Cô đi vào văn phòng tổng giám đốc, Lục Kiến Nghi đang gửi email: “Bà xã à, buổi trưa em muốn ăn gì?” Anh vừa đánh bàn phím vừa hỏi.
“Ăn đồ Đông Hạ thì sao?” Cô đến bàn cà phê, rót một tách trà để làm dịu cơn khát của mình.
“Được rồi.” Lục Kiến Nghi bấm nút điện thoại, bảo thư ký đặt một phòng riêng ở Đường Cát.
Hoa Hiền Nguyệt đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống dòng xe cộ qua lại như mắc cửi bên dưới: “Nghe nói anh đã điều Finn ra nước ngoài rồi, hình phạt này có nghiêm khắc quá không?”
“Anh để cậu ta lấy công chuộc tội.” Lục Kiến Nghi khẽ nhún vai, hời hợt nói.
“Roy thì sao, cũng đi cùng với anh ta sao?” Trên mặt cô mang theo vẻ hiếu kỳ.
Lục Kiến Nghi không trả lời, đáp án đã được khẳng định, cấp trên đã bị phạt thì cấp dưới làm sao có thể tránh khỏi?
Hoa Hiền Phương đi về, đặt tay lên vai anh: “Anh điều bọn họ đến nước nào vậy, châu Âu, An Kỳ hay là châu Úc?”
Lục Kiến Nghi duỗi cánh tay rắn chắn, búng vào trán cô một cái: “Cô ngốc, thắc mắc nhiều quá rồi?”
Rất rõ ràng, anh không định trả lời, xem ra việc này giống như một nhiệm vụ bí mật.
Lẽ nào nhiệm vụ mai phục mà vừa rồi Enoch đề cập đến không phải là đùa?
OMG, chơi trò mai phục trong thương trường mấy năm nay không phải là để làm gián điệp thương mại chứ?
“Ma vương Tu La, anh muốn để Finn ra nước ngoài làm điệp viên thương mại sao?”
Lục Kiến Nghi không nói nên lời!
Sự kỳ dị trong tư duy của người phụ nữ ngốc này thật sự rất lớn, chẳng trách cứ hơi một tí liền nghĩ ngợi lung tung!
“Trí tưởng tượng của em phong phú như vậy, tại sao không viết tiểu thuyết về cạnh tranh trong kinh doanh?”
Cô tinh quái làm một vẻ mặt hài hước: “Nếu viết tất cả các vụ án cạnh tranh thương mại của anh vào, em nhất định sẽ trở thành đại thần đứng đầu trong thế giới tiểu thuyết cạnh tranh thương mại nổi tiếng khắp cả nước!”
Lục Kiến Nghi tắt máy tính đứng dậy, vòng tay ôm lấy chiếc eo mảnh mai của cô: “Mau đi ăn để chặn đứng những suy nghĩ kỳ quái của em lại thôi.”
Đến nhà hàng.
Hàng mi dài dày của Hoa Hiền Phương khẽ chớp, trong ánh mắt hiện lên một tia gian xảo: “Enoch trợ lý mới của anh là E trong quân đoàn tinh nhuệ, đúng không?”
Lục Kiến Nghi nhún vai: “Cậu ta là một người lâu năm trong nghề giống như Finn.”
“Nếu không phải lâu năm trong nghề, có thể làm trợ lý cao cấp nhất của anh sao?” Cô mỉm cười: “Em cảm thấy thuộc hạ của anh thật thần bí, A hẳn là dưới một người mà trên vạn người, không biết anh ta trông như thế nào?”
Lục Kiến Nghi kéo chóp mũi trắng như ngọc của cô: “Tính tò mò sẽ giết chết một con mèo.”
Cô lè lưỡi: “Dù sao em cũng là hoàng hậu, là người đứng đầu hậu cung, hiểu rõ các hạ thần trong triều cũng là điều nên đương nhiên.”
Anh đổ mồ hôi lạnh: “Chỉ có một mình em, hậu cung ở đâu ra?”
“Hậu cung chỉ có một mình hoàng hậu đó.” Cô cười khúc khích: “Trong lịch sử có một vị hoàng đế chỉ có một người vợ. Ông ta yêu vợ đến mức chỉ có một người con trai duy nhất, chỉ là người con trai này không làm nên trò trống gì, kết quả là quyền lực lại rơi vào tay một người em kém cỏi hơn mình, khiến một triều đại thịnh vượng từ đó phải đi vào bước đường suy tàn.”
Khi cô nói, dường như đã cảm nhận được một gợi ý nào đó, cô vỗ đầu mình và nói: “Lục Kiến Nghi, em đã quyết định rồi, em sinh cho anh thêm một đứa con trai nữa, như vậy mới có thể lựa chọn được, mạnh mẽ thì tồn tại, yếu kém sẽ bị đào thải.”
Lục Kiến Nghi nghẹn lại: “Chúng ta vẫn còn con gái, nếu con trai không được thì để con gái thừa kế.”
Cô vỗ vỗ vào vai anh, nói một cách sâu xa: “Dù sau này anh sẽ là người nắm giữ nhà họ Lục, mọi chuyện lớn nhỏ của tập đoàn Lục thị đều do anh quyết định. Nhưng trong nhà còn có bà nội, bố, mẹ, chú, thím… Gia quy không thể nói đổi liền đổi được. Hơn nữa, nếu Kiến Dao muốn thừa kế gia sản, thì phải kén một người con rể. Phụ nữ luôn muốn nửa kia của bản thân phải mạnh mẽ hơn mình, có thể khiến cho họ ngưỡng mộ. Với tư cách là người phụ nữ giàu nhất phương Đông, liệu nó có thể tìm được một người đàn ông mạnh mẽ hơn mình và đồng ý đến nhà chúng ta ở rể không?”
