: “Lục thị không phải thuộc về một người nào đó, mà là thuộc về toàn bộ thành viên trong gia tộc. Mọi người có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, cổ phần của Lục thị không được chia tách, nhất định phải được khống chế trong tay người, điều hành để đảm bảo quyền khống chế tuyệt đối của người đó trong tập đoàn. Bất luận người nào ôm tâm tư riêng đều là sâu mọt của gia tộc, tôi thân là mợ chủ nhất định phải thanh trừ nó sạch sẽ.”
Gương mặt Tư Mã Ngọc Như đỏ bừng lên giống như gan heo, vừa đỏ vừa tím, còn có chút vàng.
“Vinh Hàn, anh nhìn thấy không? Bọn họ xem em là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, trong nhà này đã không còn chỗ cho em nữa, về sau phải sống thế nào đây?”
Nói xong cô ta liền gào khóc.
“Lại làm ra bộ dạng này, thì ra mẹ nhỏ cũng có bản lĩnh một khóc hai náo ba thắt cổ.” Hoa Hiền Phương mỉa mai cười một tiếng.
Tư Mã Ngọc Như cảm thấy mỗi một tiếng nói cử động của mình đều bị cô ta nắm trong tay, lúc này cô ta mới chân chính lĩnh giáo được sự lợi hại của Hoa Hiền Phương.
Không có chút bản lĩnh thì sao có thể dẫn đầu một công ty đưa ra thị trường đây?
Lục Vinh Hàn có chút run rẩy: “Hiền Phương, đúng là con hiểu lầm rồi, mẹ nhỏ chưa từng nói với bố muốn có cổ phần, cổ phần của Lục thị bố sẽ hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà giao vào trong tay Kiến Nghi. Mẹ nhỏ là trưởng bối trong nhà, mặc dù không phải mẹ chồng của con nhưng bố hy vọng con có thể hiếu thuận với cô ấy như hiếu thuận với Hạo Phong, tôn trọng cô ấy.” Lúc này ông ta chỉ có thể giải vây thay Tư Mã Ngọc Như.
“Bố, tôn trọng phải là lẫn nhau, cô ta tôn trọng con, vậy con tự nhiên sẽ tôn trọng cô ta. Con luôn đối xử với mẹ nhỏ giống như đối xử với mẹ chồng, thế nhưng mấy tháng nay cô ta lại chưa từng yên tĩnh, luôn làm cho trong nhà chướng khí mù mịt. Vốn dĩ con cũng cho là cô ta đến kỳ mãn kinh, nhưng không nghĩ tới thật lâu trước đây mẹ nhỏ đã ở trong tối làm ra một ít hành động nhỏ.”
Lời này đúng là một châm thấy máu, giống như một cây châm thật dài mạnh mẽ đâm vào sâu trong nội tâm Tư Mã Ngọc Như.
Toàn thân cô ta co rút kịch liệt, phảng phất giống như bị sấm đánh trúng đỉnh đầu.
“Hoa Hiền Phương, cô có ý gì?” Đến thanh âm cô ta cũng trở nên run rẩy.
Lục Vinh Hàn cũng cũng hơi giật mình: “Hiền Phương, đến cùng con muốn nói cái gì?”
Tim Tư Mã Ngọc Như nhảy lên cổ họng, cổ họng cũng hơi run: “Vinh Hàn, anh đừng nghe cô ta nói hươu nói vượn, cô ta chính là muốn vu oan em.”
Hoa Hiền Phương khịt mũi cười một tiếng: “Mẹ nhỏ, mẹ đang sợ cái gì? Tôi còn chưa bắt đầu nói mẹ nhỏ đã khẩn trương thành thế này, chẳng lẽ mẹ nhỏ là đang chột dạ?”
Tư Mã Ngọc Như liền hít sâu hai cái, ép buộc bản thân phải giữ vững bình tĩnh.
“Tôi cây ngay không sợ chết đứng, có cái gì phải chột dạ?”
Lục Vinh Hàn sâu kín liếc nhìn cô ta một cái: “Hiền Phương, có chuyện gì con nói đi, vạn nhất chỉ là hiểu lầm thì mọi người cũng có thể đối mặt giải thích rõ ràng.”
“Được thôi, vậy chúng ta liền xem xem đến cùng có phải là hiểu lầm hay không.”
Đáy mắt Hoa Hiền Phương hiện lên một ánh sáng hung ác: “Lúc đầu Lục Kiều Sam bị trục xuất khỏi nhà họ Lục, vì phòng ngừa cô ta tiếp tục làm ác, mẹ cùng nhà họ Lục đã đồng thời chặt đứt nguồn kinh tế của cô ta, nhưng cô ta lại từ đâu lấy được tiền để thuê sát thủ đây?”
Hôm qua Lục Kiều Sam xin trưởng ngục giam để cô ta gọi một cuộc điện thoại nói với cô một chút chuyện. Cô cuối cùng cũng đã rõ Lục Kiều Sam là con dao của ai.
Trong lòng Tư Mã Ngọc Như đang toát mồ hôi lạnh: “Hoa Hiền Phương, cô đừng ở chỗ này nói hươu nói vượn hắt nước bẩn cho tôi.”
“Mẹ nhỏ, tôi còn chưa nói là ai mà cô đã kích động như vậy rồi, chẳng lẽ cô cũng biết đó là ai?”
Toàn thân Tư Mã Ngọc Như đều đang kéo căng ra: “Tôi không biết, kể từ sau khi Lục Kiều Sam rời khỏi nhà họ Lục đến giờ tôi đã không còn cùng con bé liên lạc nữa.”
“Vậy vì sao mỗi tháng đều cho cô ta mấy trăm triệu tiền tiêu vặt?” Hoa Hiền Phương chất vấn cực kỳ lạnh lẽo.
Cơ bắp trên mặt Tư Mã Ngọc Như mãnh liệt co rúm lại.
“Thì ra cô là đang nói đến chuyện kia, có một lần tôi tới cửa hàng thì đụng phải con bé, con bé nhìn trúng một bộ quần áo nhưng không có tiền mua, đang bị nhân viên trong cửa hàng chế nhạo. Tôi là người nhìn con bé lớn lên, ở trong lòng tôi vẫn luôn xem nó như con gái ruột mà đối đãi, hơn nữa lúc đó tôi cũng không biết thân phận thật của nó, vừa nghĩ tới con gái ruột của Vinh Hàn lại phải lưu lạc đến bước này nên tôi vô cùng đau lòng, vì vậy mới cho con bé chút tiền để nó tiêu.”
Hoa Hiền Phương ha ha cười lạnh: “Cô ta là con gái ruột của bố? Mẹ nhỏ, từ khi cô ta mới ra đời cô đã biết cô ta không phải là con gái ruột của bố, còn biết sớm hơn chúng tôi ba mươi năm?”
Đầu gối Tư Mã Ngọc Như phát run đến đứng không vững, lập tức ngã ngồi trên ghế sô pha, cô ta cũng không còn cách nào tiếp tục giả vờ bình tĩnh được nữa.
“Hoa Hiền Phương, cô đang nói bậy bạ cái gì đó? Cô có phải bị điên rồi hay không? Vì để vu cáo hãm hại tôi tôi mà không tiếc đẩy tôi vào chỗ chết, ngay cả lời nói hoang đường này mà cô cũng có thể nói ra hay sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT