Buổi sáng có một cuộc họp nên Hoa Hiền Phương dậy sớm hơn bình thường, cô vừa đến cầu thang đã thấy Lục Sênh Hạ đang rón rén đi xuống cầu thang.
Mà ở trên là sân thượng, cô sửng sốt, có chút kinh ngạc: “Sênh Hạ, mới sáng sớm em lên sân thượng làm gì?”
“Em… em đi lấy nước tưới hoa.” Lục Sênh Hạ ấp úng nói xong đã nhanh như chớp chạy xuống lầu, trốn vào trong phòng mình.
Hoa Hiền Phương cũng không nghĩ nhiều, đi xuống lầu.
Bà Lục và bảo mẫu đang cho bọn trẻ ăn trong sân, nhìn thấy cô lập tức phấn khởi vẫy tay: “Hiền Phương, buổi sáng hôm nay lúc mẹ vào phòng hai đứa nhỏ đã vươn tay về phía mẹ nói bà nội ôm. Con xem bọn nhóc thật lợi hại, đã nói được ba chữ rồi.”
“Đây đều là nhờ được di truyền chỉ số thông minh cao từ Kiến Nghi.” Hoa Hiền Phương cười cười nói.
Bọn nhóc sau khi ăn xong liền hướng về phía cô tức giận kêu một tiếng: “Mẹ.”
Cô yêu thương hôn lên cái tay nhỏ bé, trong mắt tràn ngập sự cưng chiều.
Đúng lúc này, trên lầu truyền đến tiếng gào: “Đả đảo người cưỡng bức, đả đảo kẻ độc tài, tôi phải ăn thịt, tôi muốn tự do, tôi phải đi nghỉ hè.”
Hoa Hiền Phương khẽ chấn động, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tư Mã Ngọc Thanh đang ngồi trên lan can trên sân thượng.
Như thế này vô cùng nguy hiểm, chỉ cần cậu bé hơi không chú ý thôi sẽ lập tức ngã xuống.
“Đứa nhỏ này, sao lại chạy lên sân thượng rồi, muốn làm gì vậy?” Bà Lục bảo bà vú nhanh chạy đi tìm bảo vệ.
“Con lên xem thử.” Hoa Hiền Phương vội vàng chạy đi.
Sân thượng có lan can vây quanh cao một mét ba, cứ cách một khoảng còn có một trụ bằng đá ngọc bích khắc hoa.
Tư Mã Ngọc Thanh ngồi dựa vào trụ đá, một tay ôm trụ tránh cho mình ngã xuống.
Dưới chân cậu bé có một cái ghế, cậu bé giẫm lên cái ghế để leo lên.
“Đả đảo kẻ cưỡng bức, đả đảo kẻ độc tài, tôi phải ăn thịt, tôi phải tự do, tôi phải đi nghỉ hè.” Cậu bé không ngừng hét lên.
Trái tim Hoa Hiền Phương bị tiếng hét của cậu bé đâm cho mấy lỗ thủng: “Ngọc Thanh, em làm gì vậy, như vậy rất nguy hiểm, mau leo xuống đi.”
Tư Mã Ngọc Thanh lắc đầu như trống bỏi: “Chị xinh đẹp, chị giúp em gọi bác đến đây, em phải bàn bạc với bác ấy, nếu bác ấy không đồng ý với yêu cầu của em, em sẽ nhảy xuống dưới.”
“Được được được, chị đi gọi, em nhất định không được nhúc nhích, ôm chặt trụ đá.” Hoa Hiền Phương chỉ có thể trấn an cậu bé trước, cô vừa quay đầu đã thấy Lục Vinh Hàn, Tư Mã Ngọc Như và Lục Kiến Nghi chạy lên.
Cả người Tư Mã Ngọc Như như bị sét đánh, toàn thân đều căng cứng: “Ngọc Thanh, cục cưng của dì, con đang làm cái gì vậy, mau xuống đây, chỗ đó rất nguy hiểm.”
Tư Mã Ngọc Thanh hung tợn trừng mắt nhìn cô ta: “Con không xuống, mỗi ngày dì đều bắt con ăn rau, bắt con học môn toán nhàm chán, không cho con chơi với chị xinh đẹp, không có kỳ nghỉ hè vui vẻ, tất cả đều bị dì lãng phí hết rồi. Con phải nhảy lầu, con không muốn sống nữa.”
Ngũ quan trên mặt Tư Mã Ngọc Như vặn vẹo: “Ngọc Thanh, dì chỉ muốn tốt cho con, con phải tin tưởng dì, dì sẽ không hại con. Con nhanh leo xuống đi, hôm nay dì cho con nghỉ, không lên lớp nữa.”
“Mỗi ngày con đều không muốn lên lớp, trường học cho nghỉ hè là để chúng ta nghỉ ngơi thật tốt. Con chỉ muốn học nấu ăn, không phải tính nhẩm môn toán vô dụng đó. Dì phải đồng ý cho con học nấu ăn, không bắt con học tính nhẩm nữa con mới xuống.” Tư Mã Ngọc Thanh hùng hổ đàm phán với cô ta.