Lục Kiến Nghi xoa xoa cằm, điều này chính là vấn đề, hạnh phúc hôn nhân của con gái cũng là việc vô cùng quan trọng.”
“Bà xã, sau này Kiến Diệp trưởng thành nhất định sẽ giỏi hơn bố nó, em không cần lo lắng.”
Con ngươi đen láy của Hoa Hiền Phương đảo qua vài vòng, đột nhiên chuyển thành dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc: “Lục Kiến Nghi, em đã quyết định rồi, nếu anh thực sự có con riêng ở bên ngoài, anh không được nhận chúng, cũng không được phép cho chúng mang họ Lục, càng không được cho chúng nhận tổ tiên, nếu không, đừng trách em lòng dạ độc ác.” Cô siết chặt nắm tay nhỏ bé, nghiến răng nghiến lợi dứ dứ nắm đấm trước mặt anh, toát ra vẻ uy hiếp.
Lục Kiến Nghi đỡ trán rịn đầy mồ hôi: “Trong mắt em, anh không đáng tin đến như vậy sao?”
Cô bĩu môi: “Không phải, không phải anh đã từng ngủ với một người phụ nữ trước khi kết hôn đó sao? Vẫn có khả năng bị cô ta cướp giống mất rồi, em phải phòng ngừa trước, kẻo một ngày nào đó đột nhiên có một người phụ nữ mang theo một đứa trẻ đến trước cửa nhà, khiến em lúng túng không biết làm thế nào.”
Lục Kiến Nghi tâm tình rối loạn, đưa tay che miệng ho khan hai tiếng: “Chuyện của hậu cung đều do em phụ trách, anh tuyệt đối sẽ không xen vào.”
Cô nhoẻn miệng cười, hai lúm đồng tiền nhỏ xinh ranh mãnh hiện trên hai má.
Cô ta đang cố tình gài bẫy Lục Kiến Nghi.
Nếu Kiều An thực sự dùng một thủ đoạn đê hèn nào đó mà không ai biết để cướp t*ng trùng của anh, cô nhất định sẽ khiến cô ta mất cả chì lẫn chài.
Ăn xong, cô không quay lại công ty mà định trực tiếp về nhà họ Lục, không ngờ Hứa Nhã Thanh lại gọi điện thoại đến.
Hứa Nhã Phượng sang Mỹ để nghiên cứu học thuật, cô ấy vừa trở về liền bảo cô đưa Tiểu Quân sang gặp mặt.
Cô về đến nhà họ Lục, sau khi đón con trai, hai người liền cùng nhau đến biệt thự của Hứa Nhã Thanh.
Nhìn thấy Hứa Nhã Phượng, Hứa Kiến Quân rất vui vẻ, sà vào lòng cô ấy: “Cô ơi, cuối cùng cô cũng quay lại rồi.”
Hứa Nhã Phượng trìu mến hôn lên đầu nhỏ của cậu, đem quà ra tặng cho cậu: “Cô đã mua rô bốt đại chiến cho cháu này, có thể điều khiển bằng giọng nói, còn có thể dùng để đối thoại thông minh nữa.”
“Oa, tuyệt quá, cảm ơn cô.” Cậu ngồi trên sofa mở món đồ chơi một cách vô cùng phấn khởi
Hứa Nhã Thanh ép một bình nước hoa quả, còn mang lên một ít đồ ăn nhẹ: “Khi nào về nhà rồi hẵng chơi đồ chơi, qua đây ăn chút bánh ngọt đi. Những món này đều được mua ở cửa hàng bánh ngọt mà cô út hay đi đó.”
“!” Đôi mắt to đẹp của Hứa Kiến Quân bỗng nhiên sáng lên, vô cùng phấn khởi: “Con thích ăn bánh ngọt ở đó nhất, cô ấy có còn nhớ con không?”
“Nhớ chứ, cô ấy còn hỏi Giáng sinh năm nay con có trở lại Mỹ Khâu không?” Hứa Nhã Thanh cười nói.
Hứa Kiến Quân một tay nắm lấy tay Hoa Hiền Phương, còn tay kia nắm lấy tay Hứa Nhã Thanh: “Mẹ ơi, bố ơi, giáng sinh năm nay chúng ta cùng nhau trở về Mỹ Khâu được không?”
Hoa Hiền Phương xoa đầu cậu: “Giáng sinh năm nay, chúng ta sẽ cùng bà nội trở về An Kỳ, nếu bố cũng đi thì mẹ sẽ đưa con và bố đi chơi đêm giáng sinh, có được không?”
“Dạ được” Cậu cọ khuôn mặt nhỏ của mình lên má Hứa Nhã Thanh, mang một loại biểu cảm nũng nịu: “Bố sẽ đi đúng không bố?”
“Năm nay, bố nhất định sẽ cùng Tiểu Quân đón giáng sinh.” Hứa Nhã Thanh hôn lên má nhỏ của con trai, đáy mắt anh ta lướt qua một vẻ thâm trầm khó tả.
Vụ bê bối của Lục Kiến Nghi được đồn thổi rầm rộ, có lẽ đó chính là cơ hội dành cho anh ta.
Nếu đứa con của Kiều An thực sự là của Lục Kiến Nghi, anh nhất định sẽ mất cô một lần nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT