“Đồ ngốc!” Lục Kiến Nghi nâng đầu cô lên: “Đều là do em suy nghĩ lung tung, đừng để chuyện này lại ảnh hưởng đến chúng ta nữa, được không?

Hoa Hiền Phương hất tay anh ra.

Kiều An giống như là cái gai đâm vào tim cô, khi không chạm đến sẽ không đau, nhưng chỉ cần chạm vào là cô sẽ cảm thấy khó chịu.

“Lục Kiến Nghi, tôi không phải đồ ngốc, để anh có thể tùy ý lừa gạt. Nếu đứa con của Kiều An không chút liên quan gì đến anh, tại sao anh lại tự mình đem đứa nhỏ đi, đích thân nuôi dưỡng?”

“Đứa trẻ ở với Finn.” Lục Kiến Nghi nhẹ nhàng trả lời.

Khi nghe thấy cái tên này, Hoa Hiền Phương lập tức trở nên vô cùng tức giận.

“Gần đây, tôi vẫn luôn có một câu hỏi. Rốt cuộc Finn làm bia đỡ đạn cho anh, hay là anh ta và Kiều An hợp tác để lừa anh? Nếu là trường hợp hai, thì anh chắc chắn đã sớm để anh ta cút đi rồi, làm sao còn có thể để anh ta ở lại bên anh làm việc. Lẽ nào là trường hợp thứ nhất sao?”

Từng câu chữ của cô đều thể hiện sự nghi ngờ đối với anh, anh cáu kỉnh và buồn chán, như một con thú bị thương, gấp gáp thở không ra hơi.

“Hoa Hiền Phương, anh đã nói rồi, nếu như anh có con riêng, anh sẽ tự cung, xuất gia làm hòa thượng. Lời nói của anh nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối không nuốt lời.”

Anh nghiến chặt răng nói điều này.

Những nghi ngờ của cô sắp làm anh phát điên.

Cả đời này anh ghét nhất là đi giải thích, nếu đổi sang người khác, anh sẽ không lãng phí chút nước bọt nào mà đi giải thích.

Nhưng cô là vợ anh, là người phụ nữ anh trân trọng nhất, anh không muốn cô luôn có suy nghĩ rằng mình bị cắm sừng, không thể dứt ra được.

Trái tim của Hoa Hiền Phương đã đau đớn cả ngày nay, sau khi vào biệt thự, cảm giác này không hề giảm đi mà còn tăng lên theo thời gian, nó vừa thắt chặt lồng ngực vừa kích thích thần kinh của cô.

Khi cơn đau lên đến tột cùng, nó trở nên tê dại, như thể lục phủ ngũ tạng đều biến mất, chỉ còn mỗi bộ da bên ngoài.

“Tôi không muốn bất cứ điều gì khác, miễn là anh có thể thực hiện thỏa thuận.”

Lục Kiến Nghi nắm chặt cằm cô, tức giận mà nói từng từ từng chữ một: “Một khi anh đã dám ký, thì anh sẽ không sợ gánh chịu hậu quả. Thỏa thuận này không thể có hiệu lực được. Hôm nay em thật là mất hứng quá, anh sẽ cho em ghi nợ, đợi đến ngày anh rửa sạch được nỗi oan này, anh sẽ tính với em cả gốc lẫn lãi.”

Anh đã khổ tâm chuẩn bị kỹ lưỡng từ lâu, muốn tạo bất ngờ cho cô, không ngờ cuối cùng thứ anh nhận được lại là một gáo nước lạnh dội vào đầu, khiến anh vô cùng đau lòng.

Một nụ cười thê lương từ từ hiện ra trên mặt Hoa Hiền Phương: “Tôi cũng mong có ngày này!”

Nhưng điều đó là không thể.

Căn phòng được bao phủ bởi sự im lặng ngột ngạt.

Không ai trong hai người họ nói thêm câu nào nữa.

Không khí im ắng và gần như nghe thấy tiếng thở gấp gáp và nhịp tim đập mạnh.

Một lúc lâu sau, giọng nói trầm thấp của Lục Kiến Nghi truyền đến như một cơn gió lạnh: “Hoa Hiền Phương, trong lòng em có phải anh là người có cũng được mà không có cũng được? Em không hề quan tâm đến anh chút nào?”

“Không.” Hoa Hiền Phương lắc đầu: “Anh là chồng tôi, là bố của con tôi, anh là người quan trọng nhất đối với tôi, vì vậy tôi phải hết sức thận trọng đối với mọi chuyện của anh. Tôi sẽ không tùy tiện tin anh, mà cũng không tùy tiện tin vào người khác, tôi chỉ tin tưởng vào phán đoán của chính mình.”

Lục Kiến Nghi không biết nên vui hay nên buồn, hai cánh tay anh ôm lấy đầu, nhìn về bầu trời đầy sao trên đầu, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm: “Em có còn nhớ lời thề của anh trong lễ cưới không? Từng câu từng chữ mà anh nói, anh sẽ dùng cả đời để chứng minh no.”

Trái tim của Hoa Hiền Phương như bị đánh một cái.

Lục Kiến Nghi là vị thần của chín tầng trời, thân phận vô cùng cao quý, sự bất khả chiến bại đó, sự kiêu ngạo ngang ngược đó.

Anh muốn tìm phụ nữ, e rằng cũng sẽ quang minh chính đại, không cần phải lén lút làm gì.

Bởi vì tính kiêu ngạo cố hữu của mình, anh không thèm làm những chuyện như thế.

Có lẽ, anh thật sự bị hãm hãi, anh không biết đứa con của Kiều An là của anh.

“Lục Kiến Nghi, anh phải cực kỳ thành thật và thẳng thắn trả lời câu hỏi của tôi.”

Anh quay đầu nhìn cô: “Câu hỏi gì vậy?”

“Nếu con của Kiều An thực sự là của anh, anh sẽ làm gì?” Vẻ mặt cô vô cùng nghiêm trọng, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào anh, không bỏ sót một chút thay đổi nào trong biểu cảm trên khuôn mặt anh.

“Không có chuyện nếu đó.” Lục Kiến Nghi trả lời dứt khoát không chút do dự.

“Vậy anh hãy cho rằng ở một thế giới khác, Anh phải cho tôi một câu trả lời chính xác, không thể nói qua loa cho xong chuyện.” Cả khuôn mặt cô toát lên sự cố chấp, không dừng lại cho đến khi đạt được mục tiêu của mình.

Lục Kiến Nghi thở dài, anh biết rất rõ Kiều An là cái gai nhọn trong lòng cô, muốn rút ra cũng không dễ dàng.

“Em có nhớ rằng hòn đảo ở biển Caribekhông?”

Cô bỗng nhiên cảm thấy run rẩy.

Đó là nơi mà năm năm trước anh đã xây dựng một “Ni viện” dành riêng cho cô!

Chẳng lẽ anh muốn đón người khác vào nhà, tống cô đến đó hay sao?

“Ý anh là gì?”

Lục Kiến Nghi xoa đầu cô: “Nếu thật sự là của anh, đây chắc chắn sẽ là cái hố mà em không thể bước quá. Điều duy nhất anh có thể làm là đem bọn họ đến đó, để bọn họ biến mất trên thế giới này.”

Đôi mắt đen của cô lấp lánh trong màn đêm đầy ánh sao: “Đây là tự anh nói.”

“Quân tử không nói chơi!” Anh nói rõ ràng, mạnh mẽ và chắc chắn từng chữ một.

Hoa Hiền Phương quyết định tin anh lần này.

Kiều An và Finn đã dám hợp lực và đâm sau lưng cô một đao, cô nhất định sẽ không ngồi chờ chết, cô nhất định sẽ đem những gì bọn họ đối xử với cô trả lại cho bọn họ.

“Ma vương Tu La, tôi nghĩ rồi. Đứa trẻ để ở chỗ Finn tôi không yên tâm. Tôi sẽ sắp xếp một nơi bí mật và nuôi dạy nó thật tốt.”

Lục Kiến Nghi nghẹn ngào: “Em đang nói nghiêm túc sao?”

Cô ngồi dậy, hai tay ôm ngực, ánh mắt hiện lên vài phần hung dữ: “Tôi không tin Finn.Chuyện này chính là do anh ta làm ra. Đứa trẻ ở trong tay anh ta sẽ trở thành một mối nguy hiểm. Nếu anh phản đối, nghĩa là trong lòng anh có quỷ.”

Lục Kiến Nghi kéo cô vào lòng: “Em muốn làm gì thì làm.”

Đối với vợ anh, cô trước giờ vẫn luôn là đòi gì được nấy, không có ngoại lệ.

Hoa Hiền Phương cong môi lên, khẽ nhếch một nụ cười gian xảo.

Hai ngày sau …

Cô đến biệt thự của Kiều An.

Kiều An mỗi ngày đều cảm thấy buồn chán, tất cả những gì cô có thể làm là dùng điện thoại di động bí mật của mình liên lạc với thuộc hạ của Mộ Dung Cẩm Lý và Tư Mã Minh Thịnh, để bọn họ bày mưu tính kế cho cô.

Nhìn thấy Hoa Hiền Phương, lửa hận trong lòng cô ta lại dâng trào như sông, dài vô tận.

“Bà Lục, cô đại giá quang lâm đến đây, là có chuyện gì vậy?”

Hoa Hiền Phương ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt lạnh nhạt: “Tôi đến đây để nói với cô một chuyện. Finn đang ở nước ngoài, không thể chăm sóc cho con trai nên đã giao cho tôi chăm sóc. Bây giờ tôi đã thu xếp ổn thỏa cho đứa trẻ rồi. Tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt.”

Kiều An bỗng nhiên co giật, hoảng sợ tái mặt: “Cô muốn làm gì, cô muốn hại con tôi sao? Tôi nói cho cô biết, đừng tưởng rằng cô là bà lớn nhà họ Lục còn có thể làm gì cũng được. Đứa trẻ đó là con của tôi và Kiến Nghi, là máu mủ ruột thịt của hai chúng tôi, là con cháu nhà họ Lục, nếu để người nhà họ Lục biết chuyện này, cô sẽ mắc tội mưu hại con cháu nhà họ Lục.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play