Máu trong người Tư Mã Ngọc Như như sôi trào, phản ứng đầu tiên của cô ta là chuyện này chắc chắn có người xúi giục, với trí tuệ của cháu cô ta bây giờ chắc chắn sẽ không thể nghĩ được nhảy lầu để uy hiếp cô ta.
Trong lúc cô ta đang suy nghĩ, Lục Vinh Hàn lên tiếng: “Dượng đồng ý với con, tất cả khóa học phụ đạo đều sẽ hủy bỏ, cho con có một kỳ nghỉ hè vui vẻ.”
“Chị xinh đẹp dẫn chị họ ra ngoài chơi, con cũng muốn đi theo các chị ấy.” Tư Mã Ngọc Thanh lại bày ra dáng vẻ đàm phán.
“Được, dượng đồng ý với con hết.” Lục Vinh Hàn dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con, bảo đảm an toàn cho cậu bé là quan trọng nhất.
Tư Mã Ngọc Thanh trừng mắt nhìn, chuyển động cơ thể xuống dưới, có vẻ muốn nhảy xuống nhưng lại thôi.
“Dượng, lời của dượng có tính không?”
“Trong nhà này dượng nói đều tính, dì của con cũng phải nghe lời dượng.” Lục Vinh Hàn nói.
Hoa Hiền Phương vẫy tay: “Ngọc Thanh, mau leo xuống đi, đến trưa chị về sẽ làm món vịt quay giòn cho em ăn.”
Tư Mã Ngọc Thanh nghĩ đến hương vị tuyệt vời của vịt quay giòn, liếm liếm môi, đứng dậy, từ trên ghế nhảy xuống.
Tư Mã Ngọc Như điên cuồng chạy đến, ôm cậu bé khóc nức nở: “Dì làm tất cả là vì con, vì sao con lại không thấy được? Lá gan con nhỏ như vậy không thể nào nghĩ đến nhảy lầu được, là có người xúi giục con đúng không? Con nói cho dì biết rốt cuộc là ai độc ác như vậy, dạy con làm chuyện nguy hiểm như vậy?”
Mặc dù cô ta đang ép hỏi nhưng trong lòng đã nghĩ tới một người, chính là Hoa Hiền Phương.
Vừa rồi cô vẫn luôn một mực ở trên sân thượng, Ngọc Thanh lại rất nghe lời cô, nếu cô ở bên cạnh xúi giục, chắc chắn Ngọc Thanh sẽ làm theo lời của cô.
Tư Mã Ngọc Thanh bĩu môi. Cậu bé sẽ không bán đứng chị họ: “Không có ai xúi giục con hết, là con tự làm, nơi nào có áp bức nơi đó có phản kháng.”
“Con có bao nhiêu dũng khí dì biết rất rõ ràng. Loại sự việc này chỉ có người lớn mới nghĩ ra được, đứa nhỏ như con cơ bản là không thể nghĩ tới.” Tư Mã Ngọc Như nghiến chặt răng, trong khi nói ánh mắt chuyển về phía Hoa Hiền Phương cực kỳ hung ác nham hiểm.
Hoa Hiền Phương giật mình, ánh mắt của cô ta đã nói lên tất cả, là đang nghi ngờ cô.
Lục Kiến Nghi cũng chú ý tới, một chút ánh sáng lạnh lẽo hiện lên nơi đáy mắt: “Nếu Ngọc Thanh không sao rồi thì chúng ta xuống dưới đi.” Anh ôm vai Hoa Hiền Phương, cùng cô đi về phía cầu thang.
Tư Mã Ngọc Như không thể nào buông tha cho Hoa Hiền Phương được, ai dám làm hại con trai cô ta, cô ta chắc chắn sẽ liệu mạng với người đó.
Quay về phòng khách, Lục Vinh Hàn cực kỳ nghiêm túc nói: “Chuyện này dừng lại ở đây, ai cũng không được nhắc lại. Toàn bộ các khóa học của Ngọc Thanh hủy bỏ hết đi, để nó đi chơi với bọn Sênh Hạ, muốn ăn cái gì thì ăn, đừng làm loạn chuyện này nữa.”
Tư Mã Ngọc Như giống như bị đâm một nhát vậy, miệng suýt nữa ngoác đến tận mang tai: “Người xúi giục Ngọc Thanh còn chưa tìm ra, sao có thể dừng ở đây được? Lần này có thể xúi giục Ngọc Thanh nhảy lầu, lần sau còn có thể làm ra chuyện ác tới mức nào đây. Loại người hai mặt này nếu không xé rách mặt nạ của cô ta ra, buổi tối cũng không thể ngủ yên được.”
Lời của cô ta là nhắm vào Hoa Hiền Phương, sao cô có thể không hiểu được chứ.
Thật ra cô cũng hiểu được với tâm trí của Ngọc Thanh không thể nghĩ ra chuyện như vậy được.
Đột nhiên cô nhớ lúc nãy có thấy Sênh Hạ từ trên sân thượng xuống, lúc đó có lẽ Ngọc Thanh đã ở trên sân thượng rồi, chắc chắn là con bé biết.
Ý nghĩ này của cô đã đúng tám mươi phần trăm rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT