Trong lúc cô đang trầm tư, giọng nói non nớt của Hứa Kiến Quân truyền đến: “Mẹ ơi, không phải bố quỷ vương có một cây hoa quỳnh sao? Bố đã chăm sóc nó rất cẩn thận, nhưng đã gần một năm rồi mà nó vẫn chưa nở hoa.”

Hoa Hiền Phương nặn ra nụ cười nơi khóe miệng cứng ngắc: “Nếu một năm đã có thể nở hoa thì nó không phải là loài hoa hiếm nhất trên thế giới này.”

Hứa Kiến Quân nghiêng cái đầu nhỏ hỏi: “Vậy đến khi nào nó mới nở hoa?”

“Có lẽ một ngày nào đó sẽ nở hoa thôi, cũng có thể là cả đời này sẽ không nở, chu kỳ ra hoa của cây quỳnh không có dấu hiệu báo trước.” Hoa Hiền Phương trầm thấp nói.

“Nếu không thể nở hoa vậy chính là cỏ rồi, không phải là hoa, trồng nó cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Bà nội Thời ở bên cạnh cười nói: “Bây giờ chúng ta trồng những cây hoa mẫu đơn này, đến mùa xuân năm sau chúng sẽ ra hoa vô cùng xinh đẹp.”

“Hay quá.” Túi sữa nhỏ vui vẻ vỗ tay.

Sau khi trồng hoa mẫu đơn xong, bọn họ đang định đi ăn cơm thì người giúp việc đến báo có khách đến thăm.

Nhìn thấy người trong phòng khách, Hoa Hiền Phương và Tần Nhân Thiên đều nhảy dựng lên cùng lúc, người đó lại là Hạ Dĩ Nhiên.

“Em… sao em biết nơi này?” Tần Nhân Thiên đỡ trán.

“Em đến nhà anh mà anh không có ở đó, quản gia cho em địa chỉ này, em liền tìm đến đây, em vẫn đang tự hỏi liệu anh có phải là kim ốc tàng Kiều hay không?” Hạ Dĩ Nhiên khẽ cười, giọng điệu tràn đầy giễu cợt.

Hoa Hiền Phương nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô ta, nói: “Chị Dĩ Nhiên, chị từ Tân Lan về lúc nào, sao không gửi tin nhắn trong nhóm zalo.”

“Mới về hôm trước.” Hạ Dĩ Nhiên hời hợt nói.

Cô ấy đã ở Tân Lan trong hai tháng qua, còn được mời tham gia một hạng mục nghiên cứu sinh học.

“Tụi em vừa mới trồng một bãi hoa mẫu đơn, em dẫn chị đi xem.” Hoa Hiền Phương vừa nói vừa kéo cô ấy đi ra ngoài, cũng không quan tâm cô ấy có muốn hay không.

Phải nói rõ sự tình với cô ấy mới được, nếu không sẽ chẳng khác gì vạch áo cho người xem lưng.

Hạ Dĩ Nhiên nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc: “Hiền Phương, em và Nhân Thiên đang giấu chị chuyện gì sao?”

Sau khi ra vườn hoa, Hoa Hiền Phương liền nói: “Anh em không phải là kim ốc tàng Kiều, mà là đang chăm sóc một bà lão. Bà ấy là bà nội của một người bạn thân của anh ấy và em, người bạn thân đó đã qua đời, mà bà nội lại mắc chứng Parkinson, để có bà một tuổi già an nhàn, em và anh ấy đã quyết định đưa bà về Long Minh, cùng nhau chăm sóc bà ấy.”

Hạ Dĩ Nhiên mỉm cười: “Như vậy thì tốt quá, không ngờ Nhân Thiên lại lương thiện như vậy.”

Hoa Hiền Phương nuốt nước bọt: “Bà nội đã không còn nhận ra ai nữa, bà coi anh ấy là người bạn đó, coi em là cháu dâu và Tiểu Quân là chắt của mình. Bọn em không muốn để lộ chuyện này, sợ rằng bà nội nhớ đến bi kịch của cháu mình mà bệnh tình ngày càng xấu đi, cho nên trước giờ đều đóng kịch trước mặt bà nội.”

Hạ Dĩ Nhiên cười cười: “Thì ra là như vậy, thảo nào em lại thần thần bí bí kéo cả chị đến đây, đừng lo lắng, chị sẽ không vạch trần chuyện này mà sẽ phối hợp diễn chung với bọn em.”

Hoa Hiền Phương giơ ngón tay cái lên: “Em biết chị Dĩ Nhiên rất thích giúp đỡ người khác mà, chị là người dịu dàng tốt bụng, nhất định sẽ cùng tụi em giúp đỡ bà nội Thời.”

Khi bọn cô trở lại phòng khách, Tần Nhân Thiên đang chơi piano với Hứa Kiến Quân.

Anh ta đã giải thích với bà nội Thời, nói rằng Hạ Dĩ Nhiên là chị gái kết nghĩa của Hoa Hiền Phương.

Trong những gia đình giàu có, đàn piano được xem là tiêu chuẩn, Tần Nhân Thiên dĩ nhiên cũng biết chơi, vì vậy cô ấy cũng không quá ngạc nhiên, chỉ cảm thấy anh ta chơi tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của mình.

“Em đã nghe bản nhạc này rồi, đó là bài hát chủ đề trong album nhạc rất nổi tiếng gần đây có tên “Bí ẩn của mặt trăng”. Sau khi phát hành, album này đã trở nên nổi tiếng trong và ngoài nước, tác giả ca khúc có tên là Secret, vô cùng thần bí, chưa một ai từng nhìn thấy khuôn mặt thật của anh ta. Mọi người đều nói anh ta là một bóng ma hiếm có trong giới âm nhạc.” Hạ Dĩ Nhiên nói.

