“Mẹ có thể hy vọng đứa bé nhà họ Tư Mã có thể nhận được sự tán thành của bố mẹ.” Cô như có chút suy nghĩ nói.

Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Nhà Tư Mã là nhà họ Mã, có liên quan gì tới nhà họ Lục chúng ta? Tư Mã Ngọc Thanh dù có ưu tú, cũng chỉ là cháu trai khác họ của bố con.”

Hoa Hiền Phương nhún vai, đây cũng là nơi cô cảm thấy kỳ quái.

Rốt cuộc là mẹ nhỏ đang suy nghĩ cái gì vậy?

Buổi chiều, cô hẹn Lâm Đại Dao đi dạo phố, đi ngang qua cửa hàng đá quý, Lâm Đại Dao cười nói: “Chị Hiền Phương, bộ sưu tập mới nhất của Summer rất được yêu thích, cả đám con gái nhà giàu mà em quen đều đang tranh cướp đặt hàng trước.”

“Vật hiếm thì đắt mà.” Hoa Hiền Phương cười cười. Trang sức châu báu là hàng xa xỉ, càng đắt tiền, càng quý hiếm, càng được yêu thích.

Bất kể là mẫu bình thường, hay là mẫu đặt trước, đều là hàng có số lượng giới hạn, mỗi một mẫu đều có tiêu chí độc đáo, đều là độc nhất vô nhị.

Mà Hoa Hiền Phương thiết kế không giống người bình thường, mới lạ mới mẻ độc đáo, mỗi một mẫu trang sức cô đều đặt lên một câu chuyện cũ của mình, cho chúng nó linh hồn, không chỉ là một mẫu trang sức mới.

Cho nên, tuy rằng là thương hiệu trang sức mới, lại nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường giới trẻ và thủ đô Bắc Mỹ và Châu Á.

Bên cạnh có một tiệm cà phê, hai người đi vào gọi một ly cà phê, không ngờ lại gặp “Người quen”.

“Đã lâu không gặp, bà Lục, không ngại tôi ngồi xuống chứ?” Mộ Dung Cẩm Lý bất ngờ chào hỏi, không đợi hai người đáp lại, đã tự mình ngồi xuống vị trí đối diện hai người.

Mặt Hoa Hiền Phương không thay đổi, nhàn nhạt quan sát cô ta một cái: “Tôi còn tưởng rằng cô Mộ Dung về Tam Giác Vàng rồi chứ?”

“Sau khi kết hôn với Nhã Thanh, tôi sẽ anh ấy trở về.” Mộ Dung Cẩm Lý cố ý nói, như là đang tuyên chiến với Hoa Hiền Phương.

Hoa Hiền Phương quấy ly trung cà phê, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai: “Xem ra cô Mộ Dung muốn về Tam Giác Vàng là việc không thể rồi.”

Gây xanh trên trán Mộ Dung Cẩm Lý nổi lên rồi chìm xuống, hít một hơi thật sâu, cưỡng ép bản thân mình giữ bình tĩnh, cô ta tới đây cũng không phải là để tranh luận vấn đề này.

“Cô Hoa, cô nên quản tốt chồng mình, đừng xen vào chuyện của người khác. Nếu tôi đoán không sai, có lẽ là đã mấy tháng rồi chưa chưa gặp Kiều An đúng không?”

Hoa Hiền Phương hơi hơi chấn động, cô ta không nhắc tới, cô cũng quên mất chuyện của Kiều An.

Trong khoảng thời gian gần đây, đúng là không gặp Kiều An.

“Cô muốn nói gì?”

Mộ Dung Cẩm Lý hơi hơi cúi người, lộ ra một nụ cười quỷ quyệt: “Cô không muốn biết Lục Kiến Nghi và Kiều An đang làm những gì ở sau lưng cô sao?”

Một ánh sáng nham hiểm từ đáy mắt Hoa Hiền Phương loé qua: “Con muốn chia rẽ sao?”

Mộ Dung Cẩm Lý nhún vai: “Chính là muốn nhắc cho cô tỉnh ngộ, miễn cho cô bị cắm sừng mà còn không biết.”

Hoa Hiền Phương không thay đổi sắc mặt, gương mặt cực kỳ bình tĩnh: “Cô nên lo cho chuyện của mình đi.”

Mộ Dung Cẩm Lý uống một ngụm cà phê, ngón tay nhẹ nhàng gõ ở trên mặt bàn, mang theo một loại tiết tấu lung tung hỗn loạn: “Mấy tháng phía trước, Kiều An rời khỏi thành phố Long Minh, được Lục Kiến Nghi cẩn thận bí mật đưa ra nước ngoài dưỡng thai, tính toán thời gian, có lẽ bây giờ cô ta sắp sinh rồi?”

Khóe miệng Hoa Hiền Phương co rút lại, tuy rằng cô vẫn cực lực giữ vẻ trấn định, nhưng trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn.

Lục Kiến Nghi nói, Kiều An không mang thai, còn nói cô ta sẽ không ra nước ngoài, bây giờ là như thế nào?

“Hình như cô Mộ Dung rất quan tâm chuyện của Kiều An, là lòng hiếu kỳ quá nặng, hay là vì vấn đề gì khác?”

“Kiều An là bạn của tôi, quan tâm cô ấy một chút là việc nên làm.” Mộ Dung Cẩm Lý buông tay: “Nguyệt Hạ các cô có câu tục ngữ, nói đàn ông đáng tin, heo mẹ cũng có thể lên cây, là đàn ông thì đều sẽ ăn vụng, huống chi loại đàn ông quyền thế ngập trời như Lục Kiến Nghi. Bên cạnh anh ta có vô số phụ nữ, phụ nữ trong nhà nữ nhân dù có tốt thì cũng có một ngày chơi chán, chung quy lại là muốn đi ra ngoài thay đổi cảm giác mới mẻ.”

Hoa Hiền Phương vẫn bình tĩnh, không lộ ra chút cảm xúc dị thường nào, cô biết Mộ Dung Cẩm Lý cố ý, muốn kích thích cô, không thể để cô ta thực hiện được.

“Cô Mộ Dung nên quản tốt chuyện của mình đi.”

Mộ Dung Cẩm Lý đứng lên: “Đúng là tôi phải củng cố mạnh tình cảm của tôi và Nhã Thanh, miễn cho sau khi cô và Lục Kiến Nghi, sẽ trở về tìm anh ấy.” Nói xong, cô ta cười lạnh rời đi.

Hoa Hiền Phương nắm chặt cái lý, Lâm Đại Dao vỗ vỗ vai cô: “Chị, chị đừng nghe người phụ nữ đó nói bậy, anh rể yêu chị như vậy, nhất định sẽ không có chuyện đó. Em vừa nhìn là biết nữ người phụ nữ kia đầy toan tính, muốn chia rẽ để chị và anh rể cãi nhau mâu thuẫn, chị đừng để ý tới cô ta.”

“Chị biết.” Hoa Hiền Phương nở một nụ cười từ khóe miệng cứng đờ.

Ra khỏi tiệm cà phê, cô đi thẳng tới văn phòng, gọi trợ lý Ngọc Kỳ tới.

“Đi giúp tôi điều tra một xem có phải Kiều An rời khỏi thành phố Long Minh hay không?”

Rất nhanh Ngọc Kỳ có được tin tức, đúng là Kiều An không ở thành phố Long Minh, năm tháng trước đã rời đi, vẫn luôn không trở về.

Tính lại, vừa trùng hợp là khoảng thời gian cô gặp tai nạn xe cộ, suy xét đến sự an toàn của đứa bé, cô được bí mật bảo vệ, cơ hồ không liên lạc với người bên ngoài, cũng không chú ý tới hướng đi của Kiều An.

mặc kệ Lục Kiến Nghi làm gì, cô đều không biết.

Bỗng nhiên, cô cảm thấy như bị đá vào trong khe một tảng băng, cả người từ trên xuống dưới, trong mỗi một lỗ chân lông đều lạnh lẽo.

Hạnh phúc của cô chẳng lẽ chỉ là bong bóng xà phòng thật lớn sao?

Từ đầu tới đuôi, cô đều sống ở trong sự giả dối sao?

Hôm nay, Lục Kiến Nghi trở về tương đối trễ, tới buổi tối mới về nhà.

Đẩy cửa ra, nhìn thấy cô ngồi một mình ở trước cửa sổ, thì cảm thấy không khí không đúng lắm.

“Làm sao vậy, suy nghĩ chuyện gì?” Anh đi tới, bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên vai cô.

Cô chậm rãi đứng lên, chậm rãi dịch người qua, gò má thảm đạm không màu, như là bị bóng tối cướp đi: “Lục Kiến Nghi, anh còn nhớ không, anh đã hứa với em, Kiều An sẽ luôn ở lại thành phố Long Minh, sẽ không đột nhiên biến mất.”

Lục Kiến Nghi hơi hơi chấn động: “Được rồi được rồi, vì sao lại đột nhiên nhắc tới Kiều An?”

Một nụ cười mỉa mai từ khóe miệng cô tràn ra: “Chẳng lẽ, anh còn mong em có thể quên chuyện của Kiều An sao?”

“Anh không có ý này.” Đôi mắt sâu kín của Lục Kiến Nghi chớp chớp, có một số đề tài chỉ cần tách ra, không khí sẽ lập tức trở nên u ám, giống như nét mặt cô bây giờ.

Cô nuốt một ngụm nước miếng, thay bằng giọng chất vấn: “Được, bây giờ mời anh nói cho em, Kiều An ở đâu?”

Lục Kiến Nghi đi đến trước quầy bar, rót hai ly nước trái cây, một ly đưa cho cô: “Kiều An ở Giang Thành, thân thể ông nội cô ta không tốt, trở về chăm sóc một khoảng thời gian.”

“Ồ?” Cô nhướn hai mắt lên, thẳng tắp, thật sâu, trừng mắt với anh, ánh mắt sắc bén giống như một thanh kiếm xẻo anh từ đầu đến chân: “Là chăm sóc ông nội cô ta, hay là đang bí mật dưỡng thai, tính thời gian, mấy tháng này, vừa vặn là bụng cô ta lớn. Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, chỉ cần bụng cô ta lớn, thì nhất định sẽ bị người ta phát hiện. Rời khỏi thành phố Long Minh, tìm một chỗ bí mật dưỡng thai, chờ sinh con xong lại trở về, thần không biết quỷ không hay!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play