“Vốn là mẹ còn cảm thấy là bản thân mình suy nghĩ nhiều, con dù sao cũng là em gái ruột của Kiến Nghi, Hoa Hiền Phương sẽ không đặt chủ ý ở trên người con, làm tổn thương con. Không nghĩ tới cô ta lại khuyến khích con yêu sớm, đây là muốn con hư hay sao?”
Nói xong, cô ta liền chuyển ánh mắt sang hướng Lục Vinh Hàn: “Anh nhìn xem đi, con dâu tốt của anh đó, Sênh Hạ còn nhỏ như vậy đã đẩy con nhỏ vào trong hố lửa, nếu cô ta bất mãn với em thì cứ hướng vào em đây nè, sao lại xuống tay với con gái của em kia chứ.”
Lục Sênh Hạ bị chọc tức, dậm chân: “Mẹ đừng có mà dựa vào chuyện này rồi đổ oan cho chị dâu, chuyện này không có chút liên quan nào với chị dâu hết.”
“Không có chút liên quan nào với chị dâu? Nếu như không phải là cô ta làm mối cho hai đứa thì con sẽ biết đứa em họ nghèo kiết xác của cô ta à? Mẹ thấy cô ta có dụng ý khác, để cho em họ nghèo kiết xác của cô ta đến nhà họ Lục ở rể, sau đó toàn bộ nhà họ Lục đều là của người của cô ta, cô ta có thể muốn làm gì thì làm.”
Lúc bà ta nói những lời này thì Hoa Hiền Phương cùng Lục Kiến Nghi trùng hợp đi tới đầu câu thang.
Hai người hai mắt nhìn nhau một cái, tức khắc đã rõ ràng.
Lục Sênh Hạ chợt xông tới, giống như một con trâu nhỏ tức giận, hung hãn đẩy bà ta một cái: “Mẹ im miệng đi, anh Chấn Diệp không hề nghèo kiết xác chút nào, anh ấy là người thừa kế của đệ nhất tài phiệt Đỗ thị. Anh ấy bây giờ đang học tại Harvard, vừa đẹp trai lại vừa ưu tú, anh ấy sau này là sẽ làm người nắm giữ Đỗ thị, căn bản cũng sẽ không đến nhà chúng con tới ở rể. Còn nữa, là con đơn thuần thích anh ấy mà thôi, anh ấy không thích con một chút nào, anh ấy chẳng qua chỉ xem con như là một đứa bé mà đối đãi. Mẹ cho là con gái của nhà họ Lục rất vinh quang sao? Con cũng giống như Lục Kiều Sam vậy, không có ai thích, cho dù có tỏ tình, cũng sẽ bị tàn nhẫn từ chối mà thôi.”
Cô nói xong: “Oa” một tiếng liền khóc.
Lục Kiến Nghi đi tới, ôm vai cô bé, ánh mắt nhìn Tư Mã Ngọc Như vô cùng lạnh lẽo: “Cô hài lòng rồi chứ?”
Một sợi dây thần kinh trên mặt Tư Mã Ngọc Như giật giật: “Sênh Hạ còn nhỏ như vậy, lại bị con dâu của cậu khuyến khích yêu sớm, đi trên con đường không đàng hoàng, rõ ràng là cô ta hận tôi và Sênh Hạ biết bao nhiêu.”
Lục Kiến Nghi cười lạnh một tiếng: “Phát hiện được một chút chuyện nhỏ thì phải mượn cơ hội phát huy, đúng không?”
Tư Mã Ngọc Như thở hổn hển: “Chuyện này có thể coi là chuyện nhỏ sao? Bình thường không phải cậu vô cùng thương yêu Sênh Hạ sao? Con bé bị người khác đầu độc yêu sớm, cậu lại giống như không có chuyện gì xảy ra vậy, chẳng lẽ những việc cậu quan tâm trước kia đều là giả, giả vờ?”
“Được rồi.” Lục Vinh Hàn cắt đứt lời của bà ta: “Sênh Hạ đang ở trong tuổi dậy thì, đối với con trai ưu tú có chút yêu thích là chuyện rất bình thường, cái này không có chút liền quan gì với yêu sớm cả, cô đừng quá nhạy cảm.”
Lục Sênh Hạ hít mũi một cái, ánh mắt từ từ trở nên lạnh lẽo: “Con quyết định, con muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với mẹ, mẹ đã không còn xứng đáng làm mẹ của con nữa.”
Máu của Tư Mã Ngọc Như xông lên đầu, suýt chút nữa đã ngất xỉu: “Mẹ cũng là vì muốn tốt cho con, làm sao có thể cho con yêu sớm mà chẳng ngó ngàng gì tới được. Con là con gái, nếu như bị người liên hợp lại với nhau để lừa gạt con thì phải làm sao đây?”
“Con đã nói với mẹ rồi, con còn chưa bắt đầu yêu sớm đã thất tình rồi, người ta vốn dĩ cũng chẳng thích con, mẹ còn ở đây quấy rồi là vì muốn tốt cho con sao? Là muốn mượn chuyện này tđể công kích chị dâu thì có?” Lục Sênh Hạ tức giận, kích động gầm nhẹ.
Tư Mã Ngọc Như ngay cả lòng gặp trở ngại cũng có, sao lại có thể nuôi một đứa ăn cháo đá bát như vậy được?
Cô ta chớp chớp mắt, nặn ra mấy giọt nước mắt: “Sênh Hạ, có phải con đã bị tẩy não rồi hay không? Mẹ là mẹ ruột đã sinh ra con rồi nuôi con, sao con lại đối xử với mẹ như kẻ thù vậy chứ?”