Hoa Hiền Phương và Tần Nhân Thiên nhìn nhau, đây là bí mật giữa hai người, album này là do cô cố gắng cổ động Tần Nhân Thiên phát hành.

Nhà họ Tần là ông trùm trong giới truyền thông, là lão làng ngành công nghiệp giải trí, việc ẩn danh công tử phát hành album là điều dễ dàng như trở bàn tay.

Bà nội Thời khẽ mỉm cười: “Bài hát này nghe qua liền biết do Thời Thạch nhà chúng ta viết, dùng đàn vi-ô-lông kéo nghe cũng rất hay.”

Hạ Dĩ Nhiên đương nhiên sẽ không tin.

Tế bào âm nhạc của Tần Nhân Nhiên làm gì lợi hại đến như vậy.

Suy cho cùng bà nội Thời mắc chứng Parkinson, đầu óc cũng không được minh mẫn.

Hoa Hiền Phương đi xuống nhà bếp, nấu vịt thơm giòn và thịt heo xào dứa chua ngọt.

Bà nội Thời thích ăn những món thanh đạm và chua ngọt.

Hạ Dĩ Nhiên thì không thích những món không cay.

Cô đã từng dùng cơm với Hạ Dĩ Nhiên cho nên mới biết điểm này.

Đầu bếp mà Tần Nhân Thiên mời cho bà nội chỉ nấu món Triết Giang, không giỏi làm đồ ăn Hàn Xuyên, cho nên Hoa Hiền Phương lại đích thân nấu một thịt xào chua ngọt.

“Nhìn thấy món thịt xào chua ngọt mà anh thích nhất, bụng liền đói meo rồi.” Tần Nhân Thiên cười nói.

Bà nội Thời mỉm cười: “Từ nhỏ cháu đã thích thịt xào chua ngọt, đặc biệt là của Hiền Phương làm, cháu vẫn thường nói nó làm còn ngon hơn bà làm.”

Tần Nhân Thiên cười cười: “Vì thịt xào chua ngọt của cô ấy làm cho thêm dứa, còn bà thì lại cho thêm cà rốt.”

“Cháu không thích ăn cà rốt, cho nên bà chỉ có thể bỏ vào thịt xào chua ngọt thôi.” Bà nội Thời cười híp mắt nói.

Hoa Hiền Phương gắp cho bà một miếng vịt thơm giòn: “Bà nội, vịt thơm giòn này là món cháu làm riêng cho bà, còn kết hợp với mứt mơ mà bà thích nhất.”

Bà nội Thời ăn một miếng, khoe không dứt lời: “Thịt vịt thơm thơm giòn giòn, chấm thêm mứt mơ, dễ ăn mà không ngán, ngon lắm.”

Hoa Hiền Phương đặt bát lòng mề xào cay đến trước mặt Hạ Dĩ Nhiên: “Chị Dĩ Nhiên, biết chị thích ăn cay cho nên em đã làm lòng mề xào cay cho chị.”

“Hiền Phương, em thật đẹp người lại còn đẹp nết, đã hiền lành còn giỏi giang. Người nào lấy được em chính là phước ba đời, nếu anh ta không biết trân trọng em nhất định sẽ phải hối hận.”

Trong câu có ý, Hạ Dĩ Nhiên là một cô gái ngay thẳng, nghĩ gì nói nấy.

Ở cùng Tần Nhân Thiên, hòa nhập vào giới giải trí ở hai thành phố Dương Hà và Long Minh, cô ấy cũng kết bạn với một vài người.

Trong khoảng thời gian này, mọi người đang xì xầm to nhỏ về chuyện của Lục Kiến Nghi và Kiều An, mặc dù đang ở châu Úc nhưng cô ấy cũng biết.

Hầu như mọi người đều đưa ra được bằng chứng xác đáng để chứng minh rằng con của Kiều An chính là con ngoài giá thú của Lục Kiến Nghi.

Điều này khiến cô ấy vô cùng phẫn nộ.

Biết người, biết mặt, không biết lòng.

Vốn cứ nghĩ Lục Kiến Nghi là một người chồng tốt, nhưng không ngờ lại trăng hoa phóng đãng như vậy.

Bà nội Thời đâu biết người cô ấy nói là Lục Kiến Nghi, chỉ nghĩ cô ấy đang nói về cháu nội mình, liền nói: “Thằng Thạch nhà chúng tôi và Hiền Phương là thanh mai trúc mã, một trai một gái chơi với nhau từ thuở nhỏ, trong lòng nó Hiền Phương còn quan trọng hơn bản thân mình, cả đời này nó sẽ đối xử tốt với Hiền Phương.”

Hạ Dĩ Nhiên là một người thông minh, từ cuộc trò chuyện của mọi người cô ấy đã hiểu được. Thời Thạch mà Tần Thân Nhiên đóng giả không chỉ là bạn thân của anh ta mà còn là thanh mai trúc mã của Hoa Hiền Phương.

“Thanh mai trúc mã có thể ở bên nhau là điều hiếm hoi nhất trên đời, Hiền Phương là em gái kết nghĩa của cháu, cháu mong cô ấy có thể mãi hạnh phúc. Nếu một người phụ nữ xấu xa dám phá hoại cuộc hôn nhân của cô ấy, cháu nhất định sẽ giúp cô ấy đuổi đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play