Lục Sênh Hạ chìa tay ra, khoác lên cánh tay của Hoa Hiền Phương: “Con đang nghiêm túc, con không muốn mẹ là mẹ con nữa, sau này bất kể mẹ có làm chuyện gì thì cũng không còn liên quan đến con, đừng dính dáng gì đến con nữa.”
Hoa Hiền Phương một mực trầm mặc, không nói gì, cũng không có giải thích.
Nếu như đem chuyện đầu đuôi nói ra, chỉ khiến cho Sênh Hạ càng thêm khó chịu.
Tư Mã Ngọc Như chôn mặt ở đầu vai Lục Vinh Hàn, khóc lóc ngẹn ngào: “Vinh Hàn, anh nhìn xem đi, Sênh Hạ đã biến thành loại gì tồi, nó nói lời này khiến cho lòng em vô cùng đau đớn.”
Lục Vinh Hàn vỗ lưng của cô ta một cái: “Con bây giờ đang đang bực bội trong người, cô đừng ồn ào, chờ con bớt giận chút là tốt rồi.”
Tư Mã Ngọc Như khóc không thành tiếng: “Từ nhỏ đến lớn con luôn luôn nghe lời, sao bây giờ lại trở thành như vậy chứ?”
“Không phải con bé thay đổi, mà là cô rốt cục cũng lộ ra bộ mặt thật của cô.” Lục Kiến Nghi lạnh lùng bỏ lại lời nói đó, mang Hoa Hiền Phương và bọn nhỏ lên lầu.
ngôn tình ngượcTư Mã Ngọc Như giận đến mức lục phủ ngũ tạng đều co quắp: “Vinh Hàn, anh mau nhìn đi, cái nhà này đã không có nơi cho em chung thân. Nếu như không có người ở sau lưng xúi giục, khích bác giữa quan hệ mẹ con chúng em thì làm sao mà Sênh Hạ lại biến thành như vậy chứ? Con bé đã bị người khác dạy thành một đứa con gái xấu xa rồi, chẳng những yêu sớm, còn phản nghịch, anh muốn đừng ngó ngàng gì tới, tùy ý để cho Hoa Hiền Phương ở nhà khiến cho mọi chuyện lộn xộn hết cả lên, em thật sự sợ Sênh Hạ sẽ bị dạy hư.”
Lục Vinh Hàn thở dài: “Chuyện còn chưa có biết rõ mà cô đã ồn ồn ào ào như vậy, chỉ khiến cho Sênh Hạ khó chịu.”
“Đúng thật là thịt rớt xuống trúng người em mà, em bây giờ như bị lửa đốt, lòng đau như dao cắt, sao còn có thể khống chế được.” Tư Mã Ngọc Như khóc lóc vô cùng xinh đẹp.
Lục Vinh Hàn vai cô ta: “Chờ con bé tỉnh táo lại sau, thì anh sẽ tìm nó nói chuyện lại.”
Tư Mã Ngọc Như thút thít mấy cái: “Em đã vô cùng yên tâm để cho Sênh Hạ và cô ta ở chung một chỗ, cho rằng cô ta thật sự sẽ xem Sênh Hạ là em gái ruột mà đối đãi, không nghĩ tới cô ta sẽ làm ra chuyện như vậy. Sênh Hạ giống như một tờ giấy trắng vậy, tư tưởng đơn thuần, cũng không biết cô ta đã làm gì với Sênh Hạ, mới khiến cho Sênh Hạ trở nên phản nghịch như vậy, thật giống như là biến thành một người khác vậy. Còn có Kiến Nghi, trong mắt nó cũng xem em như là kẻ thù, lúc trước không phải là như vậy, Hoa Hiền Phương ở bên mà nói xấu em, nói xấu thật lợi hại, khiến cho hai anh em chúng nó đối xử với em như kẻ thù vậy.”
Cơ hội tốt như vậy, cô ta không thể nào bỏ qua được, nhất định phải hung hãn đóng đinh Hoa Hiền Phương.
Lục Vinh Hàn trầm mặc, biểu tình trở nên hết sức ngưng trọng.
Trên lầu, Lục Sênh Hạ nhào vào trong ngực của Hoa Hiền Phương, than vãn khóc lớn.
Lục Kiến Nghi an ủi vuốt ve đầu của cô bé: “Sau này những thứ riêng tư gióng như nhật ký này phải khóa thật kĩ.”
Cô bé hít mũi một cái: “Thật xin lỗi, là em làm mọi người liên lụy.”
Hoa Hiền Phương cầm chiếc khăn vải mềm mại lên, giúp cô bé lau đi nước mắt ở trên mặt: “Không sao cả, thật ra thì ngày hôm qua chị đã có xích mích với mẹ em rồi. Trong lòng mẹ em chắc rất bực bội, hôm nay rốt cuộc cũng đã tìm được cơ hội để có thể phát ra ngoài.”
Lục Sênh Hạ hơi ngẩn ra: “Hôm qua hai người đã gây gổ sao?”
Hoa Hiền Phương đem chuyện phát sinh ngày hôm qua tóm tắt giản lược nói cho cô bé nghe.
Cô bé siết chặt quả đấm, đầy mặt tức giận: “Em cũng không cần bà ấy là mẹ của em, dù sao thì bà cũng không thích con gái, ở trong mắt bà, con gái đều là hàng hóa lỗ vốn mà thôi.”
Hoa Hiền Phương cười một tiếng, dùng giọng đùa bỡn nói: “Mẹ em ở cái tuổi này, cũng không sinh được con trai.”
“Bà ấy len lén sinh, mọi người cũng không biết được.” Lục Sênh Hạ dường như là buộc miệng thốt ra.